Mắt Bão

Chương 52




Anh thư ký khựng tay lại, anh ta bỗng nhận ra, người phụ nữ này chưa hề có ý định biện hộ cho mình. Cô ấy hoàn toàn không hề có mong muốn được sống.

“Như vậy, mời luật sư biện hộ phát biểu ý kiến.” Lời nói của chánh án đã kéo lại suy nghĩ của anh ta.

“Xuất phát theo góc độ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của bị cáo Ngụy Lâm, đối với sự thật và chứng cứ phạm tội khả nghi của bị cáo Ngụy Lâm được công bố, tôi có vài ý kiến biện hộ như sau, xin hội đồng xét xử tham khảo.” Kiều Nhân nói khe khẽ, “Thứ nhất, luật sư biện hộ cho rằng, nạn nhân Sanchez Harris đã giam giữ bị cáo Ngụy Lâm sáu tháng dài, ngược đãi cũng như lợi dụng chứng ám ảnh của bị cáo với lửa mà ép bức bị cáo lựa chọn, sát hại con bị cáo, tất cả những hành động này đều khiến bị cáo gặp phải tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Điều này đã có chứng minh trong ý kiến giám định liên quan, và có thể nhìn ra sự thay đổi bề ngoài của bị cáo. Sau đó, nạn nhân Sanchez Harris đã làm phẫu thuật nội sọ của bị cáo Ngụy Lâm, phá hỏng chức năng ổ mắt ở vỏ não thùy trán, tạo nên chướng ngại chức năng tình cảm, gây nên chứng rối loạn nhân cách phản xã hội do tác động. Lúc này nên nhận định bị cáo Ngụy Lâm là bệnh nhân tâm thần chưa hoàn toàn mất đi khả năng phân biệt hoặc khống chế, là người có năng lực chịu trách nhiệm hình sự trong phạm vi quy định của Luật Hình sự.

Thứ hai, hành động giam cầm phi pháp, ngược đãi và xâm phạm tình dục của nạn nhân Sanchez Harris và Hoàng Thiệu đối với bị cáo được cho là vi phạm đạo đức luân lý. Bị cáo Ngụy Lâm là nạn nhân trực tiếp của những hành vi này, nên hành động giết chết nạn nhân Sanchez Harris và Hoàng Thiệu thuộc về đặc trưng căm phẫn giết người, thuộc về hành vi căm phẫn giết người.

Thứ ba, hành động bị cáo Ngụy Lâm giết người là do nạn nhân Sanchez Harris dẫn dụ, kích động mà ra. Xét đến trạng thái tinh thần của bị cáo Ngụy Lâm khi ấy, hành động giết người kia thuộc về đặc trưng giết người trong khi kích động, thuộc về hành vi giết người trong khi kích động…”

Anh thư ký vùi đầu gõ lại từng câu từng chữ trong ý kiến biện hộ của Kiều Nhân, bỗng chốc không còn muốn nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế bị cáo nữa. Anh cảm thấy rất kỳ lạ. Trước đây nhìn thấy những bị cáo trước bằng chứng rành rành vẫn khăng khăng không bỏ qua biện minh cho mình, anh đều cảm thấy khinh thường cho dục vọng cầu sinh mãnh liệt của họ. Nhưng giờ khắc này, nhìn một người đã vứt bỏ tất cả ngồi ở vị trí kia, anh thấy rất khó chịu, như có gì đó nghẹn ở cổ.

Công tố viên nhằm vào ý kiến biện hộ phản bác từng điều một. Nêu ra nghi ngờ giả thuyết chướng ngại chức năng ổ mắt ở vỏ não thùy trán dẫn đến chứng rối loạn nhân cách phản xã hội do tác động.

“Qua cuộc tranh luận ở trên…”

“Ngài chánh án…” Một giọng nam khản đặc cắt ngang câu tổng kết của chánh án, “Tôi muốn nói vài lời cuối cùng”.

Sửng sốt chốc lát, anh thư ký quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi hàng ghế bên biện.

“Luật sư biện hộ Tần Sâm, anh là luật sư biện hộ hẳn nên tự giác tuân thủ kỷ luật tòa án mới đúng.” Nghĩ ngợi vài giây, chánh án quyết định cho phép, “Nhưng tòa án có thể cho anh một cơ hội. Anh có thể phát biểu ý kiến của anh lần cuối.”

Tần Sâm gật đầu, trịnh trọng cảm ơn.

Vươn tay đưa micro trước mặt Kiều Nhân chuyển sang mình, anh ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về phía ghế bị cáo, nhìn vào người phụ nữ từ đầu đến cuối không hề nhìn anh lấy một lần.

“11 giờ tối ngày 29 tháng 7 năm 1998, tôi trở lại nhà mình ở Long Island, New York, phát hiện vợ tôi không hề chờ tôi ở tầng hầm.” Trong mắt anh in hằn góc mặt của cô, từng chữ từng âm đều mang theo giọng mũi nghèn nghẹn, “Tôi tìm hết trong nhà, phát hiện mẩu tin Sanchez Harris để lại. Xét theo sự giàu có và mức độ ảnh hưởng của cha gã lúc còn sống, tôi không thể không tin một khi tôi nhờ cảnh sát giúp đỡ tìm kiếm, Sanchez Harris sẽ lập tức giết hại vợ và con tôi như mẩu tin để lại. Cho nên bắt đầu từ ngày đó, tôi đã một mình điều tra, một mực cố gắng tìm kiếm vợ con mình”. Anh dừng lại, siết chặt micro, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, “Mỗi tháng Sanchez Harris đều gửi cho tôi băng ghi hình, thông qua con đường không cách nào truy xét. Nội dung bên trong là quá trình gã tra tấn vợ tôi. Tôi nghĩ không có người nào tâm lý khỏe mạnh có thể bằng lòng xem những hình ảnh kia, huống chi tôi là chồng của Ngụy Lâm”.

Nghiêng mặt nhìn dãy ghế dự thính một vòng, Tần Sâm nhớ lại ngày tháng anh tự giam mình trong phòng xem đoạn băng ghi hình hết lần này đến lần khác. Anh nhớ anh đã tập trung hết tinh thần, phải loại bỏ tình cảm cá nhân. Anh nhớ anh đã điên cuồng đập vỡ đồ gia dụng, tuyệt vọng lo âu đến mức không tài nào kiềm chế được trong nỗi ngu ngốc.

“Nhưng những băng ghi hình kia là đầu mối duy nhất tôi có thể nắm giữ được. Tôi không thể không xem hết lần này đến lần khác, muốn tìm được sơ hở quan trọng trong băng ghi hình. Tôi biết càng kéo dài thời gian, vợ và con tôi càng lâm vào nguy hiểm.” Anh nói, “Sau đó căn cứ theo cách bài trí căn phòng hầm, vật liệu của đồ gia dụng và các công cụ khác trong đoạn phim, tôi khoanh vòng được bảy nghìn hai trăm sáu mươi ba kilomet vuông thành phố X, bảy triệu nhân khẩu. Tôi tự nói với mình, phạm vi này rất nhỏ so với toàn cầu rồi, chỉ cần thêm chút sức lực nữa tôi sẽ tìm được vợ con mình thôi. Nhưng từ đó về sau, tôi không tìm được bất cứ đầu mối nào có thể giúp tôi tiến thêm một bước thu nhỏ phạm vi. Khoảng thời gian ấy, ngày nào tôi xem băng ghi hình hết lần này đến lần khác, tinh thần bắt đầu xuất hiện dấu hiệu thất thường. Mãi cho đến 6 giờ sáng ngày 31 tháng 1 năm 1999, tôi thấy một người phụ nữ trung niên tóc hoa râm đứng bên đường đối diện. Cô ấy mặc phong phanh, tóc rối bù như một kẻ ăn xin”.

Trong đầu anh hiện ra dáng vẻ hôm ấy của cô. Anh cũng nhớ được cảm giác tuyệt vọng và mừng như phát điên kia.

“Trong nháy mắt tôi cảm thấy mình như chạm phải điện, tức khắc tỉnh táo lại. Tôi lao qua đường ôm lấy cô ấy, bởi vì tôi nhận ra được, cô ấy chính là Ngụy Lâm.” Anh nghe thấy tiếng mính khàn khàn, “Khi đó cô ấy đã mất đi đứa con, toàn thân đều là thương tích, tinh thần hoảng hốt, không có bất cứ phản ứng nào với kích thích từ ngoại giới. Vì lý do an toàn, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện của Giản Tòng Khanh bạn của tôi, xin ông ấy giúp đỡ. Trong quá trình Giản Tòng Khanh khám cho Ngụy Lâm, phát hiện đầu cô ấy có một vết thương do phẫu thuật. Hình chụp CT não cho thấy, ổ mắt ở vỏ não thùy trán của cô ấy đã bị tổn thương, có thể sẽ ảnh hưởng đến chức năng tình cảm. Mà kết quả thử nghiệm nhân cách đã cho thấy, Ngụy Lâm đã mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội”.

Lần nữa hướng về phía Ngụy Lâm, Tần Sâm nhìn đăm đắm vào sườn mặt cúi xuống bất động của cô. Anh vẫn nhớ được nụ cười của cô lúc nhận xét anh không giỏi kể chuyện, anh không hi vọng đây là lần kể chuyện bết bát nhất của mình.

“Nhân cách rối loạn bắt nguồn từ não, cũng chính là chướng ngại chức năng ổ mắt vỏ não thùy trán gây nên rối loạn nhân cách, là dự án nghiên cứu tôi đã bỏ nhiều sức lực nhất những năm gần đây. Chỉ cần chứng minh giả thuyết này có thể tiến thêm một bước nghiên cứu khôi phục chức năng ổ mắt vỏ não thùy trán, có tác dụng điều trị rối loạn nhân cách phản xã hội do tác động. Tuy không loại bỏ khả năng phần tử cực đoan lợi dụng nghiên cứu chế tạo ‘người phản xã hội’, nhưng chúng ta nên nghĩ đến thành quả nghiên cứu sẽ có tác dụng cải tạo phần tử tội phạm. Ban đầu tôi đã làm nghiên cứu với thái độ ấy. Nhưng khi biết Sanchez Harris lợi dụng giả thuyết tôi đề ra biến vợ tôi thành một người mang nhân cách phản xã hội, tôi biết gã đã hủy hoại vợ tôi, cũng đồng thời phá hủy tất cả những gì tôi có. Sự nghiệp của tôi, con tôi, vợ tôi, và cả tôi nữa. Tất cả đều bị hủy hoại.”

Lần cuối cùng dời mắt đến hàng ghế dự thính, tầm mắt anh lướt từng gương mặt, cuối cùng nhìn vào người phụ nữ kia. Anh biết đó là vợ của anh, dù cô ấy đã hoàn toàn thay đổi nhưng xưa nay anh cũng không hề nhận sai bao giờ.

Tần Sâm chậm rãi mấp máy môi, cất lên âm thanh của mình từ thanh quản: “Tôi chết cũng không hết tội, nhưng tất cả chuyện này không nên để mình vợ tôi gánh chịu”.

Anh thấy Ngụy Lâm khẽ cử động. Còn chánh án vẫn tiếp tục quy trình: “Ý kiến nêu trên đã được ghi vào hồ sơ. Tranh luận kết thúc, bây giờ mời bị cáo trần thuật lần cuối”.

Được cảnh sát tòa án dìu đỡ, cô đứng dậy, vững vàng bước đến trước micro.

“Tần Sâm.” Cô gọi anh, ngửa mặt lên bình tĩnh đón nhận ánh mắt anh, “Some of us think holding on makes us strong. But sometimes it is letting go (Chúng ta nghĩ rằng nắm giữ mới khiến mình trở nên mạnh mẽ, nhưng đôi khi, mạnh mẽ lại là chính lúc ta buông tay). Em đã nói so với truyện cổ Grimm, thì Bản gốc Truyện cổ tích thích hợp thai giáo hơn. Đến giờ em vẫn không thay đổi suy nghĩ của em”.

Cô nhoẻn môi mỉm cười với anh, giọng điệu mệt mỏi và nhẹ nhàng chậm chậm: “Nhưng đừng kể cho con nghe câu chuyện Cây đỗ tùng. Câu chuyện đó kết cục không tốt, không thể để con tin tưởng lời nói dối như vậy”.

Tần Sâm im lặng. Anh và cô nhìn nhau không chớp mắt, như thể muốn ghi nhớ kỹ mỗi một cảm xúc che giấu sau từng nếp nhăn trên mặt cô.

Some of us think holding on makes us strong. But sometimes it is letting go (Chúng ta nghĩ rằng nắm giữ mới khiến mình trở nên mạnh mẽ, nhưng đôi khi, mạnh mẽ lại là chính lúc ta buông tay).

“Tần Sâm, em sẽ cố hết khả năng của mình để ở bên cạnh anh.” Anh nhớ lại đêm đó lần đầu tiên cô nói với anh câu này, rồi nắm lấy tay anh kề vào tai thì thầm, “Lỡ như ngày nào đó anh không tìm được em nữa, em mong anh hãy nhớ rằng. Em yêu anh, em hi vọng anh vui vẻ. Nhưng nếu nỗi ‘hi vọng’ kia chỉ khiến anh đau khổ, em thà rằng anh buông tay em đi.”

Sau đó anh nhớ lại trong phòng xưng tội chật hẹp nơi giáo đường, anh đã đáp lại cô.

“Anh biết.” Nhìn vào đôi mắt không còn tia sáng của cô, anh nghe thấy mình nói, “Nhưng anh không muốn, Ngụy Lâm”.

Anh thấy đôi mắt của cô cũng đang nhìn anh đăm đắm, đôi mắt rơi lệ ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.