Mạo Phạm

Chương 7




Hai tay người phụ nữ ôm chặt lấy cổ nàng. Liên Vãn nghe thấy giọng nói rầu rĩ của Chu Yên Thiển phát ra từ xương quai xanh của nàng: "Không nói cho em đâu."

Đèn hỏng ngoài hành lang vẫn tối om. Xung quanh tiếng côn trùng vo ve khiến giọng nói của người phụ nữ trở nên trầm lắng lạ thường: "Nói chuyện mệt quá à, không muốn nói chuyện."

Chị không thích nói chuyện với mọi người à. Liên Vãn nói.

Chị không thích. Cô trả lời không do dự.

"Hôm nay em có mệt không?" Cô lại hỏi.

Thể chất mệt mỏi kêu gào, nhưng Liên Vãn vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng, biết Chu Yên Thiển đang chuyển chủ đề, nàng im lặng một lúc, thành thật nói: "Mệt."

Người phụ nữ ôm lấy nàng cười khẽ.

"Tạm biệt," cô thì thầm, "Chị cũng về ngủ đây."

"Được." Liên Vãn không biết vì sao cũng muốn cười lên một chút, trong lòng có chút thoải mái dễ chịu, nhẹ nhàng âu yếm sờ eo người phụ nữ, nhỏ giọng nói: "Vậy... chúc ngủ ngon?"

"Chúc ngủ ngon." Chu Yên Thiển cuối cùng cũng buông tay, đứng thẳng người, giương mắt nhìn lên.

Liên Vãn nhìn chằm chằm vào mắt cô, như thể lòng bàn chân của nàng đã mọc rễ, không thể di chuyển một bước.

Chu Yên Thiển cười khẽ: "Sao em lại nhìn chị như vậy? Giống như một chú cún con vậy."

Bé cún với đôi mắt mong đợi cau mày nói: "Em không phải chó."

"Ừm. Em không phải." Chu Yên Thiển nhịn cười lui về phía sau một bước, "Được, được, không nói nữa, nơi này muỗi nhiều lắm, em đi lên đi."

"Em nhìn chị đi vào." Liên Vãn nói.

Chu Yên Thiển "Ồ" một tiếng. Cô cười vẫy tay, "Được, vậy chị vào nhé."

"Dạ." Liên Vãn nhìn theo cô, nhìn cô đi vào cửa lầu hai, sau đó đi lên lầu. Cầu thang trong chung cư cũ rẽ trái rẽ phải, và khi lên đến tầng ba, đèn cảm biến lại bật lên, chiếu sáng những tấm quảng cáo nhỏ trên tường.

Âm thanh duy nhất trong tai nàng là tiếng bước chân của chính nàng. Liên Vãn cúi đầu đếm từng bậc cầu thang.

Lúc này, nàng đã trở lại với nhịp điệu quen thuộc của mình. Đêm nay quả thực đủ đặc biệt, nhưng kỳ lạ là vào lúc này, Liên Vãn cái gì cũng không nghĩ, như thể những ngày nóng ran vừa qua của nàng tạm thời được xoa dịu, đối mặt lại là cuộc sống quen thuộc của nàng.

Mở cửa nhà, chỉ có một căn phòng tối om chờ đợi nàng. Liên Vãn bật đèn, bật nước nóng, gội đầu, tắm và đứng trên ban công để rửa mặt. Khi nghiêng đầu, nàng có thể thấy bán đảo nhỏ bên trong lan can sắt cách đó không xa cũng sáng đèn.

Liên Vãn lau mặt hết lần này đến lần khác, trong lòng cảm thấy bình yên chưa từng có.

Đèn ở đằng kia đã tắt. Liên Vãn cũng nằm xuống giường. Chiếc quạt trần trên cao kêu kẽo kẹt. Vạn vật yên tĩnh thong thả, Liên Vãn đem mái tóc dài sấy khô gối ở dưới đầu, giống như ngủ trên cỏ mùa thu.

Nàng không nghĩ ngợi gì nữa, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Nhưng vận mệnh đã định, có vẻ như đêm nay sẽ nảy sinh điều gì đó bất ổn.

Liên Vãn lại nằm mơ.

Giấc mơ lần này không còn là ngày đầu ta gặp nhau trong buổi chiều nắng chói chang thiêu đốt nữa, xung quanh tối đen như mực, lùi về sau một bước lại dựa vào lan can cầu thang bê tông lạnh lẽo, chỉ có người phụ nữ trong vòng tay là ấm áp.

Lần này không có người đàn ông say rượu trong cầu thang, người phụ nữ cũng không còn run rẩy, cô chỉ ôm lấy cổ nàng và nhìn nàng như một con cừu non ngoan ngoãn.

Liên Vãn vuốt ve, nhận ra sự tồn tại của người phụ nữ, nhận ra sự dịu dàng của cô, và trái tim đập loạn xạ không thể kiểm soát.

Nàng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt giao nhau trong bóng tối giống như đang nhìn nhau xuyên qua màn đêm mờ ảo, thân thể mềm mại của người phụ nữ so với trong tưởng tượng còn mê người hơn, trong mộng Liên Vãn không tự chủ được chút nào, giống như nàng đã làm trong giấc mơ quá khứ vậy, nàng cúi người và chạm vào các đường cong đó một lần nữa. Trong lúc mê man, nàng ngậm lấy đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại của người phụ nữ, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

Dần dần, người phụ nữ trong ngực nàng run lên theo nhịp thở của Liên Vãn, Liên Vãn tóm lấy cô, đè cô, túm lấy cổ cô, cúi đầu nhìn cô, giống như ngồi ở ghế lái xe tải nhìn xuống phong cảnh trên đường. Một đoạn cổ đang vặn vẹo ở đầu ngón tay của nàng rất mỏng manh, có thể giữ nó bằng một tay, khiến cô không thể di chuyển được nữa. Người phụ nữ vùng vẫy và khóc, nhưng không thể thoát khỏi tay nàng.

Người bị kiềm chế trong lòng bàn tay đang sợ hãi - trong giấc mơ Liên Vãn nhận ra điều này, nhưng cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Trong giấc mơ, Liên Vãn trở thành người say rượu.

Mất thứ tự, thay đổi thứ tự ưu tiên, mọi thứ đều khiến người ta đắm chìm.

Nửa đêm một trận gió thổi qua, thanh phơi quần áo ngoài ban công bị gió thổi lay, rơi phịch xuống đất, Liên Vãn giật mình tỉnh giấc, tắt ngay chiếc quạt trần trên đầu.

Các cánh quạt đột ngột dừng lại.

Giấc mơ vẫn còn rõ ràng sau khi tỉnh dậy lại hiện về trong tâm trí nàng. Nỗi thẹn thùng muộn màng, xấu hổ và ghê tởm bản thân lại ùa về. Liên Vãn trở mình vùi mặt vào trong chăn, lần đầu tiên cảm thấy mình không thể khống chế được cảm xúc.

Nàng đã hoàn toàn trở nên không giống chính mình. Liên Vãn tuyệt vọng nghĩ rằng chỉ trong nửa tháng, trước khi nàng nhận ra điều này, Chu Yên Thiển đã can thiệp vào suy nghĩ của nàng, tiềm thức của nàng và biến nàng thành một người hoàn toàn xa lạ trong chính giấc mơ của mình.

Bóng tối sinh ra cảm xúc. Làm sự ấm áp và bình yên của đêm nay bị xóa sổ. Liên Vãn không biết nên làm thế nào, cơ thể mệt mỏi lại khiến nàng cảm thấy buồn ngủ, nhưng nàng không dám ngủ, sợ lại mơ thấy giấc mơ đó.

Liên Vãn mở to mắt và thức cho đến sáng.

Lái xe không có ngày nghỉ, và làm việc sau bình minh. Tiếng nói của đoàn xe trên điện thoại di động lần lượt vang lên. Một lúc sau, cuộc gọi thoại của Vương Chí Cường đến. Liên Vãn xoa xoa đầu choáng váng, đứng dậy rửa mặt, lấy trong tủ mấy gói bánh bích quy, cùng bọn họ đi ra ngoài.

Đó là một ngày bận rộn, và lại một lộ trình lái xe buổi sáng khác.

Trưa Liên Vãn không về được nên nàng đã ăn ở ngoài. Quán ăn nhỏ ven đường không có nhiều khách, nàng ngủ không ngon, phải tập trung cả buổi sáng, nên sau khi Liên Vãn thư giãn, nàng cảm thấy hơi nhức đầu, nàng gọi một suất cơm với canh khổ qua sườn heo, xoa đầu rồi ngồi xuống bàn.

Trên WeChat, Chu Yên Thiển đã gửi cho nàng một tin nhắn thoại.

Liên Vãn nhìn xung quanh và thấy chủ quán đang nghịch điện thoại di động ở quầy cách đó không xa. Vẫn còn lo lắng, nàng cẩn thận giảm âm lượng trước khi nghe.

Người phụ nữ dường như vừa mới thức dậy. Ngữ điệu chầm chậm, mang theo chút lười biếng chưa ngủ đủ giấc.

"Chào buổi sáng - trưa nay em ăn gì?"

Sau khi Liên Vãn nghe lại nhiều lần, nàng mới gõ chữ trả lời cô. Buổi trưa đi ăn ngoài, ăn cơm với canh khổ qua sườn heo.

Đầu dây bên kia gửi một tin nhắn thoại khác, với giọng điệu tán gẫu: "Hôm nay em có bận không?"

- Có. Một chút.

Liên Vãn, người có thể quay lại vào buổi chiều, đã trả lời như thế này.

Được rồi. Chu Yên Thiển nói, vậy thì chị chỉ có thể đi dạo một mình.

- Chị đi một mình hả?

Đồ ăn nóng được bưng lên. Liên Vãn đói đến mức bụng đã đánh trống, nhưng nàng vẫn trả lời câu này trước.

Đúng vậy. Chu Yên Thiển nói, tùy ý đi dạo thôi... Lâu rồi chị mới về, cảm thấy thị trấn đã thay đổi rất nhiều.

- Trước đây chị cũng ở đây sao?

- Hồi nhỏ chị sống ở đây.

À. Liên Vãn vô thức trả lời, cầm lấy bữa ăn. Sống ở đây khi còn nhỏ, sau đó cùng bố mẹ chuyển đi, tình trạng này khá phổ biến ở thị trấn Bình Xuyên.

Nàng nhớ đến câu hỏi mà Chu Yên Thiển đã tránh nhắc đến vào tối qua. Hóa ra không phải cô đến đây lựa chọn nơi này của bọn họ, mà là về nhà.

Liên Vãn đột nhiên cảm thấy một chút vui trong lòng. Bởi vì một ít liên hệ này của họ.

Trên WeChat, cuộc trò chuyện đã bị tạm dừng. Liên Vãn đặt điện thoại sang một bên. Lái xe buổi chiều thực sự khá thoải mái, nhưng nàng đã bỏ cơm vào canh và ăn vội cơm chan canh.

Sau khi ăn cơm xong nàng đi ra ngoài, nghe ông chủ cằn nhằn mãi, nói tài xế ăn nhanh vậy sẽ ảnh hưởng dạ dày.

Liên Vãn nghĩ, đúng thật.

Rồi nàng lại nghĩ, những tài xế liều lĩnh trong đoàn xe đều cố gắng kiếm thêm tiền để nuôi gia đình, cưới vợ sinh con, mà hoàn cảnh của nàng, một người no cả nhà không đói, ngày ngày chạy vạy, hủy hoại thân thể có ích gì đâu.

Không biết phải giải thích thế nào về cảm xúc hiếm có này, tâm trạng của Liên Vãn lại chùng xuống.

Nhưng nàng vẫn đẩy nhanh tiến độ, khi đến nhà máy, nàng gặp phải một cuộc tranh chấp giữa các công nhân trong xưởng, không có chiếc xe tải nào được chất hàng hóa lên, và xếp hàng đợi ở cửa.

Nắng như thiêu đốt, một số tài xế đóng kín cửa sổ bật điều hòa, máy phát điện kêu inh ỏi. Người lái xe không chịu được cảnh ồn ào lại cãi vã với anh ta, cuộc cãi vã kết thúc bằng việc hàng hóa không được chất lên, đám đông người xem đã gọi cảnh sát và họ bị đưa đến cục cảnh sát cùng với những công nhân đang đánh nhau.

Liên Vãn không có tâm trạng để xem cuộc vui, nàng muốn nhanh chóng trở về, muốn đi dạo với Chu Yên Thiển, muốn biết Chu Yên Thiển sống ở đâu khi cô còn nhỏ, và muốn nghe thêm nhiều điều về cô.

Nhưng Chu Yên Thiển vẫn chưa gửi tin nhắn cho nàng trên WeChat.

Nàng cũng bị mắc kẹt ở đây, lắng nghe tiếng mắng chửi bên tai.

Mọi việc ổn định xong xuôi cũng đã hơn bốn giờ chiều, hàng được chất lên rồi dỡ xuống trở lại bãi xe. Liên Vãn cũng nghĩ rằng vẫn chưa quá muộn. Nàng ra khỏi bãi đậu xe với suy nghĩ này trong đầu và gửi một tin nhắn cho Chu Yên Thiển: Chị đi chưa?

Sau đó, nàng bước đi ngày càng nhanh hơn, và cuối cùng bắt đầu chạy.

Khi nàng đứng dưới lầu thở hổn hển, những gì nàng nhìn thấy là cửa hàng bị khóa cửa.

Ánh nắng chói chang khiến Liên Vãn phải nheo mắt lại.

Điện thoại kêu bíp, nàng bấm vào nó. Đó là tin trả lời của Chu Yên Thiển.

- Chị ra khỏi nhà rồi.

- Trùng hợp lắm, chị vừa gặp một người quen, nên chị đi dạo quanh thị trấn với cô ấy.

Liên Vãn cảm thấy như một quả bóng căng phồng bị chọc thủng ngay lập tức.

- Được.

Sau khi nàng gõ chữ này, như thể thời tiết quá nóng, nàng tức giận đến mức bực bội đá vào chậu hoa bên cạnh.

Kể từ lúc này, những cảm xúc khó chịu theo nàng như bóng với hình.

Vài ngày sau, Liên Vãn lại mơ thấy giấc mơ tương tự.

Thức dậy. Xấu hổ, khó chịu, nỗi sợ hãi khi chính mình và Chu Yên Thiển khiến mình trở nên như thế này đã lên đến đỉnh điểm.

Trong đêm khuya không ai biết, Liên Vãn bắt đầu sợ hãi tất cả những điều này, sợ hãi người phụ nữ khiến cuộc sống yên bình của nàng trở nên sóng gió. Sợ chính mình đối mặt dục vọng. Nàng quyết tâm trốn thoát.

Chỉ cần có quyết tâm, muốn tránh một người là một chuyện rất dễ.

Nàng không trả lời tin nhắn WeChat rất nhiều lần và Chu Yên Thiển cũng ngừng nhắn tin cho nàng. Còn bánh bích quy, mỳ ăn liền hay muốn mua cái gì, nàng cũng sẽ đi đường vòng mua giống như trước đây khi chưa có cửa hàng ở dưới lầu, đi đường vòng mua không được thì đặt hàng. Khi về nhà, nàng cũng cố gắng tránh những lúc cửa hàng tiện lợi mở cửa, thường xuyên như vậy, quả thật chưa bao giờ chạm mặt cô một lần.

Nửa tháng trôi qua mà không có sự cố nào. Sau khi Liên Vãn thức dậy, hai chấm đỏ nhỏ xuất hiện trên thanh tin nhắn sau vài ngày im lặng.

- Em đang trốn tôi.

- Tại sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.