Mạo Phạm

Chương 42




Hai người họ bị đánh thức bởi một tiếng động lớn.

Mưa gió bên ngoài vẫn chưa ngừng. Âm thanh vang lên giống như sấm sét trên mặt đất, chiếc xe đỗ dưới lầu gào thét đau lòng, Liên Vãn không ngủ được bao lâu, trước khi Chu Yên Thiển quấn lấy nàng thì nàng đã ôm cô vào lòng an ủi: "Đừng sợ, chắc là cái gì đó bị gió thổi bay."

Giọng nói của nàng lúc này đặc biệt dịu dàng trước tiếng ồn chói tai, vừa thấu đáo vừa tri kỷ: "Em đi xem thử một chút."

Chu Yên Thiển vẫn còn kinh ngạc, mặc cho nàng vén chăn bước đi, dựa nửa người trên gối, cô hiếm khi choáng váng như vậy.

Cô luôn bị mất ngủ, sau khi chuyển về quê, vấn đề của cô đã cải thiện thành giấc ngủ nông, mặc dù cuộc sống tĩnh dưỡng hiện tại thực sự có hiệu quả với cô, nhưng cơ thể bị dày vò lâu ngày nên sức khoẻ vẫn còn yếu, khi bị bừng tỉnh đột ngột như vậy, nhịp tim khó có thể bình tĩnh lại, chỉ có thể dựa vào xoa dịu một chút.

Liên Vãn không ý thức được dị thường của cô, đi tới bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, mưa như trút nước ập đến, đèn xe màu đỏ dưới lầu lóe lên vụt tắt cùng với tiếng rít, làm nền cho màn mưa hỗn loạn.

Ngoài ra, trời tối đen như mực, cửa sổ của mọi người đều đóng chặt, thậm chí còn dán băng keo chéo, như một tư thế chống bão. Vẫn còn sớm, đèn đường trong chung cư cũ vẫn chưa bật nên không thể nhìn thấy gì, nhưng chắc chắn có nước đọng trên đường. Nàng nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt.

Có vẻ như có thể lái xe vào ngày mai hay không cũng là một vấn đề.

Liên Vãn nghĩ vậy, đứng nghiêm túc một lúc, thò đầu ra ngoài cửa sổ, một nửa mái tóc bị mưa làm ướt, cho đến khi xác định kỹ lưỡng rằng bên ngoài những ngôi nhà xung quanh không có vật thể nguy hiểm nào rơi xuống, nàng mới đóng cửa sổ và quay lại.

Người phụ nữ ôm chăn đang dựa vào đầu giường, mái tóc dài xõa sau tai rủ xuống, mơ hồ che nửa khuôn mặt, ánh mắt đang rơi trên người nàng.

Liên Vãn bất giác cảm thấy trong ánh mắt đó như có sức nặng.

Khi đến gần hơn, nàng mới nhận ra rằng Chu Yên Thiển đang cắn môi.

Người phụ nữ luôn phô trương rất ít khi thể hiện sự yếu đuối như thế này, Liên Vãn sững người một lúc cho đến khi cảm thấy ánh mắt tủi thân đó đổ dồn về phía mình, lúc này mới ý thức được mình phải ôm lấy cô.

Hai cánh tay buông xuống sau lưng nhẹ bẫng, như ôm lấy một nắm mây.

"Sao thế?" Chu Yên Thiển nhỏ giọng hỏi nàng.

"Không có việc gì." Trong tiếng mưa rơi, giọng điệu Liên Vãn bình tĩnh nói: "Chỉ là dưới lầu có nước đọng, đồ đạc trong cửa hàng đã thu dọn hết chưa?"

Bàn tay của người phụ nữ chậm rãi lướt trên lưng Liên Vãn, nhẹ nhàng chậm rãi đáp lại: "Ừm..."

Cô khựng lại một chút rồi nói: "... Hình như chị có chút khó chịu."

Giọng của cô rất nhỏ, Liên Vãn nghe không rõ lắm, cúi đầu ghé tai lắng nghe, lại hỏi cô: "Làm sao vậy?"

"Hoảng sợ." Chu Yên Thiển nhẹ nhàng thở ra một hơi nói, "Tim chị cũng có chút đau."

"Ở đâu?"

Chu Yên Thiển nắm lấy tay nàng và thò vào bên trong.

Liên Vãn ngây người một chút, lại nghe thấy cô nói.

"Em đừng nhúc nhích."

"Cho chị dựa một lát."

Liên Vãn không nhúc nhích. Hai người bình tĩnh lại, dưới lớp vải khô mềm là lồng ngực ấm áp của người phụ nữ, Liên Vãn có thể cảm nhận được da thịt đó xuyên qua một lớp váy mỏng dính vào lòng bàn tay nàng, còn có tiếng tim đập yên tĩnh, nàng không biết Chu Yên Thiển đang nghĩ gì vào lúc này, nhưng nàng cảm nhận được nhịp điệu của những nhịp tim đó.

Giống như hiện tại không cần ngẩng đầu, nàng cũng biết Chu Yên Thiển vẫn luôn nhìn nàng.

Đột nhiên có quang ảnh lóe lên, rèm cửa không kéo chặt, bóng cây ngoài cửa sổ lắc lư, xen lẫn với ánh đèn đỏ nhấp nháy của chiếc xe. Gió càng lúc càng mạnh, tiếng mưa nhỏ từ xa đến gần, giống như thác nước bắn tung tóe trên đầu.

Liên Vãn quay đầu lại theo phản xạ, nhưng Chu Yên Thiển lại siết chặt tay nàng. Nàng suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu nhìn cô, đầu tiên là chạm vào khóe môi của người phụ nữ, sau đó ghé sát vào, nhỏ giọng thảo luận: "Cơn mưa này chắc sẽ không tạnh ngay đâu. Ngày mai em đến cửa hàng xem thử một chút, nếu nước ngập thì phiền lắm."

Chu Yên Thiển thừa dịp ôm lấy mặt nàng, khẽ "ừm" một tiếng.

Cô nhìn sang thì thấy tóc của Liên Vãn mấy ngày nay đã dài ra một chút, bởi vì chế độ ăn uống trở nên điều độ, khuôn mặt của nàng dường như đã có chút da thịt, và mái tóc luôn được buộc lên cho tiện, giờ đang xõa xuống trông có vẻ khá ngây thơ vô tội.

"Còn khó chịu sao?" Người bị nhìn chằm chằm cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Bị doạ rồi phải không? Em rót cho chị cốc nước."

Chu Yên Thiển vòng tay qua cổ nàng, nhéo mặt nàng: "Sao tự nhiên em lại trở nên chu đáo như vậy?"

Cô dường như đã dịu lại một chút, giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng hơn, nghe Liên Vãn nói xong, cô cảm thấy thả lỏng hơn một chút, như thể đám mây trong lòng đang dần rơi xuống, cô ngẩng đầu lên, lực nhéo má nàng không thay đổi, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống.

"Thế này mới đúng chứ." Người phụ nữ nghiêng đầu, lại hôn nàng một cái, híp mắt cười, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: "Phải cười nhiều một chút."

Liên Vãn cố nén cười, nhẹ nhàng áp mặt vào má cô, ngữ khí vô cùng dịu dàng: "Em rót cho chị cốc nước."

Chu Yên Thiển đi theo nàng đến tận nhà bếp. Ôm eo nàng không nhúc nhích, vuốt ve bụng của nàng, đột nhiên nở nụ cười: "Chị nghe thấy bụng em đang đánh trống."

Liên Vãn cúi đầu, rót nước từ trong ấm nước cô, quay đầu thẳng thắn, chân thành lại có hơi ngượng ngùng nhìn cô: "Hình như em đói bụng."

Bữa tối hôm nay là cháo đậu xanh, rau trộn thập cẩm và thịt bò sốt.

Nhà cũ phòng bếp không lớn, hai người đứng ở trong đó liền có chút chật chội. Liên Vãn đứng trước bếp, đập tỏi, Chu Yên Thiển ở bên cạnh, cầm miếng thịt bò thái lát rồi rưới nước sốt lên. Tiên Hiệp Hay

Vừa làm nước sốt xong thì thịt bò đã được mang đến, cũng may là trước cơn bão.

Khi nói đến đây, cô đang nhét một miếng thịt bò vào miệng, trời đã tạnh mưa vào chạng vạng, bầu trời u ám, hoàng hôn nhạt nắng, chỉ còn nửa mặt trời lặn còn sót lại bên ngoài khung cửa sổ, người phụ nữ nghiêng người dựa vào nàng, vừa phồng má lên nhai thịt, vừa thở dài, "Ôi — ăn ngon quá, nhưng tiếc là nhà không có bia, thời tiết như này mà vừa ăn thịt vừa uống bia là tuyệt nhất."

Liên Vãn nghe, cho tỏi băm nhỏ vào trong bát trộn rau, vươn tay mở cửa sổ cho thoáng khí, cúi đầu suy nghĩ một chút: "Ở nhà em hình như còn mấy lon, nhưng tủ lạnh đã tắt điện nên chuyển sang nhiệt độ bình thường rồi, chị có muốn uống không? Nếu chị muốn uống thì lát nữa em về nhà lấy."

Chu Yên Thiển nói: "Được. Vậy tí về nhà em nhớ thu dọn tất cả những thứ cần mang theo, cứ quay đi quay lại mãi thì vất vả lắm."

Điều này có nghĩa là muốn nàng dọn lại đây hoàn toàn. Liên Vãn nghe hiểu, và có chút lo lắng nhìn vào khuôn mặt của Chu Yên Thiển, đôi môi căng mọng của người phụ nữ vẫn còn hơi bóng dầu. Ngay sau đó, nàng ngửi thấy mùi tỏi trên tay mình, mùi sốt thịt và mùi tỏi quyện vào nhau trong gian bếp nhỏ, tiếng cháo đậu xanh đang sôi ùng ục trên bếp.

Sau đó cô giải thích: "Chút nữa chị sẽ đưa chìa khóa nhà cho em, khi nào em lái xe thì tiện thể đến tiệm sửa khóa trên quận làm thêm chìa khác nhé."

"A..." Trên tay vẫn còn cầm rau trộn. Liên Vãn muốn lấy đũa nhưng nhớ ra chưa bỏ gia vị nên cuống cuồng vặn chai giấm, nước tương nhạt và một thìa sa tế, nàng suýt nữa không đóng được nắp hũ đường trắng, giá đỗ lấm tấm axit axetic tỏa ra mùi thơm ngào ngạt như mùi cỏ sau mưa, Liên Vãn nhìn chằm nó hết lần này đến lần khác, ý muốn nho nhỏ không thể nói nên lời cũng trằn trọc mãi: "Được... Thực ra có một tiệm sửa khóa trong thị trấn... Không biết tiệm đó đã đóng cửa chưa hả chị?"

Chu Yên Thiển dường như đã sớm biết nàng sẽ hỏi vấn đề này, híp mắt lại một cách đắc ý: "Chị không biết, lúc trước chị đi xem cũng không thấy, có lẽ là chuyển nhà rồi."

"Vậy à." Cho nên cô đã chuẩn bị trước. Liên Vãn siết chặt chiếc đũa và gật đầu, cảm thấy khóe môi mình cong lên từng chút một.

Cao mà ốm, với đôi vai gầy, rõ ràng nàng chỉ mới ngoài hai mươi. Nếu nụ cười không bị kiềm chế thì ngay cả biểu cảm cũng tươi sáng.

Cái mũi cũng chun lại rồi.

Chu Yên Thiển nhìn nàng chằm chằm, đuôi mắt tự nhiên hướng lên trên, hình dáng xinh đẹp uyển chuyển, bất kể có cười hay không cũng có một đường cong quyến rũ. Lúc này tình ý miên man, ngoài cửa sổ phản chiếu bóng chiều mưa.

"Đồ ngốc."

Cô nói như vậy. Sau đó chính cô cũng nhịn không được cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.