Mạo Phạm

Chương 35




Liên Vãn lại cau mày.

Chu Yên Thiển ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp ướt át sương nước đang nhìn xuống cô, hàng lông mày cau lại lộ ra vẻ bướng bỉnh rất đáng thương yếu ớt.

Chu Yên Thiển cảm thấy ánh mắt đó dường như làm cô hoà tan vào màn sương.

Liên Vãn cứ như vậy nhìn cô một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Ý của chị là gì?"

Giọng nàng trầm khàn, dường như vô cùng khó khăn trong phòng tắm ẩm thấp này, nhưng đôi mắt nàng lại nóng bỏng và chăm chú, nàng vẫn nhìn cô cho đến khi cảm giác mát lạnh trên da thịt họ dần tan biến, làn gió êm dịu đêm hè đang thổi qua cửa sổ, mang theo hương thơm thoang thoảng của thực vật, Chu Yên Thiển nhìn đi chỗ khác, muộn màng cảm thấy hơi lúng túng.

Nhưng cảm giác hòa vào nhau lúc đó không phải là ảo giác, Liên Vãn vươn tay, nhéo cằm cô và siết chặt, cơ thể Chu Yên Thiển cũng căng chặt, gạch sau lưng cô lạnh lẽo, nhưng khuôn mặt cô nóng bừng, thậm chí cả ánh mắt cũng run lên một cách khó hiểu, nhưng trong mắt người đối diện, trông cô có ý tránh nói về vấn đề đó.

"Chị..." Liên Vãn thấp giọng gọi cô.

"Em sao vậy?" Chu Yên Thiển mơ hồ đoán được ý định của nàng, nhưng vẫn muốn hỏi.

Ánh mắt Liên Vãn rơi vào trên người cô, ánh sáng mờ mịt, ngoài cửa sổ bóng cây cũng chiếu vào, cành cây nghiêng nghiêng, làm cho tất cả các tình huống rõ ràng vô cùng xinh đẹp, nàng cũng không biết chính mình có chỗ nào không đúng, nàng không nói nên lời rồi khựng lại, chỉ lặng lẽ dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi tai và chiếc cằm ấm áp của người phụ nữ. Theo sự im lặng của nàng, Chu Yên Thiển đưa tay lên chạm vào mặt nàng, ngực cô hơi phập phồng, ánh mắt cũng theo đó mà chuyển động, đốt cháy thành một ngọn lửa không dứt.

Lòng bàn tay người phụ nữ nóng lên, ngữ khí khoan dung, "Không hài lòng? Chị cũng đã cho em..., Em còn muốn chị yêu em như thế nào nữa đây?"

Ngay khi những lời này phát ra, ánh đèn dường như hơi nhấp nháy.

Liên Vãn sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng quay đầu lại để xem cửa ra vào và cửa sổ có đóng chặt không, sau đó kiềm chế dừng lại, động tác này đã bị người phụ nữ trong lòng nàng bắt gặp, nàng nghe thấy Chu Yên Thiển cười rất nhẹ, tiếng cười này gần như khiến nàng chết chìm trong đó.

Nàng lại nhìn cô —– Liên Vãn nghĩ, sao chị ấy có thể nói như vậy?

Sao có thể nói nhẹ nhàng đến vậy?

Trong tiềm thức, Liên Vãn cảm thấy khó chịu. Nàng cụp mắt, cúi đầu nhìn vào đôi mắt long lanh lấp lánh của Chu Yên Thiển, nó phản chiếu rõ ràng vẻ mặt trầm mặc của nàng, đôi mắt này không khác gì vẻ rực rỡ lần đầu gặp mặt, Liên Vãn không có nơi nào che giấu trước đôi mắt này, nàng đã nhận rõ tất cả những dục vọng không thể nói ra của mình. Chu Yên Thiển vẫn bao dung và quyến rũ. Lúc này, Liên Vãn đột nhiên ghét bỏ lòng khoan dung không thay đổi của Chu Yên Thiển, lòng khoan dung là đặc quyền mà Chu Yên Thiển ban cho nàng, từ đầu tới cuối, sử dụng sự nuông chiều và kiên nhẫn để phát triển dục vọng của nàng, ham muốn này đã bị cô thu hồi một cách nhẹ nhàng và bị cô kiểm soát hoàn toàn một lần nữa.

Cô buộc một sợi dây quanh cổ nàng, kéo nó một cách bình tĩnh và rồi nàng sẽ bước về cô một cách không tự chủ.

Như bây giờ.

Chu Yên Thiển vẫn đang hỏi: "Chị nói chị yêu em, tại sao em không nói em cũng yêu chị?"

Với giọng điệu tinh tế, cô vòng tay qua cổ Liên Vãn, và cố gắng ôm chặt. Cô lại kéo sợi dây kia, sự bình tĩnh từ đầu đến cuối quay trở lại với nàng, như thể vấn đề có yêu hay không chỉ khiến nàng mê man nhất thời, cô quá dễ dàng bày tỏ tình cảm, nhưng Liên Vãn cũng không có kinh nghiệm, chỉ có thể kêu gào dựa trên dục vọng ngấm ngầm chịu đựng của cô, điều đó là không đủ.

Không đủ... Không đủ... Liên Vãn bịt mắt cô lại, cảm thấy lông mi của Chu Yên Thiển quét qua lòng bàn tay nàng, rất ngứa, giống như một con vật nhỏ vô thức hôn liếm, nàng có chút mê man trong nụ hôn như vậy, dường như hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra, nàng lại trải nghiệm mọi thứ, dục vọng, tình yêu, sợi dây và cả hàng mi khẽ rung của người phụ nữ trong lòng bàn tay.

Cuối cùng, nàng buông tay, để Chu Yên Thiển ôm nàng, dựa vào vai Chu Yên Thiển.

Hương thơm êm đềm vương trên sợi tóc như gió xuân biến thành mưa.

Liên Vãn trầm mặc không nói, chỉ dựa vào trên vai cô, nhưng động tác lại thân mật, một loại gần gũi hiếm thấy. Chu Yên Thiển có chút an tâm, không khỏi cong lên khóe môi, giơ tay sờ sờ mặt nàng, cào cái cằm của nàng hai cái như đang nựng cún: "Ngoan, chị thích em."

Cảm giác rất tuyệt khi được Chu Yên Thiển dỗ dành. Liên Vãn đã phát hiện điều này kể từ lần đầu tiên nhìn thấy.

Trái tim nàng vì câu nói này mà cảm thấy ấm áp, hơi thở mà nàng kìm nén đã lâu đột nhiên biến mất. Độ ấm rõ ràng như vậy, có lẽ là đến từ nhiệt độ cơ thể của Chu Yên Thiển, có lẽ là đến từ sự thỏa mãn của nàng, những thứ này đều rất tốt.

Cánh tay người phụ nữ vẫn kiên định và dịu dàng ôm cổ nàng, cho nàng một cái ôm trọn vẹn và trần trụi.

Liên Vãn nhìn thẳng vào cô, nhìn đến nỗi Chu Yên Thiển cũng bắt đầu tự hỏi nàng đang nghĩ gì. Người trước mặt cô là một người thực tế, trầm mặc ít nói, sống một mình sau khi tốt nghiệp phổ thông, trải nghiệm của nàng hoàn toàn trái ngược Chu Yên Thiển. Cô đã hỏi thăm rất nhiều điều về nàng, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn chiếm được ưu thế trong việc ở chung với nàng, biết ta không biết người và ngược lại, Liên Vãn thực sự không giống như những gì cô tưởng tượng, nhưng Chu Yên Thiển lại cảm thấy thỏa mãn.

Ý muốn yêu Liên Vãn rất đơn giản, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, cô đã muốn đến gần nàng. Mỗi người hiện đại đều có một ổ khóa trên người, Chu Yên Thiển vốn muốn quay lại thị trấn này để khóa lại, nhưng bây giờ khóa đã mở từ bên trong.

Cún con đáng ghét. Chu Yên Thiển nghĩ trong lòng.

Cô nhẹ nhàng xoa gáy nàng, để Liên Vãn đứng thẳng dậy, đối diện nhau, tai Liên Vãn lại nóng ran, Chu Yên Thiển thích nhìn nàng cố gắng bình tĩnh đến gần mình, cô rướn người về phía trước, muốn hôn nàng một miếng, chợt nhớ đến trước đó nàng im lặng, chỉ chun mũi cắn rất nhẹ vào môi nàng.

Liên Vãn sửng sốt một lúc, và nhìn cô với đôi mắt vô tội.

"Em thật là đáng ghét." Chu Yên Thiển công khai lên án, "Điều gì chị cũng nói, cái gì cũng làm. Chị đã nói hết lời với em mà em vẫn như hến vậy, không cần miệng thì quyên tặng cho những người cần nó đi."

Cô bóp mặt nàng: "Đần thế này, đẹp gái thì có ích lợi gì, cũng chỉ có một mình chị muốn mà thôi."

Liên Vãn mím môi, nghe thấy cô còn nói: "Nếu em không ngoan thì không có cơm ăn đâu nhé."

Giọng điệu của người phụ nữ hờn dỗi nhưng cô không thực sự trách nàng.

Liên Vãn vẫn luôn biết.

Nàng vươn tay ôm chặt lấy người trước mặt.

Lòng bàn tay nàng áp vào tấm lưng trần của Chu Yên Thiển, xương bướm giương cánh sắp bay đi nhưng lại bị bao vây trong vòng tay nàng.

Chu Yên Thiển không nói nữa, chỉ lặng lẽ dùng hơi thở phập phồng áp vào nàng, nước trong phòng tắm ngừng chảy, nhưng trái tim cô vẫn đang chảy xuôi.

"Em sẽ." Liên Vãn mang theo chút giọng mũi, nhỏ giọng nói, "Em sẽ ngoan... Em sẽ yêu chị."

"Được." Chu Yên Thiển nói, cô cảm thấy hai người họ dần trở nên sống động hơn, "Chị chấp nhận — vậy em giúp chị mặc quần áo được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.