Mảnh Vá Trái Tim

Chương 70




Con người một khi đã lựa chọn, dù kết cục là tốt hay xấu vẫn phải dũng cảm đối mặt.

"Ông chủ, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Cô nắm chặt đơn xin nghỉ việc, đứng trước cửa văn phòng anh.

“Được, mời vào.” Anh chỉ vị trí đối diện bên bàn làm việc, công tư phân minh, như thể cô thật sự chỉ là một nhân viên lần đầu gặp mặt.

Lá đơn trong tay bị miết đến nhăn nhó.

Cô trấn tĩnh ngồi xuống trước mặt anh, vuốt thẳng lá đơn, hít một hơi thật sâu, cô đưa lá đơn ra, “Ông chủ, đây là đơn xin nghỉ việc của tôi.”

Anh thần sắc không đổi nhận lấy lá đơn của cô, để sang một bên.

“Cho tôi lý do.” Anh lạnh lùng hỏi.

Lý do…

Tâm trạng phập phồng, cô tiếp tục ép mình trấn tĩnh, “Tôi muốn thay đổi môi trường làm việc.” Lý do này chỉ là một cái cớ nhưng là một cái cớ rất thông dụng, cũng rất chính đáng.

Anh nhìn cô một cái, “Được.” Anh cúi đầu, mở lá đơn của cô ra, ký tên mình vào cột đồng ý.

Anh trả lại lá đơn cho cô.

“Cô có thể lựa chọn hoặc lập tức kết toán lương ở phòng tài vụ, hoặc ở đây thêm một thời gian nữa, cho đến khi tòa soạn tìm được người mới thay vào vị trí của cô.” Gương mặt lạnh lùng của anh, không có bất kỳ cảm xúc nào, công tư phân minh đến mức khiến người ta cảm thấy buốt lòng, “Nếu cô chọn cách sau, thì với những nỗ lực của cô trong công việc, tòa soạn sẽ viết giấy giới thiệu cho cô, để cô có thể tìm được công việc tốt hơn.”

Cô cảm thấy tức ngực.

“Cảm ơn giấy giới thiệu của anh, tôi sẽ ở lại đến khi tìm được nhân viên mới, bàn giao xong công việc.” Không phải là người không có trách nhiệm, cô vốn cũng có ý định này.

“Được, cô có thể ra ngoài rồi.” Nghe được câu trả lời vừa ý, anh gật đầu, tiếp tục vùi vào công việc, ra lệnh tiễn khách.

Cô chầm chậm đứng dậy, “Cảm ơn ông chủ.”

Quá khứ đã là quá khứ, không thể tiếc nuối, cả hai chỉ có thể dũng cảm tiến lên phía trước.

Cô đọc báo thấy anh và thiên kim Hạ thị đính hôn, hôn lễ sẽ được cử hành vào tháng Ba năm sau.

Cô vừa bước ra khỏi phòng anh, anh mới ngước mắt lên, mặt lạnh lùng nhìn cô đến khi cô khuất hẳn.

Mở máy tính lên, anh bắt đầu đích thân viết giấy giới thiệu.

Cô có vẻ ngoài điềm đạm nhưng thật ra là người rất dễ xúc động, tính tình lại quá ngay thẳng, không thích hợp với mảng tin tức xã hội, mảng cuộc sống nhàn tản thích hợp với cô hơn.

* * *

Ngày cuối cùng của năm, tòa soạn chính thức nghỉ tết, trong văn phòng không còn ai, nhưng anh vẫn đi làm.

Tính anh rất cầu toàn, công việc nhất định phải làm thật hoàn hảo.

“Này, kẻ cuồng công việc!” Hạ Hà đứng trước cửa văn phòng anh, lừ mắt nhìn anh.

Đính hôn đến giờ đã gần được hai tuần, họ chỉ mới gặp nhau có một lần mà thôi.

Anh ngước mắt lên.

“Anh quên rồi à, hôm qua chúng ta đã nói qua điện thoại rồi mà, hôm nay sẽ cùng đi mua quà tết.” Ông Hạ đã mời họ đến nhà cùng ăn bữa cơm tất niên.

“Anh không quên.” Anh nhíu mày, “Hôm nay chúng ta còn nói sẽ cùng đến cô nhi viện, xem có đứa trẻ nào thích hợp để nhận nuôi không.” Bây giờ mới buổi trưa, họ hẹn là hai giờ chiều.

Trí nhớ tốt thật!

Hạ Hà nở nụ cười tươi rói, “Được, vậy anh làm cho xong việc đi, em xuống nhà đợi anh.”

Anh nghiêm túc gật đầu.

Có một bài báo, anh sửa lại một chút là có thể gửi cho nhà in rồi.

Hạ Hà một mình ngồi dưới khu vực làm việc dưới lầu.

Thật ra, cô muốn đến tham quan nơi anh làm việc từ lâu, chỉ là…

Chức Tâm vẫn còn làm ở đây, cô không tiện đến.

Sau khi đính hôn với Hứa Ngạn Thâm, cô đến cả dũng khí chủ động liên lạc với Chức Tâm cũng không có.

Cô luôn cảm thấy mình cướp thứ gì đó từ tay người khác.

Tuy là thứ mà Chức Tâm chủ động từ bỏ.

Vị trí cô đang ngồi không biết là của ai, lưng ghế được gắn thêm một chiếc gối dựa, rất êm ái, dễ chịu.

Ở một góc khuất trên bàn máy tính có một lọ ô mai mơ, nhìn thấy phát thèm, Hạ Hà liền nhón một quả cho vào miệng.

Mẹ ơi, chua quá!

Cô nhìn nhãn hiệu, ghi nhớ sau này tuyệt đối không mua ô mai của hiệu này!

“Xong rồi, đi thôi.” Giọng nói trầm thấp, âm vang vang lên ở phía cầu thang.

Mặc xong áo khoác ngoài, anh xuống lầu.

Nhìn thấy Hạ Hà đang ngồi ở chỗ của Chức Tâm, anh sững lại trong một giây rồi khôi phục lại vẻ bình thản ngay.

Hạ Hà bước tới trước, khoác tay anh, mắt nhìn mười ngón tay thon dài trống không của anh, “Anh cũng không giữ thể diện cho người ta gì hết!” Nhẫn đính hôn cũng không buồn đeo.

Anh không nói gì.

Anh không thích đeo nhẫn, tuy trước đây, anh vẫn luôn đeo.

May mà, Hạ Hà là người phóng khoáng, cũng không quá để ý.

“Lần trước, chúng ta đến viện phúc lợi công, thu được hiệu quả không cao, lần này đổi địa điểm nhé.” Viện phúc lợi là do chính phủ thành lập, trong đó có quá nhiều đứa trẻ bị thiểu năng, không phù hợp với yêu cầu của Hạ gia.

“Hay chúng ta đến chỗ lần trước bị cháy nhé?!” Hạ Hà đề nghị.

Nghe nói sau hỏa hoạn, viện trưởng đành thuê một gian nhà trệt gần đó cho lũ trẻ có chỗ ở.

Nếu họ tìm được người thích hợp cũng coi như giảm gánh nặng cho viện trưởng.

Anh trầm tư một lát, “Được.”

Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn bàn bạc với viện trưởng.

…….

Anh lái xe chở Hạ Hà đến cô nhi viện, sau đó nói rõ mục đích đến với viện trưởng.

“Quá tốt rồi!” Viện trưởng xúc động.

Nếu đứa trẻ nào ở đây được chọn, có nghĩa là nó đã tìm được chìa khóa vàng, mở ra vận hội mới.

Chuyện quan trọng của Hạ gia anh luôn canh cánh trong lòng, thế là, anh “phỏng vấn” từng đứa bé trai một.

Sau khi nói vài câu với một đứa bé trong số đó, anh gọi Hạ Hà, “Em lại đây xem thằng bé có vừa ý không.”

Đứa bé anh chọn sẽ phải gọi Hạ Hà là mẹ, gọi anh là cha, anh sẽ nghiêm khắc với đứa bé này, sẽ giáo dục nó một cách tốt nhất.

Cho nên chuyện này không thể qua loa.

Hạ Hà vốn đang đứng ở nhà ăn, nhìn không chớp mắt đứa bé trai có gương mặt thanh tú, vận đồng phục nhỏ xíu xinh xắn, chỉ nhìn thấy nó ngồi một mình lặng lẽ ăn cơm, không đi xếp hàng “phỏng vấn”, càng không có lòng hiếu kỳ xem náo nhiệt như những đứa trẻ bình thường khác.

Cô chưa từng thấy đứa bé nào lại trưởng thành như vậy, dường như nó đã trải qua rất nhiều chuyện.

Cảnh tượng này khiến cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Hứa Ngạn Thâm.

Cảm giác đứa trẻ này cho cô rất giống.

Lại nghe thấy tiếng Hứa Ngạn Thâm gọi, cô lật đật chạy tới trước.

“Thằng bé tên Lạc Lạc, ba tuổi.” Anh giới thiệu với Hạ Hà.

Thằng bé anh mới nói chuyện vài câu đã cảm thấy nó rất thông minh, rất sâu sắc.

Hạ gia nếu có thể bồi dưỡng một người kế tục như vậy, chắc chắn tiền đồ sẽ rất rộng mở.

Thằng bé trước mặt, khuôn mặt vô cùng xinh xắn, mắt lanh lợi, tuổi cũng thích hợp.

Nhưng, Hạ Hà lại không thích.

Không thích ánh mắt quá thông minh đó.

“Em chọn được rồi!” Cô cười với Hứa Ngạn Thâm, kéo tay anh, đi đến trước mặt thằng bé có gương mặt thanh tú đang ngồi ăn bữa trưa, chỉ chỉ, “Chính là nó!” Lần đầu gặp mặt, cô đã rất thích.

Cô thích ánh mắt điềm tĩnh, trong veo của thằng bé.

Hứa Ngạn Thâm nhíu mày.

Biết rõ bên đó có một chiếc bánh rất lớn đang đung đưa trước mặt mình, nhưng thằng bé không hề có ý định tranh giành với những đứa trẻ khác, vừa nhìn đã biết là không có dã tâm.

Nếu chọn thằng bé này, dạy “dã tâm” cho nó chắc phải mất rất nhiều sức lực.

Anh tốn sức cũng không sao, chỉ sợ cuối cùng không đạt được thành quả gì, sẽ khiến ông Hạ thất vọng.

Tính cách quyết định số phận.

“Thằng bé này không được!” Anh kéo Hạ Hà ra chỗ khác.

Tuổi tác, cá tính đều không thích hợp.

Đứa bé tên Lạc Lạc đó cứ lẽo đẽo theo anh, chọn nó là được rồi!

“Ngạn Thâm, xin anh đấy, cái này giống như chọn người yêu vậy, phải thích thì mới được.” Hạ Hà không thỏa hiệp.

Chuyện này, cô không thể nghe anh.

Nhận ra anh, thằng bé sáu tuổi ngẩn ra, đặt bát cơm trong tay xuống.

Nhưng sau khi nghe rõ nội dung họ đang tranh cãi nhau, thằng bé lặng lẽ trèo xuống ghế, đi thẳng về phòng, đóng cửa phòng lại.

Hứa Ngạn Thâm chẳng thể nói lại Hạ Hà, chuyện này quả thật ý nguyện mới là quan trọng nhất.

“Được.” Cô chọn người, anh chịu trách nhiệm giáo dục nó là được rồi.

Viện trưởng nghe nói họ đã quyết định, ngạc nhiên, vội vàng nói, “Phi Phàm? Phi Phàm không được! Đã có người nhận nuôi nó rồi!”

Anh nhíu mày, “Thế sao nó còn ở đây?”

“Nước ta có quy định nhận con nuôi, người nhận nuôi bắt buộc phải trên ba mươi tuổi, người nhận nuôi Phi Phàm chưa đến tuổi này.” Viện trưởng giải thích với anh, “Cô ấy đã chạy chọt khắp nơi nhưng có chút khó khăn.”

“Cô ta đã không đủ điều kiện nhận nuôi, thế thì nhường thằng bé cho chúng tôi đi.” Anh không chút do dự, “Không thể để thằng bé đợi cô ta mấy năm nữa được.”

Luật nhận con nuôi quả thật có quy định này, trừ phi đứa bé vừa sinh ra đã được đem cho dưới danh nghĩa cá nhân.

Giống như lần trước anh nhận nuôi Hứa Lãng vậy.

“Ông Hứa…” Viện trưởng khó xử.

Vừa rồi Hứa Ngạn Thâm đã nói với bà, có ý muốn cho bà mượn lại mảnh đất đó, còn sẵn lòng hỗ trợ tài chính xây lại cô nhi viện, một mạnh thường quân như thế, bà không thể không giúp đỡ.

Nhận ra mình nói hơi quá, gây áp lực cho người khác, anh dịu giọng lại, “Viện trưởng, hay bà gọi cô ta đến, chúng tôi sẽ thương lượng với cô ta.” Anh bá đạo đến tận xương, điểm này, cho dù có cố gắng kiềm chế thế nào cũng khó mà thay đổi được.

“Dạo này sức khỏe cô ấy không được tốt.” Viện trưởng suy nghĩ một lát.

Thật ra, theo như bà thấy, cô Thẩm sở dĩ chạy chọt khắp nơi như vậy có thể là vì đã không còn tư cách nhận con nuôi nữa.

“Thế này đi, hôm nay cô ấy sẽ đến đón Phi Phàm về nhà ăn tất niên, hai bên cùng thương lượng nhé.”

Hạ Hà đứng một bên nghe nói vậy, cảm thấy khó xử, “Ngạn Thâm, hay là…thôi vậy…”

Thấy Hạ Hà rất thích thằng bé đó, anh vỗ vỗ tay cô, an ủi, “Anh sẽ giải quyết giúp em, em yên tâm đi.”

Anh nhất định sẽ giúp cô giành lấy.

Đúng lúc này.

“Viện trưởng, tôi đến đón Phi Phàm.” Ngoài cửa có giọng nói dịu dàng vọng tới.

Anh sững người.

Nghe tiếng mẹ, Phi Phàm đã đeo sẵn ba lô, ngoan ngoãn ra khỏi phòng.

Đi qua mặt họ.

“Con đã chuẩn bị xong rồi.” Phi Phàm kéo tay cô, không cho cô vào trong.

Đứa bé sáu tuổi, trong lòng đã từng bị chấn động mạnh.

Hôm xảy ra hỏa hoạn, nó không nên gọi cô là dì.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Phi Phàm dắt tay mẹ.

Hai tháng không có tin tức của cô, nó đã tự nói với lòng, dù cô còn sống hay không, cô vẫn là mẹ nó.

Nó sẽ cố hết sức để bảo vệ mẹ mình.

“Được.” Cô cười hiền từ, trong lòng chua xót.

Cô quá ích kỷ.

Phi Phàm và cô thật kém duyên, có thể cả đời này không có cách nào trở thành mẹ con.

Phi Phàm dắt tay cô, đi vô cùng cẩn thận.

Vì nó biết mẹ nó đang giấu một bí mật.

“Cô Thẩm, đợi đã.” Viện trưởng gọi cô lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.