Chương 67: Sữa chua vị mặn
Trong miệng còn một ngụm cơm, nhai mới đến một nửa, cố gắng nuốt xuống, cô bị nghẹn, thiếu chút nữa nghẹt thở, theo bản năng đi lấy nước uống, tay cầm ly sữ thu về, ngẫm lại vẫn là quên đi, yên lặng múc hai muỗng cháo hoa nuốt xuống.
Hai tay cô đang cầm bát, hơi cháo mông lung khéo léo che đi khuôn mặt cô, ánh mắt giấu sau cái bát lén nhìn hắn.
Nam Cảnh Thâm thực tao nhã dùng cơm, một bữa sáng bình thường, hắn cũng có thể làm cho người ta cảm giác đang dùng cơm ở khách sạn cao cấp, động tác thong dong trấn định, mỗi cái nhấc tay, đều mang theo hơi thở quý tộc, chính là nét mặt bình tĩnh, nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.
Ý Ý ăn, nhịn không được muốn đi nhìn hắn, liên tục nhìn vài lần, cũng không thể nào dời mắt nổi.
- Nhìn cái gì?
Hắn không ngẩng đầu, giống như có con mắt trên đỉnh đầu, trong lòng Ý Ý đột nhiên nhảy dựng, cuống quýt múc muỗng cháo hoa đưa đến bên miệng.
Miệng chứa đồ ăn, nhai nuốt thật kỹ.
- Làm gì có.
Nam Cảnh Thâm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô, chiếc đũa trong tay khép lại, đặt trên miệng bát.
Ý Ý mất tự nhiên, khóe miệng co rút.
- Nhìn, thì nhìn vài lần.
- Sáng sớm cũng không yên nữa, có chuyện nói thẳng.
Ý Ý xem xét nhìn hắn một cái, rồi lại cẩn thận đưa mắt trở lại.
- Tôi chính là cảm thấy, anh thật giống như trẻ con.
- Nói gì?
Cô kiêu ngạo nhìn hắn, khóe miệng cứng ngắc vểnh lên.
- Anh biết không, thật ra sữa chua được làm bằng sữa, cho một ít bột lên men, cho vào máy làm sữa chua, rồi cho vào tủ lạnh trong vài giờ.
Nam Cảnh Thâm hiểu, cô mới nhắc đến sữa chua, hắn liền hiểu được, khuôn mặt tuấn tú thượng hiện ra ý cười.
- Em từng thử qua vài loại sữa chua?
Ý Ý hồn nhiên đếm trên đầu ngón tay:
- Vị ô mai, vị việt quất xanh, vị nguyên chất, vị dâu, còn có vị sữa chua cũ, không giống như sữa chua lỏng, nó là một loại......
- Ngọt với mặn, em thích loại nào?
Cô ngây thơ nháy mắt mấy cái.
- Sữa chua còn có vị mặn sao?
- Đương nhiên là có.
Nam Cảnh Thâm đưa cô đĩa rau, đáy mắt đều là ôn nhu, nói chuyện từ tốn.
- Ngọt chính là thứ em ăn này, còn mặn, cơ thể có thể tiết ra nó.
Hắn nghiêm trang bổ sung nói:
- Chỉ đàn ông mới có.
Ý Ý sợ run nửa ngày, phải mất rất nhiều nỗ lực, mới rốt cục biết rõ mặn là......
- Anh lưu manh!
Cô xấu hổ đem mặt che kín, đầu để ở mép bàn, che khóe mắt bằng tóc, không nhìn tới hắn.
Nam Cảnh Thâm nghiêm mặt, cười nhạo nói:
- Con thỏ nhỏ, Tứ gia so với em sống lâu hơn mười năm, dám khai đùa với anh, qua mười năm nữa, em cũng còn non lắm.
- Nhưng anh cũng không thể đùa giỡn lưu manh như vậy a!
Cô giận không thôi, sau khi những lời đó được tuôn ra, cảm giác chính mình nói gì đó thô tục, xấu hổ cắn môi dưới.
Người đàn ông nham hiểm nói.
- Em nhanh như vậy mà đã nghe hiểu, thật ra ngoài dự kiến của anh.
Ý Ý cứng đờ, con ngươi trống rỗng lắc lư, không hé răng lấy một lời.
- Đừng chỉ biết làm nũng, đem sữa uống hết.
Hắn ra lệnh, ánh mắt điểm điểm.
- Uống hết, một chút cũng không được chừa lại
Ý Ý bỉu môi, hai má phình ra, không biết là xấu hổ, hay là tức giận, dù sao đi nữa, hồi tưởng một chút liền cảm thấy sợ hãi, cô sao có gan lớn như vậy, dám cùng hắn vui đùa.
Cô nghiêng người ngồi, tránh đi tầm mắt hắn, một hơi đem sữa uống hết, xong trực tiếp lấy tay lau miệng, rồi lại cảm thấy bẩn, liền lấy khăn tay xoa xoa.
Nam Cảnh Thâm cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng ấn ấn ở miệng cô, đôi môi vừa được làm ấm bởi sữa nên ẩn hồng lên, mập mập mê người, ánh mắt hắn sâu đi một chút.
Tiếp đó, mặt không chút thay đổi đem khăn tay bỏ vào thùng rác.
- Tôi đi công ty, muốn đi cùng không?
- Vẫn là thôi đi, nơi này có trạm xe, tôi sẽ đến sau.
Đùa gì thế.
Cô và phó tổng giám đốc cùng xuất hiện trong công ty, hoặc đi xuống từ xe của hắn, cảnh này bị đồng nghiệp nhìn thấy, không cần phải công tác ở đó nữa.
Nam Cảnh Thâm cầm chìa khóa xe, khớp xương tay cong lên, gõ lên mặt bàn.
- Tôi đi trước, ăn xong nhở rửa sạch chén bát, phần còn dư lại thì đổ đi, rác thì đem xuống lầu.
...... Đem cô thành bảo mẫu sao.
Ý Ý ở trong lòng oán thầm, cũng chỉ dám ở trong lòng có ý kiến, ngoài miệng không dám nói ra, cô cố ý cúi đầu, chuyên tâm ăn cháo, nửa bên mặt giấu ở trong bát, mắt không có nhìn loạn, rồi lại kìm lòng không đậu dùng khóe mắt nhìn hướng cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên, cô mới cảm thấy thoải mái chút.
Không lưu lại lâu, Ý Ý theo lời hắn nói thu thập sạch sẽ, đi xuống lầu tìm trạm xe, lúc đến công ty thời, so với hắn chậm bốn mươi phút.
......
Sau ngày hôm đó, mọi thứ đã trở lại đúng hướng, giống như không có gì xảy ra, ở công ty, cũng không có gì xảy ra cả.
Sau đó, Ý Ý cố ý ở trên mạng kiểm tra nhãn hiệu quần áo mà Nam Cảnh Thâm đã mua cho cô, giá cả đắt kinh khủng. Nếu dựa trên mức lương hiện tại của mình, cô phải không ăn uống gì trong năm sáu năm mới mua được một bộ.
Nhưng hắn nói hắn đã gửi nó, và không hề đề cập đến tiền bạc. Có lẽ với hắn điều đó là bình thường, nhưng Ý Ý cảm thấy nên trả lại hắn, cộng với chiếc khăn tay trước đây đã bị cô ném vào thùng rác.
Còn có cái ô kia nữa.
Mỗi ngày lúc ra cửa, cái ô để trước cửa, mỗi lần nhìn, không tránh khỏi nghĩ tới khuôn mặt Nam Cảnh Thâm.
Đây là của hắn, cũng không phù hợp khi ở bên cô.
Hơn nữa, cái ô này được đặc chế riêng, giá cả hơn mười vạn, cô cảm thấy vật này nên trả lại cho nguyên chủ.
Đợi đến giữa trưa nghỉ ngơi, tất cả mọi người đi ăn cơm trưa, Ý Ý mới đem cái ô ra, đi thang máy chuyên dụng lên tầng chỗ dành cho phó tổng tài, nhưng hướng không phải là về phía văn phòng phó tổng, mà là trợ lý bên cạnh.
Cô mới ở cửa, vừa vặn thấy Cố Diễn đi ra.
Cố Diễn nhìn thấy cô, có chút ngoài ý muốn, thiếu chút nữa kêu ra một tiếng phu nhân, may mắn đúng lúc tỉnh táo lại, bày ra nụ cười nghiệp vụ.
- Cô tới tìm tôi à?
- Vâng, có chút việc nghĩ muốn phiền anh.
Ý Ý đem ô đưa qua đi, Cố Diễn thiếu chút nữa đưa tay lấy qua, mắt liếc thấy logo trên ô, cảm thấy khiếp sợ, âm thầm cảm thấy may mắn mình do dự một chút.
Hắn làm bộ không biết.
- Nói đi.
- Cái này là của phó tổng Nam Cảnh Thâm.
Ý Ý đưa tay ra phía trước, cố ý đưa cho hắn.
- Ngài ấy khẳng định bề bộn nhiều việc, tôi không muốn quấy rầy anh ấy, phiền anh giúp tôi đem cái ô này trả lại cho anh ấy.
Cố Diễn cười cười, lấy lại cái ô.