Manh Sủng

Chương 43: Cảm giác được một chút lành lạnh ẩm ướt




Edit: Tiểu Phiến + Bối Xu

Cuối cùng, Cửu công chúa vẫn đến chậm một bước.

Đầu tiên, nàng và Kiếm Nô chạy tới chỗ dòng suối, từ miệng Diêu quản gia biết được ngựa của Kỷ vương phát điên, mang phu phụ bọn hắn chạy vào trong rừng sâu rồi.

"Không ổn, trong rừng có mai phục!" Cửu công chúa nhớ tới bóng đen đi lướt qua lúc này, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt. Nàng ra lệnh cho Kiếm Nô và Diêu Giang vào rừng tìm kiếm hai người họ, chính mình thì ra roi thúc ngựa chạy về doanh trướng cầu cứu.

Sau đó Cửu công chúa liền mang theo cấm vệ quân chạy vào rừng, nhưng chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Kiếm Nô cùng Diêu Giang cẩn thận che chở Kỷ vương trở về.

Mà trong lòng Kỷ vương còn ôm một người cả thân nhuốm một màu đỏ máu, bất ngờ hơn, Từ Nam Phong còn trúng một mũi tên ngay trước ngực.

Kỷ vương ôm Từ Nam Phong còn hôn mê vào doanh trướng, trong con ngươi đều là vẻ lo lắng. Ánh mắt của Cửu công chúa rơi vào mũi tên trên ngực Từ Nam Phong, mũi tên đó rất đặc biệt, trên cán mũi tên có một chỗ lõm xuống, chính một cái rãnh chuyên dụng để lấy máu.

Loại vũ khí thâm độc này, nếu xử lý vết thương muộn thì cho dù không bắn trúng chỗ yếu, người bị thương cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Nàng nhìn tứ ca xé vạt áo xuống, run rẩy đặt trên vết thương của Từ Nam Phong để cầm máu, chỉ trong chốc lát mảnh vải liền bị nhuộm đỏ, máu chảy xuống tí tách tí tách thấm ướt cả tay và tay áo hắn.

"Còn ngây ra đó làm gì! Mau đi mời thái y!" Cửu công chúa nhìn mà giật mình, không nhịn được quay đầu, lớn tiếng quát về phía sau.

Lập tức có người tiến tới gần nàng, vô cùng cẩn thận đáp, "Hồi bẩm Cửu công chúa, đã mời thái y rồi, lập tức đến đây, lập tức đến đây."

Hắn còn đang nói, một nam nhân trung niên mập mạp nhìn có vẻ phúc hậu mang theo hòm thuốc chạy vào, vừa lau mồ hôi vừa dập đầu, thở dài, "Thần, Chu thái y của Thái y cục diện kiến Vương gia."

Người này chính là Chu thái y được hoàng đế tín nhiệm suốt mấy năm nay, tuổi cho dù không già nhưng tư lịch không tầm thường. Kỷ vương giương đôi mắt lạnh lùng nhìn ông, trầm giọng nói, "Không cần đa lễ, cứu người quan trọng hơn." Vừa nói xong, hắn liền xoay người nhìn chằm chằm vào đám người bên trong doanh trướng, ngữ điệu không còn ôn hòa như trước, mà giống như ngưng tụ khí lạnh, "Những người không có nhiệm vụ đều đi ra ngoài đi!"

"Không nghe thấy sao, đều cút hết ra ngoài đi!" Cửu công chúa phất tay đuổi người, bản thân mình cũng lui ra ngoài theo.

Ngoài doanh trướng núi xanh mênh mông, ánh tà dương đỏ như máu. Cửu công chúa quay đầu nhìn vào doanh trướng, phiền não trong lòng lại càng thêm nặng trĩu, mi tâm thanh tú cũng nhăn lại thành rãnh sâu.

Kiếm Nô ngồi trên tảng đá ở một bên, trầm mặc nhìn lòng bàn tay của bản thân. Những vết thương trên lòng bàn tay đã không chảy máu nữa, chiếc khăn dùng để băng bó vết thương phảng phất như vẫn còn lưu lại một làn hương hắn quen thuộc, là hương thơm trên người Cửu công chúa.

Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Cửu công chúa, đưa tay lên một chút, tựa hồ như muốn vuốt phẳng mi tâm ưu sầu của nàng.

"Mũi tên kia bắn lên người Từ Nam Phong, nhưng lại làm tổn thương lòng của tứ ca." Cửu công chúa nhìn ánh nắng chiều đẹp đến lạ thường bên cạnh, mở miệng trước.

Kiếm Nô hơi dừng tay một chút, khẽ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, tiếng nói trong trẻo, lạnh lùng mà mạnh mẽ truyền đến, "Vương phi sẽ không sao."

Cửu công chúa hít sâu một hơi, miễn cưỡng gượng nói, "Ừm. Tứ ca yêu nàng ấy như vậy, nhất định sẽ không để nàng ấy xảy ra chuyện gì."

Trong doanh trướng, Chu thái y dùng kéo cắt vạt áo ra, ngón tay thăm dò xung quanh vết thương của Từ Nam Phong, lại cúi người xuống nghe tiếng tim đập của nàng.

"Sao rồi?" Kỷ vương trầm mặc nhìn động tác của Chu thái y, giọng nói khàn khàn, trong con ngươi mơ hồ lóe lên sự lạnh lẽo.

Hắn nắm chặt hai tay thành quyền, dùng khí lực lớn đến nỗi cả hai bàn tay đều nổi gân xanh mới có thể đè nén xuống khí tức thô bạo trong lòng hắn.

Chu thái y lau mồ hôi hột trên ót, hỏi, "Xin hỏi vương gia, trên mũi tên của thích khách có gai ngược sao?"

Kỷ vương nhớ lại khung cảnh lúc đó, thị lực của hắn mờ nhạt, không thể thấy rõ trên mũi tên của thích khách đến tột cùng là có gai ngược hay không. Nhưng cũng may trước khi về doanh trướng, vì tra ra thân phận của thích khách mà hắn đã đặc biệt phân phó Diêu Giang đem theo một mũi tên của thích khách trở về.

Hắn ngẩng đầu lên, nói, "Diêu thúc."

Diêu Giang liền hiểu ý, lấy ra một mũi tên từ bên hông, trình lên.

Kỷ vương sờ sờ mũi tên, quả nhiên liền đụng vào gai ngược sắc nhọn trên đầu mũi tên.

"Như vậy thì rất khó giải quyết rồi! Mũi tên này bắn vào trước ngực Vương phi, tuy không đi sâu vào ba tấc bên trong cơ thể nhưng lại vừa vặn cắm vào tim phổi, mặc dù chưa phải thương tổn nghiêm trọng, nhưng lúc rút mũi tên ra, gai ngược phía trên sẽ cắt qua tim phổi Vương phi, tạo thành tình trạng xuất huyết tạng phủ..."

Dứt lời, Chu thái y liền lo sợ đến đứng ngồi không yên, "Lão thần vô năng, không dám tùy tiện rút tên ra."

"Ngươi không phải thái y tốt nhất thái y viện sao!" Giọng của Kỷ vương tràn đầy giận dữ, hắn níu chặt lấy cổ áo Chu thái y, lồng ngực phập phùng, âm trầm nói, "Nếu không rút mũi tên ra, phu nhân bị mất máu quá nhiều cũng sẽ chết!"

Chu thái y lau mồ hôi, "Cái này...."

Còn đang giằng co, Từ Nam Phong nằm trên giường đã tỉnh lại, mơ màng mở mắt ra.

Lúc Kỷ Vương cùng Chu thái y tranh cãi, nàng có nghe lọt được một chút, hình như mũi tên có gai ngược nên thái y không dám tùy tiện rút ra...

"Nam Phong!" Kỷ vương cảm giác được nàng đã tỉnh lại liền vội vàng chạy về phía trước, cầm chặt bàn tay tràn đầy máu tanh của nàng.

Ngón tay của nàng cực kỳ lạnh lẽo, lại bởi vì đau đớn mà nhẹ run lên. Tim Kỷ vương giống như bị dao cắt qua, hắn đỏ mắt lau đi cái trán đầy mồ hôi lạnh của nàng, khàn khàn nói, "Nam Phong, đừng sợ, ta ở đây."

"Thiếu Giới..."

Đôi môi tái nhợt của Từ Nam Phong hơi hơi hé mở, giọng nói yếu ớt liền phát ra.

Kỷ vương cúi người, lỗ tai gần như dán lên môi nàng, chỉ vậy mới mơ hồ có thể nghe được nàng nói, "Rút mũi tên ra đi... Ta không sợ đau...."

"Được, nhổ cái này ra nàng liền khỏi." Kỷ vương hôn lên thái dương của nàng, run giọng cười nói.

Nhưng hắn biết, một khi đã rút mũi tên ra, Từ Nam Phong sẽ có một nửa khả năng vì bị cắt qua tạng phủ mà chết.

Nhưng nếu không rút tên ra, máu của nàng cũng sẽ theo rãnh trên mũi tên chảy mãi không ngừng.

Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây!

"Thiếu Giới, ta không hối hận... gả cho chàng...." Giọng nói của Từ Nam Phong theo gió đứt quãng, chia thành từng đoạn. Nàng nói, "Chàng không bị thương, thật tốt. Nếu như sau này.... ta chết...."

Mỗi một chữ nàng nói ra, Lưu Hoài cũng cảm giác giống như hắn đang chịu hình phạt lăng trì tàn khốc nhất thế gian, một chữ "chết" của nàng giống như đè bẹp cọng cỏ hy vọng cuối cùng của hắn.

Lưu Hoài chợt quát lên, "Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy!"

Môi Từ Nam Phong run rẩy, hai mắt nhắm nghiền. Đầu ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, dường như muốn dùng một chút sức lực cuối cùng vuốt ve khuôn mặt nam nhân này, nhưng tốn sức hồi lâu cuối cùng cũng chỉ phí công.

"Đừng nói gì cả, ta sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện." Kỷ vương trừng đôi mắt đỏ au, lạnh lùng phân phó "Thái y, chuẩn bị bông và thuốc mỡ!"

Chu thái y nhìn Kỷ vương cầm chủy thủ lên chặt một đoạn tên cách da thịt ba tấc đã sợ đến mất mật, run rẩy hỏi lại "Điện hạ... điện hạ... ngài muốn làm gì?"

"Nếu không có cách nào nhổ tên ra, bản vương cũng chỉ còn một cách để nó xuyên qua cơ thể của Nam Phong, lấy mũi tên từ phía sau." Ánh mắt Kỷ vương rất bình tĩnh, trầm mặc cởi ngoại bào và áo trong của Từ Nam Phong đến vai, lộ ra vết thương chảy máu đầm đìa và một đoạn tên.

Chu thái y đã hiểu ý tứ của Kỷ vương, trong nháy mắt, hắn bị ý nghĩ to gan này làm chấn kinh.

Nhưng với tình hình trước mắt mà nói, cũng chỉ có một biện pháp như vậy. Nếu kéo dài thêm nữa, không sớm thì muộn, Kỷ vương phi sẽ bị mất máu mà chết.

Chu thái y nhanh chóng lấy vải xô và thuốc mỡ, tư thế giống như bày trận đón địch.

Kỷ vương nhẹ nhàng nâng người Từ Nam Phong dậy, để nàng dựa vào ngực mình. Hắn cúi người hôn lên gò má, lại nhẹ giọng thủ thỉ bên tai nàng "Nam Phong, ta muốn giúp nàng rút tên ra. Chắc sẽ hơi đau một chút."

Mí mắt Từ Nam Phong run rẩy, hơi thở đã rất mong manh "Ta không sợ." Mặc dù đối diện với sinh tử trước mắt, nàng vẫn luôn biểu hiện kiên cường như trước.

Nhìn bộ dạng giả vờ kiên cường của nàng, Kỷ vương không dám suy nghĩ sâu thêm. Hắn nhắm hai mắt, hít vào một hơi, đến lúc mở mắt ra, Kỷ vương đã khôi phục sự trấn định hàng ngày.

Sau đó, hắn đặt tay lên đoạn tên bị chặt gẫy, dùng sức đẩy mạnh một cái. Mũi tên nhầy nhụa máu tươi cách bả vai Từ Nam Phong ba tấc xuyên qua lồng ngực nàng.

Từ Nam Phong cắn chặt môi cũng không kìm được một tiếng rên rỉ đau đớn.

Chỉ một thoáng đó, Lưu Hoài cảm thấy trái tim của hắn giống như bị một mũi tên xuyên qua, càng đau đớn hơn nàng gấp trăm lần.

Hô hấp của hắn run rẩy, lại cố nén đau lòng, một tay mò mẫm mũi tên đã lộ ra phía sau vai nàng, sau đó dùng ba đầu ngón tay nắm lấy, vững vàng rút ra. Một đoạn tên nhiễm máu tươi bị Kỷ vương cứng rắn lấy ra, rơi trên đĩa sứ.

Từ Nam Phong lại bị đau, kêu lên một tiếng rồi ngất đi trong lòng Kỷ vương.

Ngay lập tức, Chu thái y cầm vải xô thật dày đè xuống vết thương của nàng, lại nói Kỷ vương ấn mấy huyệt vị ở bả vai của nàng, khẩn trương tiến hành cầm máu.

"Không sao rồi, chỉ cần cầm được máu thì sẽ không có chuyện gì hết." Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Chu thái y mới lấy cuộn băng vải ở vết thương Từ Nam Phong xuống, đầu y đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Chỉ có một lời này của Chu thái y, Kỷ vương giống như được đại xá, tất cả sự kiên cường trấn định trong nháy mắt đều sụp đổ. Hắn vùi mặt vào cổ Từ Nam Phong, hô hấp run rẩy, thật lâu không thể lắng xuống.

Trong lúc hôn mê, Từ Nam Phong cảm giác ở cổ nàng bị một dòng nước lạnh lẽo thấm ướt, thật giống như... có người đang ở cạnh ôm nàng khóc.

Tâm trạng của Hoàng đế hôm nay rất không tốt. Trong lúc hắn đang đi săn bắn thì bị rắn tấn công đến mức suýt chút nữa ngã ngựa chết, vừa trở về doanh trướng, còn chưa kịp uống một ngụm trà nóng thì đã nghe người hầu bẩm báo lại chuyện hai vợ chồng Kỷ vương bị thương, Kỷ vương phi còn trúng tên đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Hai ba sự kiện không lành ập đến, làm mặt rồng tức giận. Hoàng đế dường như không tự chủ đưa mắt nhìn Thái tử, lạnh lùng nói "Lão Tam, lại là ngươi sao?"

Sự kinh ngạc trong mắt Thái tử không giống giả bộ, hắn vội vàng vén áo quỳ xuống, ôm quyền dập đầu nói "Phụ hoàng, chuyện này tuyệt đối không liên quan tới nhi thần!"

Thật ra sự việc năm đó Kỷ vương bị độc mù mắt, Hoàng thượng đã bắt đầu nghi ngờ Thái tử.

Hoàng thượng đã đăng cơ hơn hai mươi năm, cũng được coi là một đế vương kiên cường ngay thẳng, đương nhiên không phải hạng người ngu ngốc. Mánh khóe nho nhỏ nảy của Thái tử không thể lừa gạt được hắn. Chẳng qua từ trước đến nay, Lưu Hoài không phải đứa con trai được hắn yêu thích, giữa một đứa con của vợ kế không có địa vị và một quốc quân tương lai, lúc đó đương nhiên hắn sẽ chọn che chở người sau.

Nhưng không ngờ Thái tử này ghen tị thành tính, rõ ràng đã ngồi vững lên vị trí ở Đông cung, vẫn đuổi cùng giết tận người đệ đệ không có chút uy hiếp nào.

Hôm nay hắn có thể bày mưu tính kế giết đệ đệ, vậy ngày mai hắn muốn hành thích vua luôn thì sao?

Quá nhiều nghi kị nổi lên làm Hoàng đế giận không kìm chế được, vung tay tát Thái tử một cái "Đồ hỗn đản."

Thái tử giống như đột nhiên tỉnh mộng, gương mặt hứng trọn một cái tát lệch sang một bên, khóe miệng còn chảy xuống một dòng máu nhàn nhạt.

Hắn cuống quýt dập đầu xuống đất, tư thế vô cùng hèn mọn, lớn tiếng thanh minh "Nhi thần thật sự không biết vì sao Tứ đệ đột nhiên gặp phải thích khách, chuyện này không phải do nhi thần làm. Xin phụ hoàng minh giám."

Tuy Thái tử đã nói vậy nhưng y là người đã có tiền án nên lão Hoàng đế cũng không tin tưởng hoàn toàn. Cơn giận vẫn chưa nguôi bớt, Hoàng đế vung tay áo nói "Trẫm đã giao toàn bộ sự an toàn ở bãi săn bắn cho ngươi xử lý, tức là trẫm tín nhiệm ngươi. Có thể là do kẻ nào gây ra? Lễ hội săn bắn mùa thu năm nay gây ra điều tiếng như vậy, vị trí Thái tử này, ngươi không cần phải làm nữa. Người đâu, bãi giá về cung. Sau này trẫm sẽ tra rõ."

Dứt lời, Hoàng đế chỉ vào Thái tử, chỉ hận rèn sắt không thành thép "Ngươi trở về Đông cung tự kiểm điểm lại, không có mệnh lệnh của trẫm, không cho phép bước ra ngoài, cũng không cho bất kỳ kẻ nào vào thăm hỏi. Việc lão Tứ bị thương, ngươi không cần nhúng tay vào, trẫm không tin tưởng ngươi."

Thái tử lại dập đầu tạ ơn, hai tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi đáp "Nhi thần... tuân chỉ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.