Manh Sủng

Chương 12: " Thiếu Giới cũng nếm thử một chút đi. "




Edit: Bối Xu

Lúc xe ngựa vào thành, canh giờ cũng không còn sớm. Các cửa hàng đã bắt đầu thắp đèn, sao trời lấp lánh, thành Lạc Dương cũng không vì hoàng hôn buông xuống mà bớt náo nhiệt. Đây mới là lúc các quán rượu nhộn nhịp nhịp nhất. Mùi rượu thơm quyện với mùi son phấn thoang thoảng vẽ lên khung cảnh phồn hoa.

Từ Nam Phong ăn được một nửa hộp bánh "Mãn xuân đường" thì đã no. Nàng cầm một khối bánh hoa đào đưa cho Kỷ Vương: "Thiếu Giới cũng nếm thử đi."

Kỷ Vương đưa tay nhận lấy miếng bánh hồng phấn, cẩn thận đưa lên miệng thưởng thức từng miếng nhỏ. Hắn ăn rất từ tốn làm Từ Nam Phong không tự giác được cũng ăn chậm theo.

Xe ngựa chạy qua bốn con phố náo nhiệt, âm thanh huyên náo từ từ biến mất. Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa Từ phủ. Từ Nam Phong hướng Kỷ Vương nói cảm ơn, ôm nửa hộp bánh còn lại, bước xuống xe ngựa. Nàng dõi theo đến khi xe ngựa của Kỷ Vương khuất bóng mới tiến vào phủ.

Vào Từ phủ vừa vặn là lúc ăn tối. Từ Vị cùng mẹ con Trương thị đang đi đến phòng lớn dùng bữa thì bắt gặp Từ Nam Phong bước vào. Từ Vị sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: "Ngươi tự mình đi ra ngoài đến sẩm tối mới hồi phủ còn ra thể thống gì nữa."

Từ Uyển Như nhìn hộp điểm tâm của Từ Nam Phong, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không cam tâm. Trương thị cũng nhìn thấy hộp điểm tâm của Phúc Thọ lâu, trong mắt xoẹt qua một tia u ám nhưng bà nhanh chóng thay đổi sắc mặt kéo áo Từ Vị "Nam Phong cũng là nữ nhi sắp xuất giá, phu quân không cần giáo huấn nàng."

Từ Nam Phong hôm nay tâm trạng rất tốt nên không cùng họ đấu võ miệng. Nàng ôm hộp điểm tâm lướt qua hai người họ, đi về hướng sương phòng ở hậu viện.

Sắc mặt Từ Vị càng ngày càng đen lại, nhìn theo bóng dáng bỏ đi tiêu sái của Từ Nam Phong, thở dài bảo Trương thị "Phu nhân, nha đầu này đã mang thù chúng ta, chỉ sợ khi nàng gả vào Kỷ Vương phủ..."

Trương thị biết Từ Vị đang lo lắng điều gì, cười cười cắt ngang: "Lang quân đường đường là Lễ Bộ Thượng Thư, là rể hiền của Trương gia, sau còn có Thái tử chống lưng, chỉ là một Kỷ Vương nho nhỏ, không cần thiết phải lo sợ. Huống hồ Diệp Nương còn nằm trong tay chúng ta. Nam Phong cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Từ Vị khẽ yên tâm một chút, vỗ nhẹ bàn tay non mịn của Trương thị: "Vẫn là phu nhân đáng tin cậy. Có thê tử như thế, ta còn cầu gì hơn. Từ mỗ đã rõ ràng. Ta có ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào nhà vợ nâng đỡ."

Trương thị thẹn thùng cúi đầu, khẽ đẩy trượng phu một cái: "Như nhi còn ở đây đấy. Lời ngon tiếng ngọt về phòng hãy nói. Giờ lang quân đi dùng cơm trước, thiếp sẽ đi theo sau."

Từ Vị gật đầu đi đến chính sảnh.

Nhưng thân ảnh Từ Vị vừa khuất, gương mặt thẹn thùng của Trương thị liền biến mất, cả người nàng ta âm trầm đáng sợ.

"Mẫu thân" Từ Uyển Như kéo tay áo Trương thị, tức muốn hộc máu "Nương không phải đã nói đã thuê sát thủ, hôm nay nhất định nàng ta sẽ chết sao?"

"Hừ!" gương mặt Trương thị biến sắc, quan sát xung quanh không thấy có người liền đè thấp thanh âm quát "Tính tình cha người mềm yếu, đừng để hắn nghe được."

"Nhưng mà..." Từ Uyển Như oán giận nhìn sương phòng phía Tây "làm sao nàng ta có thể sống sót trở lại?"

Chuyện này Trương thị cũng cảm thấy kì quái.

Thích khách lần này nàng ta nhờ ca ca tìm hộ, theo lý mà nói thì không thể thất bại được. Dù Từ Nam Phong mấy năm nay có luyện qua một ít quyền cước cũng không thể thắng nổi sát thủ chuyên nghiệp. Hôm nay thất bại, chắc hẳn là có nguyên nhân.

Trương thị nói "Mãn Xuân đường chuyên cung cấp đồ cho giới quyền quý trong kinh, không phải ai muốn cũng có thể mua được."

Từ Uyển Như đảo mắt, trong chốc lát đã hiểu ẩn ý của Trương thị "Ý của mẫu thân là, cả ngày hôm nay nàng ta ở cùng Kỷ Vương"

Trương thị đáp "Có lẽ thích khách không tìm được thời điểm thích hợp để hạ sát"

"Không biết xấu hổ" Từ Uyển Như ghen ghét nghiến răng nghiến lợi. Từ Nam Phong nàng ta ti tiện như vậy, sao xứng đáng được ăn điểm tâm của Phúc Thọ lâu?

Trương thị nhàn nhạt liếc nữ nhi một cái "Như nhi, ngươi nên tu dưỡng thật tốt. Điều tối kị nhất là buồn vui hiện lên mặt."

Từ Uyển Như cúi đầu thu liễm một chút, nhưng vẫn không cam lòng nói: "Chẳng nhẽ nương cứ buông tha nàng như vậy sao? Trong tay nàng ta nắm giữ bí mật của cha. Ngộ nhỡ nàng ta cùng Kỷ vương liên thủ, cha chắc chắn bị liên lụy."

Trương thị ánh mắt lạnh lùng, uất ức cắn môi: "Người đương nhiên không thể lưu lại. Nhưng lần này chúng ta thất bại, nàng ta chắc chắn có đề phòng. Chúng ta phải tính biện pháp khác."

Từ Uyển Như vội vàng hỏi "Mẫu thân có biện pháp gì?"

"Từ Nam Phong tương lai sẽ là Kỷ Vương phi. Mà Kỷ Vương lại là kẻ địch của Thái Tử. Ngoại trừ chúng ta, còn ai mong muốn bọn họ phải chết?"

"Ý tứ của mẫu thân là mượn tay của Thái tử?"

Trương thị cười lạnh "Kế đó không tệ. Mượn dao giết người. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi mới là người thắng."

"Tại sao con lại không nghĩ đến thế lực của Thái Tử so với Trương gia còn lớn hơn nhiều lần" Từ Uyển Như cảm thấy kế sách này rất tốt, sắc mặt cũng vui vẻ hơn. Nàng ta dụi mặt vào vai Trương thị "Mẫu thân, người thật thông minh."

"Ngươi đúng là học mãi không thông. Sau này không được tùy tiện đấu đá lung tung, tương lai gả đến nhà chồng, mẫu thân không bảo hộ được ngươi."

Trương thị xoa đầu Từ Uyển như, trên mặt nghiễm nhiên là bộ mặt từ mẫu, dịu dàng nói "Đi dùng bữa trước, đừng để cha ngươi nghi ngờ."

Từ Uyển Như ngọt ngào cất lời đáp ứng. Bóng đêm dần dần buông xuống, cũng không có ai biết hai người họ vừa bàn bạc xong cặm bẫy hại người.

Lúc này ở Tả Dịch môn, bên trong xe ngựa, Kỷ Vương đã bỏ dải lụa che mắt xuống, một đôi mắt đen trầm trầm lộ ra.

Kỷ Vương mặt mày thâm thúy, đôi mắt xinh đẹp, con ngươi thanh lãnh nhưng không có tiêu cự. Khóe miệng của hắn ẩn hiện ý cười như có như không. Kỷ Vương xốc màn xe, hướng bên ngoài gọi một tiếng "Diêu Giang."

Diêu quản gia lập tức "hụ" một tiếng dừng xe ngựa lại, cung kính quay đầu "Vương gia có gì phân phó."

Kỷ Vương nói "Vừa rồi lúc ở ngoại ô đã xử lý bao nhiêu người?"

Diêu thúc đáp "Cũng không nhiều lắm, chỉ có ba người. Nhưng sau khi sự tình bại lộ họ đã uống thuốc độc tự sát, không lưu lại người sống."

"Ba người? Công phu như thế nào?"

"Là thích khách do giới thượng lưu phái tới, nhưng công phu của bọn họ cũng không phải là lợi hại nhất. Thông thường chỉ cần là quan to trong kinh thành cũng đều có thể thuê được."

Kỷ Vương cười "Tam ca là Thái tử, chắc chắn sẽ không mời ba người thích khách tầm thường này đến hành thích. Đông cung chưa đến nỗi túng quẫn như vậy."

Diêu Giang đáp "Bẩm đúng. Lần này không giống với thủ pháp của Thái Tử, chắc chắn có kẻ khác nhúng tay vào."

Kỷ Vương buông mành, lại ngồi thẳng lưng, nhắm mắt nhẹ giọng phân phó: "Tiếp tục tra xét."

Diêu Giang khom lưng cúi đầu "Thuộc hạ đã để cho Diêu Dao tiếp tục tra kĩ."

Kỷ Vương ngồi trong xe khẽ cười một tiếng "Cháu trai ngươi làm việc, bổn vương rất yên tâm."

Xe ngựa chậm rãi tiếp tục lên đường, đến lúc về phủ, Kỷ vương phủ đèn đuốc đã thắp sáng trưng.

Từ Nam Phong cũng vừa vặn trở lại sương phòng của mình. Lúc đó Thải Vân cũng đang mang thức ăn lên, nhìn thấy nàng bước vào liền thưa "Nhị phu nhân, cô nương đã về."

Diệp Nương bỏ khêu đèn xuống, cài lại trâm đứng dậy: "Nam nhi, sao trở lại sớm vậy?" Nàng còn tưởng Nam Phong đêm nay sẽ ở cùng Kỷ vương, tốt nhất là nhanh chóng hạ sinh một tiểu tử béo mập.

"Trời đã tối, nữ nhi đương nhiên phải trở về phủ." Từ Nam Phong ngồi bên kỉ án, đẩy nửa hộp điểm tâm Mãn Xuân đường đến trước mặt mẫu thân "Đây là "Mãn Xuân đường" của Phúc thọ lâu, nửa hộp này là con phần cho ngài."

Diệp Nương vui sướng tiếp nhận hộp điểm tâm, hai mắt như phát sáng. Nàng cẩn thận nâng miếng điểm tâm trong lòng bàn tay, tấm tắc khen ngợi "Cái này sao ta nỡ ăn đây. Đóa hoa này làm thật sống động quá."

Từ Nam Phong ăn điểm tâm đã no, chỉ múc cho mình thêm một chén canh, cười nói "Nương mau ăn đi, để qua đêm nay sẽ hỏng mất."

Diệp Nương nhìn chằm chằm mấy khối điểm tâm nhỏ tinh xảo, nhìn chưa thỏa đã đem chúng bỏ lại vào hộp "Không ăn. Nương không có phúc được hưởng điểm tâm này. Con đem tặng cho cha đi."

Từ Nam Phong nghe những lời này liền tức giận, nét cười trên mặt cũng cứng lại. Nàng duỗi tay cầm lại hộp điểm tâm, nét tức giận hiện rõ trên mặt "Nương không ăn, con thà đem cho chó cũng không muốn tặng cho hắn."

Từ Nam Phong từ nhỏ tính tính bình đạm, rất ít khi sinh khí. Diệp Nương thấy nàng thật sự tức giận, vội vàng cản lại: "Nương ăn, nương ăn là được rồi. Nghe nói điểm tâm này rất quý, sao có thể lãng phí đem cho chó ăn chứ."

Sắc mặt Từ Nam Phong trầm xuống, buông hộp điểm tâm xuống, nghĩ thầm: "Đây là đồ Kỷ vương đưa, ta vô cùng luyến tiếc, mới không có chuyện đưa cho chó ăn đâu."

.... Không đúng, vì sao phải luyến tiếc?!

Nàng vội vàng chặn dòng suy nghĩ lại, uống cạn chén canh. Thấy bụng đã no, Từ Nam Phong xoay người trở về phòng nghỉ.

Rửa mặt lên giường nằm, Từ Nam Phong lại không sao ngủ được. Nàng nhớ đến lúc Diêu quản gia từ trong rừng cây bước ra. Có lẽ Kỷ Vương thật sự đã sai hắn đi mua điểm tâm, nhưng đó tuyệt đối không thể là lý do hắn bước ra từ trong rừng được. Chỉ là vô tình nhìn thoáng qua nhưng Từ Nam Phong nhận ra bên cạnh giày của Diêu quản gia dính một vết máu nhỏ đỏ tươi.

Màu đỏ tươi đó giống như chu sa, không thể vô duyên vô cớ dính lên đôi giày sạch sẽ của Diêu quản gia được.

Trong rừng cây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ rốt cuộc đang giấu diếm nàng chuyện gì?

Bất an trong lòng nàng ngày càng lớn. Thành Lạc Dương nhìn bề ngoài phồn thịnh đông đúc này, mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.