Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 69: Chờ ta ra ngoài được, ngươi sẽ chết




Phủ Tả thừa tướng.

Hôm sau, Ngụy Lạc Xuyến ăn sáng xong, đang định đi ra ngoài. Thì bị Ngụy Tuyết Oánh vốn từ trong cung ra đây dùng bữa cùng với nàng, gọi ngược nàng trở lại: "Tam muội, gần đây muội ở cùng một chỗ với ai vậy? Trước đây, tỷ cũng chưa từng thấy qua muội lại chịu khó như vậy, mỗi ngày muội đều đi sớm về trễ, nói cho đại tỷ biết một chút, hẳn là mỗi ngày muội... không phải một mình tiến cung chứ?"

Nghe vậy, Ngụy Lạc Xuyến liền kinh ngạc: "Sao đại tỷ biết muội không có tiến cung một mình?"

Nghe được tiểu muội mình nói như vậy, Ngụy Tuyết Oánh lập tức nháy mắt ra hiệu cho phụ thân Ngụy Hòe của mình, rồi vừa cười dịu dàng với Ngụy Lạc Xuyến: "Mỗi ngày đại tỷ đều ở trong cung, ai vào cung, tỷ còn có thể không biết sao? Muội muội ngoan, hãy nói cho đại tỷ nghe một chút, gần đây muội kết giao với mấy người bằng hữu? Vị bằng hữu kia làm gì, nhà ở đâu?"

"Muội ăn no rồi, muội ra ngoài chơi đây." Lúc này, nhi tử của Ngụy Hòe là Ngụy Quảng Tuyên cũng vội bỏ bát đũa xuống, rồi nhanh chân chạy ra ngoài.

Ngụy Hòe có chút không vui, ông hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Đứng lại!"

Ngụy  Quảng Tuyên không thể không dừng bước lại, từ từ quay đầu lại: "Phụ thân, sao nữa? Tỷ phu Thái tử vẫn còn chờ nhi tử đó!"

Từ nhỏ Ngụy Quảng Tuyên đã quen sống trong nhung lụa, suốt ngày đi theo Thái tử Sở Trùng chơi quen rồi, cả ngày chỉ ham chơi thôi, mấy ngày gần đây còn học đi Xuân Hinh Uyển mua vui. Với cái tính ham chơi của nhi tử này, trong lòng Ngụy Hòe rất sốt ruột. Bây giờ lại nghe hắn nói đi tìm cái tên Thái tử kia, ông tức đến râu cũng run lên: "Ngươi đã 19 tuổi rồi, cả ngày đều ăn chơi chè chén thì còn ra thể thống gì?"

"Không phải tỷ phu Thái tử cũng như vậy sao? Tỷ phu Thái tử cũng đã 25 đấy, người chỉ biết nói con, có bản lĩnh thì người đi nói với Thái tử đi!" Trái lại Ngụy Quảng Tuyên nói rất có lí, một chân hắn đã bước ra bên ngoài, chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào.

"Làm càn! Sao ngươi dám chỉ trích phụ thân!" Lời nói đó cũng đã làm cho Ngụy Hòe tức giận, ông liền mắng Ngụy Quảng Tuyên: "Người là thứ không có tiền đồ, lại còn dám so sánh với Thái tử."

"Thái tử thì sao? Không phải Thái tử cũng là người sao?" Ngụy Quảng Tuyên chống đối lại: "Dù sao thì con cũng muốn đi."

Ngụy Quảng Tuyên vừa mới dứt lời thì liền muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Ngụy Hòe la to lên một câu: "Đứng lại! Kể từ hôm nay, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài, trở lại thư phòng đọc sách đi!"

"Có quỷ mới đọc." Ngụy Quảng Tuyên khinh thường hừ một tiếng, rồi xoay người rời đi. Nhưng lại bị mấy người hộ vệ cầm đao ngăn cản ở trước mặt hắn. Vẻ mặt Ngụy Quảng Tuyên liền lộ vẻ đau khổ, hắn quay đầu lại nói: "Phụ thân! Người làm cái gì vậy, không đi, thái tử sẽ không chơi với con nữa."

"Trở về!" Ngụy Hòe nghiêm khắc quát. Ngụy Quảng Tuyên không ra ngoài được, lại sợ sự nghiêm khắc của phụ thân nên đành ngoan ngãn trở về ngồi xuống.

"Ta nói này đệ đệ, phụ thân nói rất đúng, đệ cũng đã lớn rồi, cũng nên chia sẻ với phụ thân một ít." Thấy Ngụy Quảng Tuyên đã thật sự ngồi xuống, Ngụy Tuyết Oánh cười quyến rũ nói một câu. Rồi nàng ta xoay người lại vừa dụ vừa lừa Ngụy Lạc Xuyến: "Tam muội, nói cho tỷ tỷ biết, người gần đây tiến cung chơi với muội tên gì? Là thiêm kim nhà ai, sao các muội lại biết nhau?"

"Đại tỷ, đây là bằng hữu của Lạc Xuyến, sao tỷ lại muốn hỏi rõ như vậy?" Ngụy Lạc Xuyến hơi nghi ngờ. Thấy thế, Ngụy Tuyết Oánh vội vàng lôi kéo tay Ngụy Lạc Xuyến cười cười nói tiếp: "Đại tỷ chỉ là quan tâm muội thôi! Muội là tam muội nhỏ nhất của Ngụy gia chúng ta, nếu kết giao với một vị bằng hữu không có hảo tâm, thì muội sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Phụ thân già rồi mới có nữ nhi, nếu như muội bị người xấu khi dễ, người trong nhà cũng khó chịu lắm, muội thấy tỷ nói đúng không, tam muội."

"Sẽ không như vậy!" Nghe được lời của Ngụy Tuyết Oánh nói xong, Ngụy Lạc Xuyến liền kiêu ngạo phản bác chỉnh lại: "Mãnh tỷ tỷ không phải là người xấu! Mãnh tỷ tỷ rất tốt, Lạc Xuyến rất thích Mãnh tỷ tỷ."

"Tam muội, muội mở miệng một cái là gọi Mãnh tỷ tỷ, đại tỷ cũng chưa từng gặp qua Mãnh tỷ tỷ của muội nha, làm sao biết được nàng ấy là người tốt hay người xấu đây? Nếu không, lúc nào muội đưa nàng ấy đến nhà mình làm khách được hay không?" Ngụy Tuyết Oánh cười cười nói nói với Ngụy Lạc Xuyến rất là thân thiết, "Lúc đó, để đại tỷ nhìn một cái, con mắt đại tỷ rất tốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng ấy tốt hay xấu, muội có chịu không?"

"Được chứ, được chứ." Nghe vậy, Ngụy Lạc Xuyến rất là vui mừng. Đột nhiên, Ngụy Lạc Xuyến nhớ đến cái gìđó, liền cúi đầu xuống nói: "Không được, muội đã đáp ứng Ngạo ca ca là phải giữ bí mật rồi, không thể nói cho mọi người biết được."

"Tam muội, muội nói cái gì vậy." Ngụy Tuyết Oánh và Ngụy Hòe liếc mắt nhìn nhau, rồi tiếp tục nhẹ giọng nói: "Nàng ấy là bằng hữu của muội, thì cũng là bằng hữu của đại tỷ. Chúng ta đều là người một nhà, muội còn sợ tỷ tỷ bán đứng muội sao?"

"Cũng đúng." Ngụy Lạc Xuyến rất là ngây thơ và hồn nhiên, cho nên cũng không biết đại tỷ mình có chủ ý gì, nàng cho rằng bởi vì đại tỷ quan tâm đến mình nên liền vui vẻ gật đầu đồng ý, "Vậy cũng được, tối nay muội đưa Mãnh tỷ tỷ tới đây."

Ngụy Tuyết Oánh nghe vậy liền nở một nụ cười gian trá với Ngụy Hòe. Bị Ngụy Hòe hét gọi trở về, mặt mày Ngụy Quảng Tuyên như đưa đám, hất cằm nói: "Các ngươi kết giao bằng hữu của các ngươi, vậy giam ta ở nhà để làm gì."

Ngưu nam!

...

Phủ Nhàn Vương.

"Không dám chính là chó con." Trong lòng Tống Đại Mãnh rất là ấm ức nên nàng càng gọi càng lớn tiếng hơn. "Yêu nghiệt họ Lãnh, ngươi thả ta ra!"

"Nàng la đi, ta không sợ." Trên tuấn nhan giống như một loại vưu vất nở một nụ cười quỷ dị, hắn âm trầm nói, "Nếu bị người khác phát hiện, ta có thể trốn. Mà nàng, nếu để người khác nhìn thấy nàng ở cùng với ta, sẽ cho rằng ta là nam nhân thứ hai nàng hồng hạnh vượt tường."

Khi hắn nói bốn chữ cuối cùng kia, giọng nói rất nặng nề.

Hơn nữa hắn còn quay đầu nhìn lại bằng đôi phượng mâu thâm, hàm chứa ý cười: "Sau đó, nàng sẽ cấm túc cả đời, bảo đảm nàng vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi Nhàn Vương phủ."

Trong lúc này, đột nhiên Tống Đại Mãnh cảm thấy lạnh sống lưng, vội vã ngậm miệng lại.

"Sao vậy, sao không la nữa? Không phải lúc nãy nàng la rất vui sướng sao?" Thấy nàng ngoan ngoãn im miệng lại, Lãnh Tứ Hiền liền nở nụ cười, sau đó nhanh chóng kéo nàng đi về phòng, "Hôm qua ta đã nói cho nàng biết, nàng bị Vương gia cấm túc, mà ta cũng không cho phép nữ nhân mình thích đi tìm nam nhân khác. Vì vậy, nàng nên ngoan ngoãn đợi ở trong phòng đi."

Kỳ quái, kỳ quái, thật sự rất kỳ quái!

"Thả ta ra, ta không về!"

Lúc này, sao ở đây lại không có ai nhỉ!

Tống Đại Mãnh giẫm đạp rồi gào khóc thảm thiết với Lãnh Tứ Hiền, nhưng căn bản là không có cách nào khác. Đừng thấy thường ngày Tứ Hiền tuyệt mỹ, xinh đẹp như nữ nhân, da thịt trên tay rất là trắng trẻo và mềm mại, sức lực cũng không phải bình thường. Dù có phản kháng hay đấm đá hắn như thế nào thì hắn cũng không hề có phản ứng, không chút động lòng.

Một lúc sau, nàng đã bị hắn quăng vào trong phòng, rồi bị hắn khóa cửa phòng lại, nghênh ngang rời đi: "Nàng hãy ngoan ngoãn chờ đợi, lúc nào nàng quên được tên gia hỏa kia, bổn... Ta liền thả nàng ra."

Tống Đại Mãnh sử dụng hết sức lực của mình dùng tay đập cửa, la to: "Thả ta ra ngoài! Ngươi, cái tên yêu nghiệt chết tiệt, quay lại cho ta... này! Có nghe hay không, thả ta ra ngoài đi, cái tên họ Lãnh, chờ ta ra được, ngươi sẽ chết với ta."

Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Chớ nói chi là Nhàn Vương, Lãnh Tứ Hiền!

Mà bọn nha hoàn hạ nhân đi ngang qua, cũng không ái dám mở cửa cho nàng, ngay cả Vô Hoa và Linh Âm thường ngày luôn đến thay y phục trang điểm cho nàng cũng bó tay toàn tập với cái ổ khóa ở trên cửa.

Người đang tức giận nên rất dễ mất đi lý trí, nàng khổ sở gõ cửa cũng đã hơn nữa ngày, cuối cùng Tống Đại Mãnh cũng trở lại ngồi ở trên giường, rồi hỏi thăm toàn bộ 20 mấy đời nhà Tứ Hiền.

Đồng thời nàng cũng ngẩng đầu lên trời mà mắng Nhàn Vương. Rõ ràng là kẻ tàn phế, cứ vui vẻ làm vương gia không phải tốt rồi sao, không cho nàng làm cái này, không muốn nàng làm cái kia, Nhàn Vương chết tiệt!

Thời gian từ từ trôi đi, chửi cũng đã chửi đủ, không biết từ lúc nào nàng lại ngủ thiếp đi.

Cánh cửa đang đóng bỗng vang lên một tiếng "cót két", rồi cửa phòng bịđẩy ra, rồi một bộ áo hắc bào theo gió bay vào. Hương thơm nức mũi không ngừng tỏa ra không không khí, một đĩa thức ăn ngon miệng từ từ được đặt trên bàn. Chỉ một lát, một thân hắc bào kia liền đi ra khỏi phòng.

"Két két."

Cửa lại bị khóa thêm một lần nữa, mà người ở bên trong đã ngủ từ lâu nên không hề hay biết gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.