Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 67: Coi như ta cầu xin ngươi




Edit: Chickenliverpate

Sẽ không, cho ngươi cơ hội rời khỏi nữa!

Nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, chiếc xe lăn cũng bắt đầu trượt đi trên mặt đất, nhắm thẳng hướng Tống Đại Mãnh mà tiến đến.

"Ta chỉ muốn đi ăn một bữa cơm, ngươi có cần giận dữ như vậy không?" Tống Đại Mãnh vẫn không chú ý là ai đã đẩy xe lăn, lúc này Lưu Vân đang ở đây, nàng đoán có lẽ là Lưu Vân đẩy rồi.

Cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhàn vương giận dữ đến như vậy, xe lăn rất nhanh đã tới trước mặt nàng, chắn ngang đường đi của nàng. Nàng cũng nổi giận, trừng mắt nhìn Nhàn vương: "Tránh ra, ta muốn đi ăn cơm!"

Đứng gần đó, Lưu Vân nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng chỉ biết thở dài, đáy lòng ngổn ngang trăm mối. Thật không dễ dàng gì cải thiện mối quan hệ, nhưng hiện tại...

"Đã nhiều ngày Bổn vương không ở đây, có phải ngươi vẫn đến chỗ Trầm Ngự y hay không!"

Trong lòng Nhàn vương ngập tràn hờn giận, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Nghĩ đến một nữ nhân gọi là Tống Đại Mãnh, rõ ràng là Vương phi của hắn, lại suốt ngày ôm ấp hình bóng của một nam nhân khác, tức giận trong lòng không thể kềm chế cứ thế trào lên trên cổ họng.

Tống Đại Mãnh sửng sốt một giây, chẳng lẽ hắn đã biết? Nhưng ngoài mặt thì có chết cũng không thừa nhận: "Không có!"

"Những việc ngươi làm, Bổn vương đều biết hết! Vậy mà dám nói không có, Bổn vương không bị tật ở mắt!" Thật sự chết cũng không nhận? Nhàn vương lại càng phẫn nộ. Hắn nghe được cả tiếng trái tim mình đang đập dồn dập, lồng ngực không ngừng lên xuống kéo theo những cơn đau đớn kịch liệt, nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn không thể khống chế tức giận tràn ra trên mặt, cho dù gần như té xỉu ngay sau đó.

"Ngươi đều đã biết rõ, còn hỏi ta, chẳng phải làm chuyện dư thừa sao!" Trong lòng Tống Đại Mãnh cũng vô cùng khó chịu, nàng không dễ dàng gì thay đổi cách nhìn đối với Nhàn vương, không ngờ cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài của hai người mà thôi, thật tế lại không hề tốt.

Dĩ nhiên nàng cũng biết, hành vi của nàng quả thật không ổn, không phải trước đây nàng gả cho hắn chính là vì muốn trở lại thế kỷ hai mươi mốt đoàn tụ cùng người yêu sao? Hiện tại chỉ là thay đổi phương pháp, vì đã có Trầm Ngạo ở bên cạnh nàng.

"Tống Đại Mãnh, ngươi lại có thể không biết tốt xấu như vậy!" Nghe vậy, ánh mắt Nhàn vương như tóe lửa, hắn sống hơn 27 năm qua, đây là lần thứ hai vì một nữ nhân mà phẫn nộ. Sắc mặt hắn tối tăm, đôi mắt tóe lửa lúc này đang hung hăng nhìn như muốn xé toạc gương mặt nàng: "Bổn vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi muốn hắn hay là Bổn vương!"

"Ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, sao vẫn còn ngây thơ như thế!" Tống Đại Mãnh căn bản không hề quan tâm, đối mặt với chất vấn của hắn, giọng của nàng còn lớn hơn: "Hiện tại, ta không rảnh tán dóc với ngươi, gặp lại sau!"

"Tống Đại Mãnh! Ngươi dám đi!" Nàng ấy không hề đặt mình vào trong mắt! Trong nhất thời, cánh tay vốn tàn tật của Nhàn vương bất ngờ nâng lên, gắt gao lôi kéo cổ tay nàng, lớn tiếng chất vấn, vẫn là câu nói kia: "Chọn Bổn vương, hay là chọn hắn!"

Hoàn toàn không hề quan tâm đến cánh tay của mình lúc này đang cử động, càng cố gắng nắm lấy tay nàng.

"Ngươi đang nói thân phận hay là tình yêu?" Mà lúc này Tống Đại Mãnh chỉ biết tức giận, nàng mỉa mai cúi xuống nhìn hắn, rồi nhân cơ hội rút tay về, không một chút do dự xoay người rời đi.

Bởi vì Tống Đại Mãnh giãy giụa rút tay về, nên cả Nhàn vương và xe lăn đều bị ngã xuống đất. Lưu Vân vội vàng chạy đến muốn dỡ hắn dậy.

"Tống Đại Mãnh, ngươi đừng mơ có thể gặp lại hắn!" Lửa giận trong lòng dữ dội đến mức gần như nuốt chửng hắn, không đợi Lưu Vân tiếp cận, cơ thể thon dài của hắn đã đứng thẳng trên mặt đất, ánh mắt sâu không thấy đáy đỏ rực: "Kể từ hôm nay, không cho phép Tống Đại Mãnh bước ra khỏi vương phủ nửa bước! Nếu nàng không nghe lời, giết không tha!"

Cách đó không xa, có hai nha hoàn tình cờ đi ngang qua, vô tình chứng khiến toàn bộ, cả kinh mở to mắt: "Đây là Vương...Vương gia sao?"

Trường bào với hoa văn đen như mực đã dính một chút bụi bặm, ôm lấy cơ thể cao lớn rắn rỏi, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không toát ra một loại khí chất thoát tục. Mặc dù vẫn còn đeo mặt nạ, thấp thoáng đâu đó trong ánh mắt là sự lạnh lẽo, nhưng lại thật sự khiến người ta không thể rời mắt.

Hai nha hoàn đó nhìn đến ngẩn người. Chẳng lẽ Vương gia của bọn họ...

"Nơi này giao cho ngươi!"

Tựa như một cơn gió lướt qua, Lưu Vân nhìn lại, đã không còn thấy bóng dáng Nhàn vương.

Lưu Vân ngẩn người, Vương gia vừa... nói cái gì nhỉ? Quay đầu nhìn lại thì thấy hai nha hoàn kia đang xoay người bỏ chạy, bội kiếm lập tức ra khỏi vỏ, chuyển động trong nháy mắt.

Không kịp kêu gào thảm thiết, hai người kia đã ngã xuống đất.

Chỉ là... Xử lý hai người này xong, lần đầu tiên trên mặt Lưu Vân xuất hiện vẻ mờ mịt. Nếu Vương phi cố ý đi gặp người nọ, thật sự cũng phải giải quyết như vậy hay sao?

...

Quá đáng giận rồi!

Tống Đại Mãnh cũng không thèm ăn cơm, đóng chặt cửa phòng, nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại. Vốn là một ngày vui vẻ, bởi vì tranh cãi ầm ĩ với Nhàn vương, mà chỉ trong nháy mắt, tâm tình của nàng liền xuống dốc đến cực hạn.

Đã vậy còn hỏi nàng, chọn hắn hay là Trầm Ngạo? Không phải quá vô nghĩa sao! Người nàng yêu là Trầm Ngạo, dĩ nhiên sẽ chọn Trầm Ngạo, mà hắn có tư cách gì hỏi nàng vấn đề này!

"Vương gia chết tiệt, Vương gia thối, ta đi đâu, liên quan gì đến ngươi, không phải ngươi nói tiến cung diện kiến Hoàng thượng sao, nhưng trên thực tế thì... trên thực tế thì...!"

Nghĩ ngợi một hồi, liền không nhịn được giậm châm ở trên giường mấy lần. Giận dữ khiến hai má đỏ bừng. Muốn tìm một người tâm sự, nhưng cũng tìm không ra.

Chỉ có thể xem cái giường là Nhàn vương mà giẫm đạp, giày xéo. Hận không có Nhàn vương thật sự bên dưới thân để đè chết hắn, giậm chết hắn!

Nghĩ đến đây, nàng lại dùng sức giậm hai chân xuống.

Nhưng lúc này, lại không nghe được tiếng bang bang phát ra từ phía giường, nàng ngóc đầu dậy, thì phát hiện hai chân mình hoàn toàn bị một cánh tay thon dài mà mạnh mẽ nắm lấy, nhìn ngược lên trên, thì nhận ra người tới chính là...

"Tứ Hiền?"

Nhìn thấy Tứ Hiền, toàn thân vẫn là trường bào trắng ngà, vẫn mái tóc dài mềm mại đen như mun buông xuống một cách hờ hững, vẫn như một loại vưu vật yêu nghiệt, khiến người ta nhìn một cái sẽ bị hãm sâu vào trong đó...

Đã rất nhiều ngày không gặp hắn, trong lòng Tống Đại Mãnh cứ trào lên từng đợt từng đợt vui sướng không thể diễn tả.

"Sao ngươi lại tới đây? Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu vậy hả?" Nàng lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, tựa như gặp lại một lão bằng hữu đã rất lâu không thấy, tâm trạng vốn đang tức giận, lúc này bởi vì nhìn thấy Tứ Hiền mà vơi đi không ít.

Nhưng sắc mặt Tứ Hiền nhìn qua có vẻ tái nhợt như tuyết, tình hình của hắn dường như cũng không được tốt cho lắm. Hắn thuận thế ngồi xuống, lúc này bàn tay xinh đẹp mới buông hai chân của nàng ra, đôi mắt hẹp dài mị hoặc nhìn nàng chằm chằm: "Sao vậy, mấy ngày không gặp đã nhớ ta như vậy, nàng sẽ không yêu ta đấy chứ?"

Lúc này hắn lại có thể đùa kiểu như thế.

"Yêu cái đầu quái quỷ của ngươi ấy!" Tống Đại Mãnh bực bội dời mắt, lại thấy hắn một tay ôm ngực, có chút kỳ quái: "Thân thể ngươi làm sao vậy? Mấy ngày không thấy, lại đánh nhau với ai bị thương sao?"

"Bị người nào đó chèn ép." Tứ Hiền liếc nàng một cái, rồi bất ngờ thở dài, vươn tay qua nhéo nhéo gò má nàng: "Tiểu Đại Mãnh, nàng nên ngoan ngoãn một chút đi. Có biết hay không, ta làm bằng hữu của nàng, nàng không ngoan, ta cũng sẽ bị liên lụy."

"Này, ngươi có ý gì?" Tống Đại Mãnh dứt khoát đẩy bàn tay đang véo má của nàng ra. Tứ Hiền lại ảo não thở dài một tiếng, bất đắc dĩ ôm ngực nói: "Nghe nói đã nhiều ngày nay nàng cứ chạy vào cung gặp người kia. Nàng thì cao hứng rồi, nhưng ta thì không. Vương gia đã biết ta thường xuyên bí mật lẻn vào vương phủ, hiện tại đã lấy tính mạng người nhà ta để uy hiếp ta, nhất định phải khuyên nhủ ngươi trở về. Nếu không..."

Dứt lời, khuôn mặt hắn càng u sầu hơn, cúi đầu khổ sở cầu xin nàng: "Cô nãi nãi của ta, xem như ta cầu xin nàng, đừng đi tìm hắn nữa, được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.