Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 47: Đừng đi, Tống Đại Mãnh




Vương phi cũng không có cái gì đáng lo, chỉ là thiếu dinh dưỡng, trước tiên thần sẽ kê cho vương phi vài thang thuốc, từ từ điều trị.

Cuối cùng cũng rút cây ngân châm trên cổ tay của Tống Đại Mãnh rút ra, đối với hành động lấy tay biểu thị lời nói của Nhàn Vương Trầm Ngạo hơi ngạc nhiên, sau đó Trầm Ngạo liền đi tới bên cạnh lấy giấy và bút mực ra cúi đầu chăm chú ghi đơn thuốc.

Một mặt như không có chuyện gì xảy ra, xem ra là rất bình tĩnh, thật giống như không có chuyện gì xảy ra.

Trực giác cho thấy lòng Tống Đại Mãnh đau đớn đến mấy phần, sau khi mở mắt ra, trong nháy mắt một giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. Nếu như nói tình cảnh ấy làm cho nàng sụp đổ, đau lòng đến cực hạn, nhưng bây giờ hắn như không có chuyện gì xảy ra, như vậy là có thể thỏa mãn triệt để đánh đổ nàng, dĩ nhiên lòng nàng như vỡ ra thành ngàn mảnh vạn mãnh.

Nhìn hắn như không có chuyện gì xảy ra, nàng có bao nhiêu là thống khổ, mà hắn lại biết rõ tình hình, thậm chí còn làm cho nỗi thống khổ của trái tim nàng càng tan nát, dưới cái nhìn của hắn, nàng không bằng một vị nữ tữ kia.

Xem ra, đúng là nàng nghĩ quá nhiều rồi, Nhàn Vương nói không sai, hết thảy đều do nàng đơn phương thôi.

Sau khi Trầm Ngạo đưa phương thuốc cho Lưu Vân xong liền thu dọn hòm thuốc rồi rời đi. Nhìn dáng vẻ xa lạ như vậy, dù cho có dư một ánh mắt cũng không để ý tới Tống Đại Mãnh, càng vô tình làm cho vết thương trong lòng nàng ngày càng nghiêm trọng.

Nhàn Vương nói chuyện với Lưu Vân một chút rồi sau đó Lưu Vân cầm phương thuốc rời đi, trong phòng cũng chỉ còn sót lại hai người bọn họ.

"Là bởi vì hắn sao?" Xe lăn di chuyển cách nàng rất xa, giờ này ánh mắt của hắn rất là buồn yên ắng, lông mày thì chau lại, "Nguyên nhân ngươi muốn rời vương phủ đi là vì hắn đúng không?"

"..." Trong lòng Tống Đại Mãnh run rẩy kịch liệt, không nói tiếng nào.

Lúc này, trong phòng yên tĩnh đến phát sợ, tâm trạng Nhàn Vương đã sớm mãnh liệt như sóng vỗ. Hắn nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt lạnh lẽo, "Bởi vì Trầm Ngạo mà ngươi vội vã rời khỏi vương phủ, rời khỏi bổn vương! Không cần nói, bổn vương biết mục đích ngươi gả cho bổn vương cũng chỉ là vì Trầm Ngạo!"

"Đúng! Là bởi vì Trầm Ngạo!" Tống Đại Mãnh không trầm mặc nữa, đột nhiên từ trên giường nàng ngồi dậy, điên cuồng hướng về phía Nhàn Vương mà gào thét lên, "Ban đầu ta bóc hoàng bảng gả cho ngươi, tất cả là bởi vì Trầm Ngạo, lần này ngươi hài lòng chưa!"

Cái này xác thực là sự thật! Chỉ có điều, chẳng qua ngày trước nàng bóc hoàng bảng gả cho hắn là muốn trở về thế kỉ 21 với Trầm Ngạo, mà bây giờ làm cho nàng muốn rời khỏi vương phủ rời Sở Kinh, nhưng cái này không liên quan tới Trầm Ngạo.

Nhưng nói chung, đều là vì Trầm Ngạo mà thôi.

"Tống Đại Mãnh! Ngươi không nên quá phận!" Chính tai nghe nàng nói như vậy, trong lòng Nhàn Vương tràn đầy phẫn nộ, hắn đã tức giận, hình như đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng với nàng như vậy, "Bổn vương cho ngươi một cơ hội, quên Trầm Ngạo đi, cố gắng làm tốt chức vụ Vương phi của ngươi đi."

"Không có khả năng quên được." Làm sao để có thể quên được, từ lâu cái tên đó đã khắc sâu vào sinh mệnh nàng rồi.

Tống Đại Mãnh lắc đầu, liều mạng lắc đầu. Nàng bước xuống giường, tùy tiện đi giầy vào, rồi vòng qua Nhàn Vương chạy ra ngoài.

"Tống Đại Mãnh! Ngươi dám đi!" Thấy nàng chạy, lòng Nhàn Vương như lửa đốt, hắn cố gắng chuyển động xe đẩy, nhưng rất nhanh cả người và xe đều ngã trên mặt đất.

Bởi vì quá mức kích động, nên ngực bắt đầu đập mạnh, hô hấp càng trở nên khó khăn, trước lúc hắn vô lực nhắm mắt lại, trong miệng vẫn ghi nhớ cái tên như thế: 

"Đừng đi... Tống... Đại Mãnh..."

Đừng đi, Tống Đại Mãnh...

... Trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.