Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 45: Chào từ biệt




"Về nhà thì có thể gọi đến đây mà." Lúc này, hoàng hậu cũng chen thêm vào một câu, "Cũng không phải là sinh ly tử biệt, nếu thật sự có chết, ngược lại chuyện này cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu người này còn sống thì chuyện đó cũng coi như là chuyện khác. Trừ phi, ngươi không muốn đưa vị bằng hữu kai đến đây để hoàng thượng gặp."

"Hoàng hậu nương nương lo xa rồi, nhi thần cũng không có ý này." Tống Đại Mãnh trả lời, "Chỉ là đường xa núi cao, sợ là nàng ấy vừa về đến nhà đi đường rất cực khổ, với lại nàng ấy thân là nữ nhi, nếu kêu nàng lại đây lần nữa, cũng không tốt lắm. Mong phụ hoàng hiểu cho.”

"Ồ! Vậy cũng đúng." Hoàng đế suy nghĩ một chút lại nói, "Không thôi, để qua mấy ngày nữa ngươi kêu nàng ấy đến đây đi."

"Hoàng thượng, cũng không lâu nữa là đến đại tiệc mừng thọ người, sao không mời vị bằng hữu của Đại Mãnh đó đến tham gia luôn đi?" Hoàng hậu rất là bỉ ổi mở miệng thêm lần nữa, quả thực là muốn gây khó dễ cho Tống Đại Mãnh.

"Phụ hoàng..." Tống Đại Mãnh đang muốn giải vây, thì đột nhiên Nhàn Vương lên tiếng, hắn không chút do dự mà đồng ý, "Nhi thần đã thay Vương phi đáp ứng rồi, đợi đến ngày mừng thọ người sẽ đưa người đến đây."

"Vương gia..." Sao lại có thể thay ta đồng ý! Tống Đại Mãnh chợt nhìn về phía Nhàn Vương, trên mặt cật lực nhẫn nhịn, không thể tin tưởng được. Ở đây nàng không có một vị bằng hữu nào, lúc đến ngày mừng thọ hoàng thượng, nàng đào đâu ra vị bằng hữu cho hoàng đế này gặp gỡ?

Cái này không phải là đẩy hố lửa về bên người nàng sao? Nàng còn tưởng hắn không còn gây phiền phức cho nàng, kết quả... Nàng không nên lầm tưởng như vậy.

"Hay, hay, vậy trẫm sẽ đợi đến ngày mừng thọ. Trẫm nhất định sẽ cố gắng ban thưởng cho vị bằng hữu kia một phen." Thấy Nhàn Vương đồng ý, hoàng đế rất vui. Mà một bên, ánh mắt của hoàng hậu cự kỳ phức đang nhìn Nhàn Vương và Tống Đại Mãnh.

Đã ba ngày không ăn, đối diện với bàn ăn đầy điểm tâm như vậy, Tống Đại Mãnh nuốt một ngụm nước bọt, trong bụng đang kêu ùng ục. Âm thanh ùng ục vừa vang lên, nàng hơi xấu hổ. Hoàng đế nghe một tiếng, vội vàng nhường cho nàng bát tổ yến, lại gắp cho nàng một chút điểm tâm nữa, nhưng khi ăn xong những thứ này nàng vẫn cảm thấy mình chưa no.

Mà Nhàn Vương thì đã có nha hoàn hầu hạ, chỉ ăn mấy cái bánh ngọt là no rồi. Tống Đại Mãnh khó có thể tưởng tượng, không phải đã ba ngày nay hắn không ăn uống gì sao? Chẳng lẽ hắn ăn vụng?

Thấy dáng dấp nàng ốm đau bệnh tật, có lúc vô tình không cẩn thận đụng phải vào vết bầm tím khiến nàng rất khó chịu nó biểu lộ ra trên mặt, hoàng đế thấy vậy nói: "Cứ tiếp tục như vậy không được. Thân thể ngươi nhất định phải dưỡng cho tốt. Ngạo, ngươi xem Tống Đại Mãnh gầy đi nhiều rồi, đúng lúc nên cố gắng bồi bổ, ngươi kêu Trầm ngự ý đến đây, điều trị cho Tống Đại Mãnh đi."

Khi ba chữ "Trầm ngự y" lọt vào lỗ tai nàng, Tống Đại Mãnh đột nhiên đau nhói. Nàng đang định từ từ quên tình cảnh ngày hôm đó đi, thậm chí quyết định quên người đó đi, nhưng lúc nãy nghe được ba chữ đó, tâm tư nàng càng không muốn như vậy. Nàng phải làm thế nào đây?

"Hoàng thượng?" Mà hoàng hậu cũng tỏ vẻ khiếp sợ, quả thực nàng không thể tin tưởng được nhìn hoàng đế, "Trầm ngự y là ngự y ngự dụng của hoàng thượng, chỉ điều trị cho một mình hoàng thượng. Nàng ta chỉ là tân Vương phi sao có thể để cho Trầm ngự y điều trị được? Lại nói..." Đến cả hoàng hậu còn không có tư cách này sao Tống Đại Mãnh lại có thể có được?

"Hoàng hậu nói gì vậy?" Hoàng đế cười nói, "Đại Mãnh chăm sóc Ngạo rất là khổ cực, nên mấy ngày nay thân thể có chút không tốt, với lại cũng vừa mới gả cho Ngạo cũng xem như là đã tiến vào hoàng thất, thì đã có tư cách cho Trầm ngự y điều trị khám bệnh rồi."

Lúc đó, trên vẻ mặt hoàng hậu có bao nhiêu đặc sắc, Tống Đại Mãnh nhớ rất rõ. Nếu như Nếu như sắc mặt thật sự có sắc như vậy, ngay lúc đó mặt hoàng hậu có thể mở được xưởng nhuộm. Nói tóm lại, hoàng đế coi trọng Nhàn Vương cỡ nào thì sẽ quan tâm đến Tống Đại Mãnh cỡ đó có thể nhiều hơn.

Nhưng mà nàng có thể chờ đến lúc nào đây? Chờ đến khi Trầm ngự y lại đây, nhìn thấy hắn nàng lại đau lòng rồi lại động lòng mà tha thứ, nàng làm không được.

Buổi trưa đến giờ ăn cơm, Tống Đại Mãnh cứ đứng ở cửa thư phòng, nàng hơi do dự, nhưng nàng vẫn phải giơ tay lên gõ gõ cửa. Bên trong, Nhàn Vương đang ngồi đó, Lưu Vân thay hắn lật sách xem, nghe được tiếng gõ cửa, Nhàn Vương đáp: "Vào đi." Đồng thời ra hiệu cho Lưu Vân ý bảo Lưu Vân ra ngoài đi.

Nàng mở cửa đi vào, Lưu Vân cũng vừa vặn đi ra. Khép cửa phòng lại, nàng đi tới trước mặt Nhàn Vương, mà lúc này, ở dưới lớp mặt nạ ấy Nhàn Vương cũng nhìn nàng nàng chằm chằm, "Có gì chuyện gì quan trọng sao? Sao không đi ngủ đi?"

Tuy lúc trước Nhàn Vương và nàng hay cãi nhau, nhưng lúc bình thường hắn rất bình thường, thậm chí hơi thở của hắn so với bình thường thì lạnh hơn rất nhiều. trong lòng Tống Đại Mãnh nghĩ vậy mà nói. Mà nàng không biết, Nhàn Vương đối với nàng với một dáng vẻ bình thường hơn người ngoài, nàng dám cùng hắn cãi nhau, chung quy lại nàng là người đầu tiên hắn có dáng vẻ như vậy.

"Ta tới... Là muốn chào từ biệt ngươi." Mấy ngày nay nàng suy nghĩ rất lâu về chuyện này. Ánh mắt của Tống Đại Mãnh rất là kiên định, cũng không ai có thể nhìn ra được là nàng đang suy nghĩ cái gì.

Nghe nàng nói như vậy, nhất thời mặt Nhàn Vương tối sầm lại, "Ngươi nói, "chào từ biệt", đến tột cùng là nó có ý nghĩa gì?" Là quyết định rời đi vĩnh viễn, không bao giờ gặp mình? Trong lòng Nhàn Vương đang rất là hoang mang, không biết xú nữ nhân đang muốn làm gì?

"Rời vương phủ, rời Sở kinh, vĩnh viễn rời đi tầm mắt của ngươi." Mặt Tống Đại Mãnh rất là hờ hững, "Vương gia, không phải người cảm thấy ta rất đáng ghét sao, nếu chán ghét ta như vậy, vậy ta liền rời đi, Vương gia hẳn là nên vui mới đúng."

"Ai nói ngươi là bổn vương sẽ rất vui? Người nào tạo ra tin đồn này?" Nhàn Vương nhíu chặt lông mày, không vui nói, "Tống Đại Mãnh, ngươi là Vương phi của bổn vương! Ngươi cho rằng ngươi muốn tới thì tới, muốn di thì đi sao?"

"Vương gia, nếu người không biết làm thế nào để hỗ trợ lẫn nhau, thì người hãy bỏ ta đi." Tống Đại Mãnh nói, "Chỉ một tờ hưu thư, tất cả đều có thể giải quyết."

"Tống Đại Mãnh!" Nhàn Vương nổi giận, "Đúng, chỉ một hưu thư, ngươi có thể giải quyết vấn đề khó khăn của ngươi, ngươi không muốn ở lại vương phủ, bổn vương tuyệt đối sẽ không cố chấp mà giữ lại. Thế nhưng ngươi có nghĩ tới bổn vương không? Ngươi là người bổn vương vừa mới lấy chưa được nữa tháng, nếu ngươi đi, bổn vương sẽ trở thành trò cười của thiên hạ!"

Trên thực tế, hắn muốn nói cho nàng biết, hắn không cảm thấy nàng chán ghét, thật vất vả mới quen được thói quen của nàng, nhưng đùng một cái nàng liền muốn phủi mông rời đi. Căn bản, nàng không chỉ là thô tục hư vinh, mà cái xú nữ nhân này còn vô cùng không chịu trách nhiệm!

"Ngươi nói ta không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ). Cứ như vậy, người bị mắng chính là ta, tất nhiên người đời sẽ không trách tội Vương gia." Tống Đại Mãnh không để ý lắm nên mới đưa ra chủ ý đó. Mà chân tướng thật sự là, nàng bởi vì Trầm Ngạo mà muốn rời đi, rõ ràng nàng đã gã cho Nhàn Vương, nhưng trong lòng lại nhớ thương người khác, cái này còn không phải là không tuân thủ nữ tắc thì chứ là cái gì?

Bây giờ nghĩ lại, tất cả rất là buồn cười.

"Ngươi thật sự muốn rời đi?" tâm Nhàn Vương hơi đau hắn nhìn ra nàng đang cố ý, hắn cúi đầu, nhìn thẳng nàng, giọng nói hơi lành lạnh, "Ngươi có biết hay không, ta..."

Lời chưa nói xong, Lưu Vân đột nhiên đẩy cửa vào.

"Vương gia, Trầm ngự y đến rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.