Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 43: Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn




Người đâu cả rồi! Ai đó mau tới cứu nàng, nàng vẫn chưa muốn chết!

Hô hấp dần dần trở nên khó khăn, trong lòng Tống Đại Mãnh không ngừng gào thét. Liều mạng đẩy hai tay Hoàng hậu đang bóp lấy yết hầu của nàng. Nhưng mà hiện tại nàng đang nằm, Hoàng hậu lại ngồi, căn bản không thể dùng sức, càng phản kháng, càng bị siết chặt.

“Ngươi nghe không hiểu Bổn cung đang nói cái gì đúng không? Được, vậy Bổn cung sẽ trực tiếp làm cho ngươi hiểu.” Hoàng hậu hung hăng bóp chặt cổ nàng, trên miệng nở một nụ cười vô cùng hung ác: “Lần trước Bổn cung đưa quế hoa cao cho ngươi, ngươi đã không đưa cho tên phế nhân kia ăn đúng không? Bổn cung còn tưởng rằng phế nhân kia sẽ chết ngay lập tức, thật không ngờ, ha ha, nguyên nhân chết tiệt đó lại là ngươi, Đại Mãnh tốt của Bổn cung, ngươi thật sự không ngoan...”

“Cứu mạng... Người đâu...” Sao không có ai đến cứu nàng! Hiện tại Hoàng hậu rất hiển nhiên là đang muốn giết nàng, đôi đồng tử của Tống Đại Mãnh mở lớn, tràn ngập hoảng sợ, phản chiếu hình ảnh hung ác của Hoàng hậu.

Giờ khắc này, nàng hi vọng biết bao nhiêu sẽ có một người nhanh chóng xuất hiện đuổi bà điên này đi giùm cái!

Hai người hầu hạ nàng rời giường thay quần áo là Vô Hoa và Linh Âm hiện giờ đang ở đâu? Quản gia Lương Bác đang ở đâu? Tứ Hiền đang ở đâu? Thời điểm cần thiết thì bọn họ lại không xuất hiện, ngay cả hạ nhân nha hoàn thân phận tầm thường nhất trong vương phủ, thậm chí là Nhàn Vương tay chân tàn tật...

“Ngươi đã không nghe lời như thế, vậy thì bây giờ Bổn cung sẽ giải quyết ngươi luôn, có được không?” Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tống Đại Mãnh, và bộ dáng liều mạng phản kháng nhưng không có tác dụng, Hoàng hậu nở một nụ cười âm trầm: “Dù sao nếu Bổn cung có bóp cổ ngươi chết tại đây cũng sẽ chẳng có ai cho là Bổn cung đã làm. Tân Vương phi, ta sẽ khiến cho tên phế nhân Nhàn vương gia kia nghĩ rằng ngươi bị bệnh mà chết, rồi lại nói cho người trong thiên hạ biết rằng: Nhàn vương mới lập phi không tới nửa tháng đã khắc chết Vương phi của mình, khiến hắn không còn một trợ thủ đắc lực nào giúp hắn, có được không?”

Thì ra đây chính là tính toán của bà ta, đúng là lòng dạ độc ác!

“Ngươi... Mơ tưởng!”

Tống Đại Mãnh dứt lời, nàng liền nhắm hai mắt lại, rồi bất ngờ mở ra. Ngay sau đó, nàng dùng hết sức đẩy bàn tay Hoàng hậu đang siết chặt lấy yết hầu của nàng, rồi đột nhiên từ trên giường bật dậy, mạnh mẽ đẩy Hoàng hậu ra xa khỏi giường mấy thước.

Kế tiếp, nàng vội vàng nhảy xuống giường, cuống cuồng chạy khỏi phòng ngay cả giầy cũng không kịp mang. Hoàng hậu mới vừa đứng vững liền nhìn thấy Tống Đại Mãnh đang muốn bỏ chạy, mâu quang sắc bén, bổ nhào về phía nàng, quát lên: “Giỏi cho Tống Đại Mãnh ngươi, ngươi dám đẩy Bổn cung! Muốn chạy? Ngươi trái lại để cho Bổn cung nhìn một chút thân thể xương cốt của ngươi có thể chạy được bao xa!”

“Bà điên này!” Tống Đại Mãnh cũng không cam lòng chịu yếu thế.

Nhưng đã ba ngày liên tiếp nàng không uống một giọt nước, khí lực toàn thân vừa nãy đã dùng để đẩy Hoàng hậu ra, hiện tại không còn bao nhiêu, cuối cùng vẫn rơi xuống thế hạ phong. Nàng nhanh chóng bị Hoàng hậu đẩy lên giường một lần nữa, tình thế đối với nàng cực kỳ bất lợi. Nhưng lần này, nàng sẽ không dễ dàng để cho đôi tay Hoàng hậu đụng tới cổ nàng lần nữa. Hai tay Hoàng hậu không thể bóp được cổ nàng, lại bị nàng đẩy ra, vì thế đã đập vào tay nàng, va chạm cũng không nhỏ. Tống Đại Mãnh căn bản không còn tinh lực kêu đau, trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ là đẩy bà điên này ra.

Đều nói trong hậu cung cổ đại thì Hoàng hậu là người thông minh, hiện giờ nàng một chút cũng không hề cảm thấy được điều đó

Đúng lúc này, bỗng “két” một tiếng, cánh cửa đột ngột bị mở ra.

Tống Đại Mãnh nghe được tiếng mở cửa giống như tóm được cọng rơm cứu mạng, trên mặt liền vui sướng.

Trên thực tế, khi tiếng mở cửa vang lên, Hoàng hậu cũng dừng ngay việc “Bạo hành”, lập tức thay đổi thái độ, những cái ngắt nhéo, cào cấu nhiệt tình khi nãy chợt trở thành vuốt ve, vẻ mặt hung dữ cũng bị dịu dàng thay thế.

“Đại Mãnh à, ngươi xem ngươi đó, vì sao không biết chiếu cố bản thân vậy hả?” Hoàng hậu mang vẻ mặt dịu dàng từ ái, một tay đặt lên vai nàng, cánh tay còn lại cũng đồng thời nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng: “Không ăn không uống sao có thể đi nổi đây, hiện tại đã thức dậy rồi, thì mau theo Bổn cung cùng nhau dùng bữa đi, Hoàng thượng và Ngạo Nhi cũng chưa có ăn, nếu bọn họ biết ngươi đã thức, nhất định sẽ rất cao hứng.”

Nữ nhân này, lật mặt cũng quá nhanh mà! Tống Đại Mãnh mím chặt môi, trong ánh mắt đều là phẫn nộ. Nàng đẩy Hoàng hậu ra, tùy tiện mang giầy ra chiều muốn đi. Hiện tại nàng một khắc cũng không muốn nhìn đến Hoàng hậu, nhìn thấy bà ta là muốn đầy hơi rồi, nói gì đến chuyện cùng nhau dùng bữa.

“Thuộc hạ tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Lưu Vân từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, hắn hành lễ với Hoàng hậu trước rồi thuận tiện dời tầm mắt đến trên người Tống Đại Mãnh: “Vương phi, Vương gia muốn người mặc y phục xong rồi mới ra ngoài. Ngoài trời hơi lạnh, Vương gia lo lắng người sẽ bị đóng băng.”

Tống Đại Mãnh quay đầu lại nhìn vẻ mặt thân thiết của Hoàng hậu, rồi lắc đầu với Lưu Vân.

Thấy thế, Lưu Vân lập tức đi đến trước mặt Hoàng hậu, cung kính nói: “Hoàng thượng và Vương gia đang đợi người ở đại sảnh để cùng dùng bữa, thỉnh Hoàng hậu nương nương theo thuộc hạ đến đó.”

“Bổn cung biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Hoàng hậu không định đi ngay, lý do của bà ta là: “Bổn cung muốn ở cùng Đại Mãnh thêm một lát, ngươi đi bẩm báo với Hoàng thượng, nói Bổn cung...”

“Thỉnh Hoàng hậu nương nương di giá.” Lưu Vân kiên trì nói, lúc này cánh tay phải của hắn đang hướng ra cửa tạo thành tư thế “Thỉnh“.

Hoàng hậu giận dữ: “Bổn cung là Hoàng hậu, một hộ vệ nho nhỏ như ngươi dám ép buộc hay sao?”

“Nơi này là Nhàn Vương phủ, muốn người đi qua đó cũng là ý của Hoàng thượng.” Mặt Lưu Vân không chút thay đổi: “Mong Hoàng hậu nương nương đừng làm khó thuộc hạ. Còn nữa, nếu người đến muộn, tâm tình Hoàng thượng nhất định sẽ không tốt. Nếu long nhan nổi giận, người cũng sẽ không dễ chịu.”

“Ngươi dám lấy Hoàng thượng ra ép Bổn cung!”

Hoàng hậu giận càng thêm giận, nhưng những lời Lưu Vân vừa nói cũng không phải giả, bà không nên chọc giận Hoàng thượng, vẫn là đi qua đó trước.

“Thỉnh.”

“Hừ!” Hoàng hậu đành phải thỏa hiệp, khi đi ngang qua Tống Đại Mãnh, bà ta hạ giọng cảnh cáo một câu: “Chuyện vừa rồi nếu ngươi dám nói ra dù chỉ một chữ, Bổn cung sẽ cắt lưỡi của ngươi!” Dứt lời liền đi ra khỏi phòng.

Tống Đại Mãnh hung hăng trừng mắt bóng lưng Hoàng hậu, thật không biết xấu hổ! Bây giờ nàng còn có thể bị bắt dễ dàng như thế sao! Thật khờ dại!

“Vương phi, thuộc hạ lập tức truyền hai người Vô Hoa đến thay y phục cho người.” Lưu Vân bước đến dặn dò: “Hiện tại người nhanh chóng ngồi vào trong chăn đi, để không bị đông lạnh thân thể.”

Dứt lời liền rời đi. Trong đại sảnh lúc này, đừng nói là Hoàng thượng và Nhàn vương, ngoại trừ mấy nha hoàn đang dọn dẹp, trên bàn trống không. Nhìn tình cảnh trước mắt, Hoàng hậu nhíu mày: “Không phải nói Hoàng thượng đang chờ ở đây sao? Sao một người cũng không có!”

“Hồi Hoàng hậu nương nương.” Lưu Vân cung kính nói. “Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, phải đợi thì cũng nên là người đợi Hoàng thượng. Người tạm thời ở đây trước, Vương gia có việc cần phân phó với thuộc hạ, thuộc hạ xin cáo lui trước.”

“Ngươi, tên nô tài chết tiệt, ngươi dám giỡn mặt với Bổn cung...”

Hoàng hậu tức đến nghẹt thở, đáng tiếc Lưu Vân căn bản cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ trong chốc lát đã đi rất xa. Chỉ còn lại mấy nha hoàn đang lau lau chùi chùi bàn tròn, nhìn thấy Hoàng hậu như vậy, cả đám đưa mắt nhìn nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.