Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 2: Yết hoàng bảng (3)




Mặc kệ người ngoài nhìn nàng như thế nào, nàng cũng nhất định phải gả cho hắn!

Không một ai biết, sáng hôm qua nàng vẫn còn ở thế kỉ 21. Lúc nàng và người yêu đang vui vẻ cùng nhau cử hành hôn lễ thật long trọng,đang đến đoạn nàng và chú rể sắp trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào lại chẳng biết như thế nào trong nháy mắt cảnh vật xung quanh nàng đột nhiên thay đổi. Giáo đường d dlqđ biến thành đường cái, tất cả những người bên đều ăn mặc giống như người Hán, trước mắt nàng là một hoàng bảng kén dâu mà hoàng đế đưa ra vì Tàn nhi của mình.

Lúc đó, nàng thật sự bối rối, sau đó liền đẩy đoàn người tránh ra, hi vọng có thể tìm được giáo đường đang cử hành hôn lễ kia, nhưng sau đó lại nghe được một giọng nói thần bí tự xưng là Khôi đế xuất hiện. Giọng nói kia bảo rằng, chỉ cần nàng bóc hoàng bảng này, gả cho Nhàn ngạo Vương gia được đương kim hoàng đế rất mực yêu thương nhưng tay chân lại tàn phế, như vậy nàng mới có thể trở về thế kỉ 21 được, trở về hôn lễ vốn thuộc về nàng.

Nàng biết mình xuyên qua rồi, nhưng sao nàng có thể đồng ý gả cho một kẻ tàn phế? Chỉ là cũng không có biện pháp khác, rốt cuộc sau một ngày một đêm rối rắm, nàng vẫn phải đáp ứng thôi.

Mà tất cả những gì nàng đang làm, chính là để nhanh chóng đoàn tụ cùng với chú rể của mình.

“Thỉnh Hoàng thượng tứ hôn!” Nàng nhắm hai mắt lại rồi nói với giọng cực kì kiên định.

“Ngươi, thật sự đồng ý gả cho Ngạo nhi? Ngươi cũng biết Ngạo nhi....” Đối với chuyện này, hoàng đế kinh ngạc đến nói không nên lời, không dám tin đây là sự thật. Đây là hoàng nhi mà ông yêu thương nhất, mặc d dlqđ dù do tiền Hoàng hậu sở sinh nhưng tay chân tàn tật, tướng mạo, dáng dấp cũng không được di truyền một chút nào từ mẫu hậu dung nhan tuyệt mỹ tựa thần tiên của mình, xấu xí đến nỗi ngay cả phụ thân cũng không dám nhìn thẳng, vậy thì làm sao vị cô nương trước mặt lại đồng ý? Mặc kệ là do nguyên nhân gì, cuối cùng thì Tàn nhi cũng có một vị cô nương muốn lấy!

Thấy hoàng đế kinh ngạc như vậy, Tống Đại Mãnh tiếp tục kiên định gật đầu: “Đại Mãnh không dám ghét bỏ Vương gia, có thể gả cho Vương gia là may mắn cảđời này của Đại Mãnh.”

“Hảo, hảo. Trẫm đồng ý!” Trong chốc lát, hoàng đế cực kỳ cảm động, tiến đến đỡ nàng dậy. “Kể từ hôm nay, Trẫm sẽ giao Ngạo nhi cho ngươi. Ngạo nhi, con nghe thấy không? Vị cô nương này nguyện ý gả cho con, con có cao hứng không? Trẫm rất vui, thực sự rất vui và rất kích động, nếu mẫu hậu con biết được chuyện này chắc sẽ rất vui, Đại Mãnh,....”

Vị Hoàng đế này thậm chí còn kéo tay nàng đến trước chiếc xe lăn d dlqđ ánh bạc kia, rồi cầm tay của Đại Mãnh đặt vào tay Tàn vương, đã vậy còn nói năng lộn xộn quên mình là hoàng đế. Lúc đó, theo bản năng Đại Mãnh muốn rút tay về, nghĩ thầm tên Vương gia này cực kỳ xấu xí lại còn tàn phế, nói không chừng còn mắc bệnh hủi nữa! Nhưng nàng vẫn chịu đựng, giấu đi sự hoài nghi của mình xuống để hoàng đế không phát hiện được.

Những người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại bắt đầu huyên náo.

Trên điện, chợt thấy vị Thái tử vừa rồi đã quát tháo Tống Đại Mãnh định nói điều gì đó, nhưng lại bị Hoàng hậu ở bên cạnh ngăn lại, Thái tử phi trang phục lộng lẫy cũng định nói lại thôi. Tống Đại Mãnh sớm đã phát hiện, tất cả mọi người bên trong điện Kim Loan này đều không phải người tốt, nhưng ba người ở trên đó nhất định cũng không phải là người tốt lành gì!

“Hoàng thượng, người cũng không nên nóng vội như vậy!” Lúc này, người bước ra chính là thừa tướng đứng đầu các đại thần, một mặt cũng không thể để lộ ra vẻ mặt ghét bỏ Tống Đại Mãnh. “Lai lịch của vị cô nương này không rõ ràng, cũng không thể dựa vào mấy lời của cô nương đó liền tứ hôn cho Vương gia được, Hoàng thượng....”

“Chẳng lẽ, Tả thừa tướng đồng ý cho tiểu nữ nhi nhà ngươi gả cho Ngạo nhi?” Lúc này, Tống Đại Mãnh còn chưa trừng mắt nhìn qua thì Hoàng đế đã mở miệng trước.

Câu nói đó tràn đầy khinh bỉ, nhất thời để cho Tả thừa tướng không nói được gì, lại thêm Tống Đại Mãnh vô cùng đáng thương lên tiếng “cầu xin”: “Đại Mãnh từ nhỏ đã không cha không mẹ, bên cạnh cũng không có một người thân nào, chẳng qua chỉ muốn có một gia đình....”

Tiện thể nặn ra vài giọt nước mắt khiến hoàng đế không khỏi đau lòng an ủi: “Hài tử ngoan, đừng khóc, Trẫm cho phép con và Ngạo nhi đại hôn, đừng khóc....”

Lần này, tất cả đều không nói được gì. Có dị nghị thì quay về mà dị nghị, ai lại muốn gả nữ nhi của mình cho một kẻ tàn phế? Nhưng suy nghĩ cẩn thận, người nhà của cô nương đó không có cùng mình tranh giành quan vị là tốt lắm rồi, còn ai dám không thức thời?

“Tạ Hoàng thượng ân chuẩn,....” Tống Đại Mãnh vừa giả bộ đáng thương, vừa không quên dùng ánh mắt quan sát vị Vương gia trước mặt.

Vị nam tử tay chân tàn phế này, bởi vì xấu mới đeo mặt nạ, chỉ cần gả cho hắn là mình có thể trở về thế kỉ 21 đúng không? Được, vậy thì gả thôi! Ngược lại, gả cho hắn thì có thể trở về, cũng đâu cần sống cả đời với hắn ở nơi này, một nhiệm vụ rất nhẹ nhàng nha.

Nhưng mà ban đầu nàng làm được, lại không đoán được chuyện về sau.

Sau N lần lén lút nhìn Tàn Vương, thì ánh mắt nàng và ánh mắt sau lớp mặt nạ bất chợt gặp nhau, Tống Đại Mãnh nhất thời cảm thấy kinh ngạc. Ánh mắt của phế nhân này lại có ý ghét bỏ nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.