Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 12: Trầm Ngạo (2)




Edit: Chickenliverpate

Trầm Ngạo...

Nàng ngơ ngác nhìn người đang bận bộn trị liệu cho Nhàn vương, nội tâm dậy sóng cuồn cuộn, ngập tràn chua xót. Nàng cứ ngẩn người thống khổ nhìn hắn, đôi mắt mở to đầy kích động, không dám tin.

"Trầm Ngạo, là anh sao? Anh thật sự là... Trầm Ngạo..."

Người yêu của nàng ở thế kỷ hai mươi mốt, tên là Trầm Ngạo, cũng có gương mặt thon dài tuấn mỹ như thế này.

Nàng nhớ năm nàng mười bảy tuổi bị lạc đường ở phố Diễm Dương, đã gặp hắn. Nhớ rất rõ nàng và hắn nắm tay nhau dưới ánh hoàng hôn, nội tâm cùng rung động. Nhớ rất rõ bất kể đi học hay tan học đều có hình bóng của hắn làm bạn...

Nhớ rõ lời cầu hôn trước hôn lễ một tháng đã làm nàng cảm động đến rơi lệ. Ngày đó, hắn quỳ một chân xuống đất, trên tay cầm một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, đôi mắt hẹp dài thâm tình nhìn nàng, giọng nói của hắn khi đó đặc biệt êm ái, hắn nói: nha đầu, hãy giao nửa đời còn lại của em cho anh có được không?

Nàng nghẹn ngào đáp ứng, trong buổi lễ thành hôn một tháng sau đó, chính là mấy ngày trước kia, buổi sáng nàng xuyên đến đây là lúc nàng đang cùng hắn tiến hành nghi lễ quan trọng.

Cha xứ hỏi, "Trầm tiên sinh, anh có đồng ý cưới cô Tống, cô dâu đang đứng bên cạnh anh làm vợ hay không, vô luận sau này bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khó hay phú quý, cũng sẽ yêu thương nhau cho đến suốt cuộc đời?"

Hắn vẫn như cũ hết sức kiên định, vâng, con đồng ý.

Những cảnh tượng đó mặc dù đã cách rất xa, nhưng vẫn hiện lên rất rõ ràng trong đầu nàng như một cuốn phim trả tới trả lui từng tấm một.

Đến nay nàng vẫn còn nhớ như in từng đường nét trên gương mặt hắn, đó chính là dung mạo đẹp nhất mà nàng từng gặp, trong cuộc sống bon chen hàng ngày, những điều tốt đẹp của hắn cũng chỉ dành cho nàng.

"Trầm tiên sinh, anh có đồng ý lấy cô Tống làm vợ hay không?"

"Vâng, con đồng ý."

Tất cả dường như chỉ mới hôm qua, gần như vậy, lại xa như vậy.

"Vương Phi, người làm sao vậy, Vương Phi?" Chẳng biết lúc nào, một giọng nói quan tâm bất chợt xông vào tai nàng.

Bị quấy nhiễu, Tống Đại Mãnh mới bừng tỉnh từ trong ký ức, tinh thần chậm chạp khôi phục, nhận ra Lương Bác. Mà ở trước giường của Nhàn vương, người nọ vẫn đang bận rộn điều trị cho hắn, nàng cố gắng đè nén cảm xúc thật kỹ, rồi lắc đầu nói: "Ta không sao, không sao."

Tất cả sự chú ý của nàng lại dồn hết lên người nọ. Cuối cùng cũng không nhịn được ngẩng đầu ra lệnh cho những người trong phòng. "Lương Bác, các người đi xuống trước đi."

Hiện tại nàng cần xác định một chuyện, không muốn bị người khác quấy rầy.

Sau khi đám người Lương Bác rời đi, bên trong gian phòng này bỗng chốc chỉ còn lại nàng, Nhàn vương, và hắn.

Được Hoàng đế đích thân ban kim bài ngự y Trầm Ngạo Trầm Ngự y, thời khắc này vẫn như cũ hết sức chuyên chú chữa trị cho Nhàn vương, thỉnh thoảng lục lọi hòm thuốc, thỉnh thoảng đâm ngân châm. Không hề phát hiện nữ tử phía sau lưng đã từ từ đến gần.

Hay là nên nói: không rãnh để ý.

"Trả lời em, anh có phải là Trầm Ngạo của em hay không." Tống Đại Mãnh đi tới bên cạnh Trầm Ngạo, nàng nhắm mắt rồi mở mắt, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến nơi này, trên mặt nàng xuất hiện vẻ khổ sở như vậy.

Nhưng bất kể nàng khổ sở như thế nào, người trước mắt này ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên.

Từ đầu chí cuối, cũng chưa từng liếc nhìn nàng một cái, nếu có cũng chỉ là cái nhìn cung kính lúc mới vào phòng. Sau đó tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung trên người Nhàn vương với đôi mắt đóng chặt.

"Tại sao không trả lời em? Trầm Ngạo..." Nhìn thấy tình cảnh này, Tống Đại Mãnh gấp muốn phát điên, nàng thậm chí bất kể sống chết của Nhàn vương, hai tay nắm thật chặt cánh tay trái của Trầm Ngạo, đau đớn nghẹn ngào gào lên. "Em biết là anh mà, anh cũng xuyên tới nơi này có phải không? Anh nói đi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.