Mãnh Nam Lầu Sáu

Chương 6




“Cô có biết mình đang làm cái gì không?” thanh âm khắc chế tức giận chậm rãi từ trong miệng chủ nhiệm câu lạc bộ tập thể hình Tina phun ra, cô nắm chặt quyền đầu, mân nhanh đôi môi, dường như chỉ có như vậy mới có thể nhịn xuống tức giận đối với Tỉnh Vu Hi .

“Vì sao lại cùng hội viên đánh nhau?” cô lại hỏi, âm lượng cũng không tự giác dương cao lên, “Chẳng lẽ cô không biết Annade chúng ta trừ bỏ thiết bị hoàn mỹ, để cho người ta cảm phục chính là giáo luyện chuyên nghiệp cùng cách phục vụ lấy khách làm chủ sao? Thân là một giáo luyện lại đánh nhau với hội viên, cô có biết chính mình đang làm cái gì không? Cô không chỉ phá hỏng thanh danh của giáo luyện, lại còn ảnh hưởng tới cung cách phục vụ, danh tiếng mà mọi người vất vả cố gắng bao năm mới xây dựng được, cô rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?”

“Tina, thanh âm của cô quá lớn, sẽ khiến các hội viên nghe được.” đồng chủ nhiệm Uông Kiến Hoa nhíu mày nói.

“Nghe được cũng không sao, như vậy bọn họ mới có thể biết Annade đúng là lấy khách làm chủ, tuyệt đối sẽ không làm chuyện bao che người một nhà.” một vị chủ nhiệm khác Lí Vĩnh Trữ châm chọc khiêu khích mở miệng nói.

“Hiện tại chúng ta ngay cả sự thật chân tướng cũng còn chưa chứng thật, nói bao che thì thật sự có điểm nói quá sự thật.” chủ nhiệm Chu Vận Minh khách quan nói.

“Chân tướng thật chuyện gì?” Lí Vĩnh Trữ cười lạnh, “Thân là giáo luyện lại đánh nhau cùng hội viên chính là hành vi không đúng. Quản lí, vì thanh danh Annade chúng ta, mời anh lập tức đối với cô ấy có hình thức xử phạt thích hợp.”

“Tôi tán thành cách nói của Lí Vĩnh Trữ.” Tina nhìn quản lí nhân sự nói: “Quản lí, anh tính muốn làm như thế nào?”

“Quản lí, tôi cảm thấy chuyện này không phải lỗi của Tỉnh Vu Hi , dù sao các cô ấy là ba người đánh một mình Vu Hi, Vu Hi sở dĩ đánh trả, chính là xuất phát từ hành động phòng vệ.” Chu Vận Minh vì Tỉnh Vu Hi thanh minh.

Lí Vĩnh Trữ không cho là đúng hừ lạnh. “Trước lúc nói lời này, anh hẳn nên biết vì sao ba người kia lại động thủ đánh cô ấy? Là chính cô ta đi quyến rũ bạn trai người khác, mới có thể dẫn đến hậu quả hôm nay.”

“Nếu cô nói quyến rũ là chỉ là Trần Hạo, Trương Gia Ích, Lâm Thắng Nghiệp ba người kia, tôi có thể làm chứng, Tỉnh Vu Hi đối bọn họ căn bản là không có hứng thú, ngược lại, là ba người kia tự quấn quít lấy cô ấy không buông.” Uông Kiến Hoa nhịn không được nói ra tình hình thực tế.

“Điểm này tôi cũng có thể chứng minh.”

Tina khiêu khích nhíu mày. “Vậy các anh có thể chứng minh cô ta không cùng ba người kia đi ăn cơm sao?”

“Nói theo ý cô tức là chỉ cần đi ăn cùng một bữa cơm cũng có thể nói là quyến rũ sao? Vậy cô chẳng phải là cũng từng quyến rũ tôi?” Uông Kiến Hoa phản đối.

“Uông Kiến Hoa! Anh nói cái gì?”

“Đủ, đủ.” quản lí nhân sự Dương Diệu Danh vẻ mặt đau đầu ngắt lời hai bên tranh chấp.

Thực rõ ràng, đàn ông ở đây đều đứng về phía Tỉnh Vu Hi, còn phụ nữ thì ngược lại.

Đây là một hiện tượng thực kỳ lạ cũng rất thú vị, nhưng hắn lại một chút cũng cười không được. Bởi vì trong số những người ở đây chỉ có hắn biết Tỉnh Vu Hi là người tổng giám đốc tự mình chọn trúng tuyển ngoại lệ, cho nên hắn dù không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật (*), chuyện này không cẩn thận xử lý không được. (* tương tự như ta nói ‘Vuốt mặt phải nể mũi’)

Mọi người dừng tranh chấp, quay đầu nhìn về phía hắn, hắn lại nhìn về phía Tỉnh Vu Hi vẫn thủy chung trầm mặc không nói.

Bộ dáng của cô thoạt nhìn thật sự là đáng sợ, khuôn mặt xinh đẹp bầm tím, trên cánh tay trắng nõn đầy những vết cào ghê người, tóc ngắn tuy rằng đã sửa sang lại, nhưng không còn gọn gàng cùng suất khí như bình thường,toàn thân không còn vẻ điềm đạm đáng yêu,chỉ khiến người ta có cảm giác đau lòng.

Nghe nói cô bình thường cá tính hào sảng, nói chuyện tuy rằng thẳng tính, nhưng là đều xuất phát từ lòng tốt đối với đối phương.

Cô gái giống như cô, khó trách làm đàn ông ái mộ, phụ nữ ghen tị.

“Tỉnh Vu Hi, cô có lời gì muốn nói sao?” Dương Diệu Danh mở miệng hỏi.

Tỉnh Vu Hi thong thả ngẩng đầu nhìn phía hắn.

“Tôi thực có lỗi.” cô không hề cảm xúc, cũng không vì chính mình cãi lại.

“Tôi có thể hỏi đến tột cùng phát sinh chuyện gì không?” hắn nhìn không chuyển mắt cô gái nhỏ có chút quật cường trước mặt.

“Tôi nguyện ý chịu toàn bộ trách nhiệm.” cô vẫn như cũ mặt không chút thay đổi.

“Chuyện này đã lan tới tai hội viên, kế tiếp tất sẽ ảnh hưởng đến danh dự công ty, cho nên hiện tại không phải chỉ có chuyện chịu trách nhiệm vấn đề, mà chân tướng như thế nào mới là quan trọng nhất.” hắn hy vọng cô có thể nói chút gì.

Tỉnh Vu Hi như cũ trầm mặc không nói.

“Quản lí, anh căn bản là không cần hỏi lại cô ta.” Lí Vĩnh Trữ hừ lạnh, “Vừa mới ba người Angel các cô ấy không phải đã nói sao? Là cô ta đoạt bạn trai người khác, còn khoe ra trước mặt người ta, cố ý khiêu khích các cô ấy, mới có thể phát sinh loại sự tình này.”

“Kia chỉ là lời nói đơn phương từ phía các cô ấy mà thôi, cũng không thể đại biểu chính là sự thật.” Uông Kiến Hoa bác bỏ cách nói của Lý Vĩnh Trữ.

“Vậy sao? Vậy anh nói xem cái gì mới là sự thật?”

“Các cô ấy ba người đánh một, lấy nhiều đánh ít mới chính là sự thật!”

“Tôi xem là anh thích cô ta, nói theo cảm tình riêng mới là sự thật đi?”

“Lí Vĩnh Trữ”

“Đủ, hai người.” Dương Diệu Danh xoa xoa thái dương, không khỏi lại lần nữa lên tiếng ngăn lại tranh chấp vô vị giữa bọn họ.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tỉnh Vu Hi vẫn trầm mặc không nói, nhíu mày nói: “Tôi hy vọng cô có thể đem sự thật nói ra, cho dù không vì chính cô, cũng nên vì người lúc trước đề cử cô vào đây làm mà suy nghĩ.”

Lời nói này làm cho Tỉnh Vu Hi ngẩn ngơ, nhanh chóng ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn hắn. Người đề cử cô vào đây?

Bất quá cô còn chưa kịp đặt câu hỏi, cửa phòng lại bị người ‘phịch’ một tiếng dùng sức mở ra.

“Nguyên lai tất cả đều ở trong này.” tổng giám đốc Trương Sùng nghênh ngang tiêu sái tiến vào.

“Tổng giám đốc.” Dương Diệu Danh lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, hướng hắn nghênh đón,đồng thời, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc trước chính tổng giám đốc trực tiếp hạ lệnh muốn hắn ngoại lệ cho Tỉnh Vu Hi trúng tuyển, cho nên chuyện này vẫn là giao cho tổng giám đốc xử trí có vẻ tốt hơn.

“Tổng giám đốc, có chuyện…”

“Tôi đã nghe nói.” Trương Sùng vung tay lên, liền ngăn cản hắn tiếp tục nói tiếp.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tỉnh Vu Hi thương tích đầy người, mày mặt nhăn đến độ có thể ép chết ruồi bọ.

Trời ạ, hắn chết chắc rồi, như thế này lão bản mà đến đây, nhìn thấy những vết thương trên người cô, nhìn thấy bộ dạng này của cô, không đem hắn chém thành tám mảnh mới là lạ!

Chuyện chết tiệt này rốt cuộc như thế nào lại phát sinh? Vì sao không ai ngăn cản để nó đừng xảy ra chứ?

Chết tiệt!

“Trừ bỏ những vết thương bên ngoài, cô còn có chỗ nào không thoải mái không, Vu Hi?” hắn nhăn mày, vẻ mặt quan tâm hỏi.

Tỉnh Vu Hi hơi giật mình nhìn hắn, có điểm bị thái độ quan tâm cùng thân thiết quá đáng của hắn dọa.

Những người khác, trừ bỏ quản lí nhân sự Dương Diệu Danh ra, đồng dạng cũng đều bị hoảng sợ, hơn nữa lộ ra biểu tình hoài nghi khó có thể tin.

“Không có.” cô do dự, lập tức hậu tri hậu giác phát hiện chính mình còn ngồi trên ghế, tựa hồ đối với cấp trên có điểm bất kính, cho nên vội vàng đứng lên, chân tay luống cuống hướng hắn nói lời cảm tạ. “Cám ơn tổng giám đốc quan tâm.”

“Cô ngồi ,không quan hệ.” Trương Sùng vội vàng ngăn cản cô đứng dậy.

Cô vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, tổng cảm thấy tổng giám đốc dường như có điểm kỳ quái.

Hiện trường không chỉ có cô cảm thấy kỳ quái, những người khác cũng là vẻ mặt tò mò cùng khó hiểu.

“Tổng giám đốc, xin hỏi ngài cùng Tỉnh Vu Hi là quan hệ thân thích sao?” Lí Vĩnh Trữ rốt cục nhịn không được lên tiếng hỏi. Nếu cô không nghe nhầm, trước khi tổng giám đốc tiến vào văn phòng, cô tựa hồ có nghe thấy quản lí nói cái gì mà đề cử linh tinh gì đó.

Trương Sùng cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ quay đầu đối mọi người phân phó, “Nơi này không còn chuyện gì, mọi người có thể trở về cương vị công tác.”

“Tổng giám đốc, thứ cho tôi mạo muội, xin hỏi ngài tính xử phạt Tỉnh Vu Hi như thế nào?” Tina lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc chất vấn.

“Nếu ngài thiên vị cô ta, tôi nghĩ những người khác nhất định sẽ có ý kiến không đồng ý, cho nên thỉnh ngài đối với cô ta xử phạt công bằng.” Lí Vĩnh Trữ tiếp lời nói. Có người cũng bất bình giống mình, lá gan của cô cũng trở nên lớn hơn một chút.

Trương Sùng hơi hơi giơ lên khóe môi, tựa tiếu phi tiếu.

“Tina, Vĩnh Trữ, hai người các cô đừng nói lung tung” Dương Diệu Danh nhịn không được lên tiếng cảnh cáo các cô.

Tổng giám đốc của bọn họ thoạt nhìn trẻ tuổi, bình thường lại luôn luôn tươi cười, bộ dáng giống như ba phải, nhưng chỉ những quản lý, từng cùng hắn mặt đối mặt mới biết chỗ đáng sợ của hắn.Người đàn ông này nổi giận lên bộ dáng lãnh khốc không khác gì ma quỷ.

“Vừa nãy nghe quản lí nói Tỉnh Vu Hi là được người đề cử vào, tôi còn tưởng chính mình nghe lầm, bất quá xem tổng giám đốc dáng vẻ khẩn trương vừa rồi, tôi nghĩ tôi hẳn là không có nghe sai đi?” Lí Vĩnh Trữ không để ý tới quản lí nhân sự cảnh cáo, “Tổng giám đốc, tôi vẫn nghĩ Annade thi tuyển nhân sự là công chính nghiêm minh, tuyệt đối không có chuyện đi cửa sau phát sinh, không nghĩ tới ngài thân là tổng giám đốc lại đi đầu làm loại sự tình này, chẳng lẽ ngài không sợ có người hướng tổng công ty tố giác hành vi của mình sao?”

“Lí Vĩnh Trữ” Dương Diệu Danh lại lần nữa lên tiếng, lại bị Trương Sùng nâng tay ngăn cản.

“Cô tên Lí Vĩnh Trữ?” Trương Sùng chọn mi hỏi.

“Phải.” Lí Vĩnh Trữ nâng cằm lên, bộ dáng uy vũ bất khuất.

“Cô chính là giáo luyện của ba nữ hội viên đã động thủ đánh nhau cùng Tỉnh Vu Hi ?”

Không nghĩ tới tổng giám đốc lại biết được chuyện này, Lý Vĩnh Trữ cả người đột nhiên cứng đờ.

“Tổng giám đốc muốn nói cái gì, chẳng lẽ muốn tôi vì có liên quan như thế mà phải chịu trách nhiệm chuyện này sao?” cô ta thẳng lưng, thái độ vẫn cường ngạnh.

“Tôi chỉ là muốn nói ‘giấy không thể gói được lửa’, tôi sẽ cho người điều tra rõ chân tướng chuyện này.” Trương Sùng mỉm cười nói, ý cười trên mặt không đủ che đi ánh mắt sắc bén lạnh lùng.

Lí Vĩnh Trữ không nhịn được cả người phát run, nhưng cũng không muốn nhận thua như vậy, chính là cô còn chưa kịp nói cái gì, lại nghe tổng giám đốc lão hổ không phát uy lại bị cô tưởng lầm thành mèo bệnh mở miệng.

“Còn có,” Trương Sùng không nhanh không chậm bổ sung, “Vu Hi cũng không phải thân thích của tôi, cô ấy với tôi không hề có quan hệ. Nếu cứng rắn muốn nói có liên hệ gì, quan hệ của cô ấy và tôi cũng giống như các cô và tôi, cô ấy là…”

Hắn còn chưa nói xong, cửa phòng đột nhiên ‘phịch’ một tiếng, bị người dùng lực đẩy ra.

Quay đầu nhìn lại, liền thấy Quan Hàm Tư mặt không có chút máu xuất hiện ở trước cửa.

“Quan?” Lí Vĩnh Trữ trừng mắt nhìn, ngạc nhiên lên tiếng.

“Quan tiên sinh?” Tina không tự giác đưa tay vuốt lại tóc.

Trương Sùng ánh mắt lợi hại đem hết thảy chuyện này thu vào trong mắt. Nguyên lai là nam sắc chọc họa nha.

“Nơi này là văn phòng, không phải nhân viên không cho phép vào.” Dương Diệu Danh đứng gần cửa nhất nhíu mày nói, ngăn cản hắn đi vào.

Nhưng Quan Hàm Tư ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt sốt ruột nhìn quanh phòng một chút, trước tìm được vị trí Trương Sùng, sau đó dựa vào ánh mắt Trương Sùng chỉ dẫn, thấy được người khiến cho hắn phải vượt ba cái đèn đỏ, lập kỷ lục đi từ nhà tới câu lạc bộ trong thời gian ngắn nhất.

Cô bị thương,bộ dáng thảm hại ,làm cho hắn cả người chấn động, gương mặt nháy mắt trở nên tàn khốc lạnh như băng, giống như ác ma đến từ địa ngục.

Hắn tiến vào văn phòng, giống như đi vào chỗ không người.

“Đứng lại” Dương Diệu Danh muốn ngăn trở hắn, lại bị Trương Sùng gọi lại.

“Để cho anh ta tiến vào.”

“Nhưng là……” Dương Diệu Danh khó hiểu nhìn về phía Trương Sùng, chỉ thấy Trương Sùng phất tay, hàm ý có chuyện gì để nói sau.

“Đều đi ra ngoài.” Trương Sùng hạ lệnh nói.

“Tổng giám đốc?”

“Đều đi ra ngoài.” Trương Sùng lại mệnh lệnh, thanh âm tràn ngập uy nghiêm.

Khuất phục dưới uy nghiêm của hắn, mọi người không tự chủ được bước ra bên ngoài, Dương Diệu Danh mang theo vẻ mặt nghi hoặc đi cuối cùng, không hiểu người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia rốt cuộc là loại người nào.

Chỉ chốc lát sau ,Trương Sùng cũng đi ra khỏi văn phòng, hơn nữa đóng cửa lại, lưu lại đôi tiểu oan gia kia ở bên trong.

“Tổng giám đốc, anh ta là?” Dương Diệu Danh nhịn không được đặt câu hỏi.

Trương Sùng mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, môi khẽ mở chỉ nói hai chữ:

“Lão bản.”

Dương Diệu Danh nghe vậy nhất thời hai mắt mở lớn, ngây người bị dọa đến nói không ra lời.

Tỉnh Vu Hi đột nhiên thấy Quan Hàm Tư xuất hiện ở ngoài cửa liền nhanh chóng cúi đầu, dường như làm như vậy có thể khiến cho mình ẩn thân.

Hắn vì sao lại xuất hiện ở trong này?

Từ sau lần trước nháo ở phòng nghỉ, cô không hề thấy hắn tại câu lạc bộ Annade nữa, hắn hôm nay vì sao lại xuất hiện ở đây?

Đầu cô một mảnh hỗn loạn, chỉ có một chuyện rõ ràng, đó là cô tuyệt không muốn cho Quan Hàm Tư nhìn thấy bộ dáng chật vật hiện tại của mình.

Thấy giày của hắn dừng ở trước mặt, cô biết hắn đã tới trước mặt mình, nhưng ngay cả như vậy, cô cũng tuyệt đối sẽ không ngẩng đầu lên đối mặt hắn.

Khi tổng giám đốc mở miệng nói “đều đi ra ngoài”, cô không chút do dự đứng lên muốn đi về phía ngoài cửa, nhưng hắn duỗi tay, bàn tay cứng như sắt thép kiên định chế trụ cổ tay cô, làm cho cô hoàn toàn không thể động đậy.

Sau đó, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người trong văn phòng, kể cả tổng giám đốc, đi hết ra bên ngoài, chỉ còn lại cô cùng hắn.

Cửa bị đóng lại, văn phòng lập tức lâm vào không khí trầm mặc.

Tỉnh Vu Hi đứng thẳng bất động không nói lời nào cũng không động, mà Quan Hàm Tư cũng đang nín nhịn tức giận không mở miệng, bởi vì hắn sợ mình vừa mở miệng sẽ không ngăn được hướng cô rít gào rống giận.

Cô rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, tâm tình không tốt muốn tìm người phát tiết tức giận thì tìm hắn nha, cô không nên đem chính mình biến thành như vậy, khiến hắn sợ tới mức kinh hồn táng đảm mới cam tâm sao?

Hắn đời trước nhất định là thiếu cô rất nhiều, rất nhiều, đời này mới phải chịu cô tra tấn.

Cô rõ ràng thích hắn, rõ ràng yêu hắn, lại mạc danh kỳ diệu đem hắn giao cho chị gái mình, rõ ràng là muốn chọc cho hắn giận dữ mà chết.

Cô thích trò chơi nhàm chán đó, hắn liền cùng cô chơi, ai ngờ cô lại vì thế tức giận đến không để ý tới hắn, cho dù mặt đối mặt cũng làm như không thấy, làm cho hắn tức giận đến mức không thể không kêu chính mình phải bảo trì khoảng cách cùng cô, miễn cho nhất thời xúc động không nhịn được bóp chết cô.

Nhưng ai biết cho dù hắn tránh cô, cô vẫn có biện pháp khiến cho hắn tức giận đến nổi trận lôi đình.

Đánh nhau?

“Đầu của cô rốt cuộc chứa cái gì vậy?” hắn đột nhiên đánh vỡ trầm mặc, bật ra thanh âm giận dữ hỏi.

Tỉnh Vu Hi trong lòng cả kinh, lại như trước không nói một câu.

“Cùng người khác đánh nhau? Cô cho là ngươi mấy tuổi? Ba tuổi hay là năm tuổi?” hắn dùng lực lỗ mãng kéo tay cô, trừng mắt nhìn cô trào phúng nói: “Hay là cô nghĩ mình là nữ siêu nhân đánh không chết ? Lấy một đấu ba? Cô lợi hại như vậy vì sao không lấy một địch trăm đi, nói không chừng ngày mai còn có thể đăng báo, sẽ có phóng viên đến phỏng vấn cô, sau đó khiến cô một đêm thành danh.”

“Anh nói đủ chưa?” rốt cuộc chịu không nổi hắn châm chọc khiêu khích, cô đột nhiên ngẩng đầu lạnh giọng ngắt lời hắn, “Anh cho là anh là ai? Dựa vào cái gì quản tôi ,muốn làm cái gì? Tôi muốn đánh nhau liền đánh nhau, liên quan gì tới anh? Anh lấy tư cách anh rể đến giáo huấn tôi sao, có cần tôi nhắc nhở anh? Chị gái tôi còn chưa có gả cho anh!”

Quan Hàm Tư bị cô nói tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng.

Hắn nắm chặt quyền đầu, bộ ngực kịch liệt phập phồng, cố gắng khắc chế nỗi tức giận, để ngăn chính mình không động thủ đánh cô.

“Cho dù chị cô còn chưa có gả cho tôi, tôi cũng có cũng đủ quyền quản cô.” hắn trừng mắt nhìn cô cắn răng thốt ra.

“Dựa vào cái gì?” cô cười lạnh.

“Chỉ bằng tôi là lão bản nơi này.”

Tỉnh Vu Hi mở trừng mắt nhìn hắn, gương mặt dần dần rút đi huyết sắc.

Cho nên tổng giám đốc mới có thể đối cô đặc biệt quan tâm?

Cho nên quản lí mới có thể nói nên suy nghĩ vì người đề cử cô vào làm?

Cho nên cô căn bản là không phải bằng thực lực của chính mình thi được vào Annade, mà là dựa vào đi cửa sau mới được trúng tuyển?

Không, loại sự tình này căn bản là không có khả năng phát sinh, hắn rõ ràng còn không đến ba mươi tuổi, tuổi trẻ không giống như một lão bản, hơn nữa Quan Hàm Tư nói mình là người viết phần mềm máy tính, cô cũng tận mắt nhìn thấy hắn ngồi trước máy tính đánh thứ trình tự ngôn ngữ mà cô xem không hiểu, hắn làm sao có thể là lão bản Annade?

“Anh nói cho tôi biết anh làm tư tấn nghiệp.” cô thì thào nói.

“Tôi chỉ nói tôi viết phần mềm, chưa nói là tôi làm tư tấn nghiệp.”

Cô hồi tưởng một chút, dường như thật sự là như vậy.

Cô lần đầu tiên đi vào nhà hắn, cũng chính là ngày thu được thư trúng tuyển của Annade, hắn đang ngồi ở trước bàn máy tính bận rộn, cô hỏi hắn đang làm cái gì, hắn chỉ nói hắn viết phần mềm.

Nhưng khi cô giới thiệu hắn với Vu Hiểu, nói hắn làm tư tấn nghiệp, hắn cũng không phản bác ,không phải sao?

Không, hắn không phải không phản bác, mà là cô vội vã rời đi, căn bản là không cho hắn có thời gian sửa đúng hiểu lầm của cô.

Nói như vậy hắn thật sự là lão bản nơi này, là nhân vật truyền kỳ cô ngưỡng mộ đã lâu?

Rốt cục nhìn thấy thần tượng của mình, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy hưng phấn, chỉ có cảm giác phẫn hận vì bị trêu chọc cùng khuất nhục mà thôi.

“Anh liền như vậy xem thường tôi, cho rằng tôi không có biện pháp dựa vào chính thực lực của mình thi được vào nơi này?” cô nhìn hắn, ẩn nhẫn lửa giận, đối hắn lạnh giọng chất vấn.

Lấy không khí giương cung bạt kiếm hiện tại giữa hai người bọn họ, mặc kệ hắn nói cái gì đều tuyệt đối sẽ bị cô xuyên tạc, cho nên Quan Hàm Tư chính là tức giận trừng mắt nhìn cô, lựa chọn trầm mặc không nói.

Nhưng hắn trầm mặc không nói lại làm cho Tỉnh Vu Hi nghĩ hắn cam chịu, cho nên càng thêm tức giận, cô không nói hai lời liền đi nhanh về phía cửa.

“Cô muốn đi đâu?” hắn phút chốc đem cô giữ chặt.

“Đừng đụng vào tôi!” cô giống như bị cái gì bẩn đụng vào, dùng sức đẩy tay hắn ra.

Hắn cắn răng , giận không thể át trừng mắt nhìn cô.

“Cô là có ý tứ gì?”

Tỉnh Vu Hi lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ bồi thường.”

“Bồi thường?” hắn căn bản không biết cô đang nói cái chuyện ma quỷ gì.

“Đối với tổn thất do hành vi của tôi tạo thành với quý công ty, tôi sẽ bồi thường. Anh xác định số tiền, sau đó nói cho tôi biết.” cô nói xong lại lần nữa đi về phía cửa, nhưng cũng lại bị hắn giữ chặt.

Ccô dùng sức cố rút tay mình trở về, nhưng lần này hắn cũng không dễ dàng buông tay.

“Buông tay!” cô lạnh giọng mệnh lệnh.

Quan Hàm Tư thái dương gân xanh ẩn ẩn co rúm. Cô thật sự biết cách khiến hắn tức giận!

Bồi thường tổn thất?

“Nói được như vậy, cô có tiền có thể đưa tôi sao?” thịnh nộ làm cho hắn nhịn không được trào phúng lên tiếng.

Cô cả người cứng đờ, ánh mắt ôm nỗi hận nhìn hắn.

“Không có tiền tôi sẽ đi mượn, anh không cần lo lắng không thể thu được tiền.”

“Nếu cô không mượn được? Bồi thường tổn thất thương nghiệp cũng không phải một số tiền nhỏ,nói mượn là mượn được.”

“Mượn không được tôi sẽ bán thân, như vậy anh vừa lòng sao?” cô đã tức giận tới mức nói không suy nghĩ.

Quan Hàm Tư trong nháy mắt trở nên âm trầm dọa người, hắn nhìn cô chằm chằm, như là muốn đem cô bóp chết.

“Cô có can đảm nói lại lần nữa xem.”

“Nói cái gì? Mượn không được tôi sẽ bán thân sao?” Tỉnh Vu Hi châm chọc cười lạnh, “Đừng lo lắng, lấy tư sắc của tôi như vậy, cũng không phải là không thể bán được.”

Hắn mân nhanh cánh môi, khóe mắt run rẩy, hai mắt bốc hỏa. Cô gái này chẳng lẽ muốn chọc cho hắn tức đến hộc máu mới cam tâm sao?

“Nếu cô thật sự muốn bán thân, vậy bán cho tôi đi.” hắn oán hận thốt ra.

Cô cũng không nhúc nhích, mặt không có chút máu trừng mắt nhìn hắn.

Hắn cũng không cam yếu thế nhìn lại cô, gương mặt cứng ngắc như đá.

“Bán cho anh?” cô bỗng nhiên cười nói, thanh âm khàn khàn, lạnh lùng tràn ngập hận ý, “Cho dù đàn ông toàn thế giới đều chết sạch, tôi cũng sẽ không đem chính mình bán cho tên hỗn đản như anh.” nói xong, cô dùng sức rút tay về, thẳng lưng xoay người rời đi.

Lúc này, hắn không tiếp tục ngăn cản cô.

Cô vừa bước ra khỏi cửa Annade, nước mắt tuôn rơi, như thế nào cũng không ngừng được.

Tỉnh Vu Hi thương tâm muốn chết đem nước mắt trên mặt lau đi, nhưng như thế nào cũng không ngăn được đau lòng.

Hắn thế nhưng lại coi cô như kỹ nữ, muốn cô đem chính mình bán cho hắn. Hắn làm sao có thể đối với cô như vậy, làm sao có thể?

Hắn không thương cô không có nghĩa là hắn có thể xem thường cô.

Hắn không thương cô không có nghĩa là hắn có thể vũ nhục cô.

Hắn không thương cô không có nghĩa là hắn có thể thương tổn cô như vậy, làm cho cô vô cùng đau đớn, đau xót muốn chết.

Mờ mịt đi về phía trước, thẳng đến khi sắc trời hôn ám, đèn rực rỡ lên, ven đường quán ăn buôn bán, tụ tập không ít người, một trận lại một trận mùi bay tới chóp mũi nàng, cô mới đột nhiên nhớ tới mình buổi tối còn phải tới “Nhất Gia Tiểu Điếm” làm công.

Hiện tại là mấy giờ?

Cô nhất định đến muộn,chị không biết có ở trong điếm không? Nếu có, nhất định sẽ thực lo lắng cho cô, cô phải gọi điện báo cho chị biết mình bình an mới được. Di động……

Di động của cô đâu?

Đúng rồi, di động của cô ở trong túi, túi của cô để trong xe, mà xe của cô vẫn còn ở bãi đỗ xe của Annade.

Cô rời đi nơi đó, như thế nào lại quên không đi xe?

Không muốn tiếp xúc với những nơi có thể gặp hắn, nhưng mà cô không thể không cần xe,nhà trọ tám lầu đang ở cũng không thể không quay về, còn có chị cô…… Cô sao có thể vì rời xa hắn, rời xa thống khổ, mà không cần chị mình được?

Cho nên cô phải về Annade lấy xe, cô cũng phải về nhà trọ, càng không thể không cần chị mình, cô chỉ có thể tiếp tục đau lòng.

Bất quá đau lòng một thời gian, hẳn là sẽ chết lặng, chết lặng rồi, hẳn là sẽ không có cảm giác đi?

Cô chỉ cần đợi cho nó chết lặng là được, chỉ cần đợi cho cảm giác biến mất là được.

Tỉnh Vu Hi khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, nhưng nụ cười chưa hình thành lại biến mất.

Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh, chỉ cảm thấy hết thảy đều xa lạ.

Nơi này là Đài Bắc, là thành thị cô quen thuộc, cũng là địa phương cô trưởng thành từ nhỏ đến lớn.

Nhưng vì sao cô vẫn cảm thấy cô đơn cùng tịch mịch?

Trong lòng vẫn là trống rỗng……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.