Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Vị trên lầu thấy tin nhắn được gửi đến, rơi vào trầm tư.
Chẳng phải buổi sáng đã nói 12 giờ ngủ, lúc này mới 10 giờ mà đã ngủ rồi ư? Chắc không phải lừa mình chứ?
Hẳn là không, Chu Lâm nghĩ thầm, Mạnh Nhất vừa nhìn đã thấy là người thật thà tốt bụng, sẽ không lừa gạt người khác, chắc do hôm nay mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm.
Chu Lâm tự giác mà không chạy bộ, nằm xuống đất, gập bụng với hít đất trăm lần.
Hắn vô cùng coi trọng việc giữ gìn vóc dáng, đây là một trong số ít ưu điểm của Chu Lâm.
Những ưu điểm khác tính ra cũng có, chỉ là không tiện nói ra.
Hôm nay tinh thần của Mạnh Nhất không tốt lắm, ngồi vẽ trước máy tính hai giờ cũng chưa xong, cuối cùng không kịp tô màu, đăng đoạn phác thảo trước.
Sau khi đăng cậu không xem bình luận, trực tiếp tắt đèn nằm xuống giường ngủ.
Mỗi ngày Mạnh Nhất làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, trước 12 giờ phải ngủ, 7 giờ sáng ngày hôm sau thì rời giường.
Nhưng hôm nay sau khi nằm xuống Mạnh Nhất lại không thể ngủ luôn, cậu thấy không ổn.
So với tháng trước bà gầy hơn rất nhiều, cậu có thể nhận ra được.
Hôm nay lúc ở viện dưỡng lão bác sĩ có tới tìm cậu, đưa chỉ tiêu kiểm tra của tháng này cho Mạnh Nhất xem, số liệu của gan, thận, tim phổi, tất cả đều không tốt lắm.
Bác sĩ an ủi Mạnh Nhất: “Dù sao bà cũng đã hơn 90 tuổi, cơ quan nội tạng yếu đi là chuyện không thể tránh, bà của cậu không có bệnh quá nặng là đã tốt lắm rồi.”
Mạnh Nhất hiểu ý của bác sĩ, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng.
Trong bóng đêm Mạnh Nhất lặng lẽ xoa xoa khóe mắt, không dám lại nghĩ nhiều.
Mạnh Nhất lăn qua lộn lại, qua thật lâu mới miễn cưỡng vào giấc.
Ngủ chưa được bao lâu đồng hồ báo thức đã vang lên, Mạnh Nhất mơ màng, duỗi tay ấn đồng hồ báo thức, một lát sau vang lên lại ấn tiếp, cứ vang là lại ấn, chờ đến lúc hoàn toàn tỉnh táo đã hơn 7 giờ hai mươi.
Mạnh Nhất giật mình, nhảy xuống từ trên giường, luống cuống tay chân mà rửa mặt một hồi, lấy chìa khóa vội vàng ra cửa.
Lúc cúi đầu chạy xuống tầng vì quá gấp nên ở chỗ rẽ đụng phải một người.
“Ui da đau ngực.”
Đối phương la một tiếng.
Giọng nói này Mạnh Nhất rất quen, cậu ngẩng đầu, chỉ thấy Chu Lâm mặc áo ba lỗ, tay xách một tá bia.
“Chào buổi sáng nha thầy Mạnh.” Chu Lâm cười lộ ra hàm răng trắng, “Đi dạy học à?”
Mạnh Nhất gật gật đầu, theo phép mà trả lời lại: “Chào buổi sáng.”
Mạnh Nhất thấy chuyện này rất thần kỳ, cậu đã ở toà này hai năm, mà trước đây chưa từng gặp người này, sau khi đi xem mắt thì ở đâu cũng có thể tình cờ gặp.
Dường như là một thứ gì đó đã được lặng lẽ mở ra, đưa bọn họ đến gần nhau.
Nhưng Mạnh Nhất lại không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, tiếp tục vội vã chạy xuống.
Sau lưng truyền đến giọng của Chu Lâm: “Thầy Mạnh chạy chậm thôi, còn phải nhìn đường nữa.“
Mạnh Nhất không trả lời.
Lúc Mạnh Nhất tới trường thì đang là tiết một, cũng may cậu là thầy giáo môn phụ, buổi sáng không có việc gì, muộn một chút cũng không sao.
Cậu ngồi xuống ở bàn làm việc, mở Weibo, nhìn bài viết được đăng ngày hôm qua, đã có hơn 3000 lượt chia sẻ và hơn 1000 lượt bình luận.
Ba nội dung chính gồm:
“A a a đáng yêu quá”
“Hai thằng bé dễ thương ghê”
“gkdgkd*”
*Đây là ngôn ngữ mạng của Trung, nghĩa là nhanh lên nhanh lên
Truyện tranh Mạnh Nhất vẽ không phải là đam mỹ, cũng không phải người, mà là hai con hồ ly nhỏ lông trắng, nhưng hình như mọi người đều cho rằng bọn nó là một cặp, với chuyện này cậu đã quen rồi.
Thứ gì cũng có đôi có cặp.
Mạnh Nhất cũng muốn có người yêu, chỉ là không biết tìm người yêu ở đâu, cậu còn phải tiếp tục xem mắt.
Nghĩ đến đây Mạnh Nhất lén lút mà giương mắt nhìn xung quanh, đến khi chắc chắn không có người tới đây, mở trình duyệt trên điện thoại, vào trang web tình yêu và hôn nhân đồng tính.
Trang web này Mạnh Nhất tình cờ tìm thấy vào năm ngoái, lúc đầu cậu chỉ dám xem mà không dám đăng ký, bởi vì cậu cảm thấy hiện tại có nhiều người lên đây chỉ để yêu chơi, mục đích không chính đáng, không hợp với người truyền thống như cậu.
Nhưng mà sau khi cậu tìm hiểu một thời gian, mới nhận ra nhiều người trên trang web này đều thật lòng, phần lớn là giống cậu, đang tìm một nửa của mình.
Vì thế Mạnh Nhất dũng cảm mà đăng ký tài khoản, đặt tên là “11”.
Avatar của Mạnh Nhất là một tấm selfie góc sườn mặt, không quá đẹp, nhưng có thể là do ánh đèn nên nhìn qua thấy có khí chất của một người đàn ông trưởng thành.
Mạnh Nhất vốn dĩ chỉ là tiện tay chụp thử, không mang quá nhiều hy vọng, đâu ngờ rằng cậu lại rất được hoan nghênh ở trang web này.
Mỗi ngày vừa mở ra mục tin nhắn là lại thấy có người nhắn cho cậu.
Mạnh Nhất thử nói chuyện với họ vài lần, cảm giác cũng không tệ lắm liền dứt khoát hẹn gặp.
Mấy lần xem mắt lúc trước của cậu, ngoại trừ lần gặp với Chu Lâm, còn lại đều từ trang web này mà ra.
Nhưng đáng tiếc, lần xem mắt gần đây lại không thành.
Hôm nay lúc Mạnh Nhất mở mục tin nhắn ra, lại thấy có một người lạ cùng thành phố nhắn, id của người nhắn là “Nhân đạm tựa cúc*”.
*Trầm tĩnh như hoa cúc
“Chào anh, chúng ta có thể làm quen không?”
Avatar của đối phương là hình hoa cúc màu vàng, Mạnh Nhất click xem thông tin cá nhân, thấy phần nghề nghiệp để là giáo viên.
Mạnh Nhất không ngờ lại có duyên đến vậy, kích động mà trả lời đối phương: “Chào anh, tôi cũng là giáo viên, tôi dạy mỹ thuật, còn anh?”
Đối phương cũng trả lời nhanh: “Tôi dạy ngữ văn.”
Mạnh Nhất trao đổi WeChat với giáo viên ngữ văn này, nhắn tin qua WeChat.
Đối phương bảo bản thân dạy học ở trường Thất Trung.
Thất trung giống trung học Thực nghiệm, đều là trường trung học trọng điểm của địa phương.
Mạnh Nhất hỏi anh ta thích gì, giáo viên ngữ văn bảo thư pháp.
Nhắn xong đã gửi một tác phẩm của mình cho cậu, Mạnh Nhất vừa mở ra nhìn, đôi mắt lập tức sáng ngời, ấn tượng tốt tăng gấp bội.
Có thể do công việc của cậu có thiên hướng nghệ thuật, Mạnh Nhất thường rất thích những người viết đẹp vẽ đẹp.
Mạnh Nhất nhìn dòng chữ nước chảy mây trôi, không hiểu sao lại đột nhiên nghĩ đến Chu Lâm.
Cậu nghĩ thầm, quả nhiên sự chênh lệch giữa người với người vẫn rất lớn.
Hai người trò chuyện thật lâu, đến khi đối phương phải đi dạy mới ngừng lại.
Mạnh Nhất buông điện thoại, vì kích động mà khuôn mặt hơi ửng hồng, đã lâu rồi cậu không gặp được người vừa ý như vậy, cậu nghĩ, đây có thể chính là cơ hội mà cậu chờ mong đã lâu.
Ngày hôm đó Mạnh Nhất vui đến tận chiều, sau khi tan làm cậu ngồi xe buýt đến viện dưỡng lão, trên đường cậu nhớ đến tình trạng của bà, tinh thần liền tệ đi.
Lúc vào cửa thấy ông của Chu Lâm đang ở đầu giường cùng bà nói chuyện phiếm, bà mệt mỏi nằm trên giường, không nói được mấy câu, ông cứ như vậy tự nói một mình, giống như đang trình bày tấu đơn*.
*Là thứ mà các quan hồi xưa dâng lên cho vua ấy, nội dung thường là việc triều chính.
Mạnh Nhất nhịn không được cong cong khóe miệng.
“Tiểu Mạnh tới à.” Ông của Chu Lâm thấy Mạnh Nhất tiến vào, lập tức đứng lên từ trên ghế, nói, “Đến đây ngồi đi.”
Mạnh Nhất nói: “Không cần đâu ạ, ông cứ ngồi đi.”
Ông của Chu Lâm cười nói: “Ông chỉ sợ bà cháu chán nên mới tới nói chuyện, nếu cháu đã đến rồi thì phải để cháu tới chăm bà chứ.”
Nói xong lại giống như đang khoe với bà của Mạnh Nhất nói: “Tôi phải về gọi điện với cháu trai đây, ngày hôm qua tôi khen Tiểu Mạnh thôi mà đã khiến thằng bé thấy ghen tị, nói muốn học nấu ăn cho tôi ăn, cũng chẳng biết làm được cái gì không cơ chứ.”
Mạnh Nhất không giữ ông lại, đưa ông Chu về phòng.
Mạnh Nhất trở lại trước giường bà, hỏi: “Bà muốn ăn gì không?”
Bà gật gật đầu.
Mạnh Nhất khom lưng thật cẩn thận mà nâng nửa người của bà dậy, để bà dựa vào đầu giường, đút từng thìa cơm sền sệt mà người chăm sóc đưa cho bà.
Mạnh Nhất nhớ lại hồi xưa, lúc cậu còn rất nhỏ, bà cũng ôm cậu vào ngực như này, đút từng thìa cho cậu ăn.
Khi đó trong nhà nghèo không mua nổi sữa bột, bà chỉ có thể làm cháo mỗi ngày, múc phần cháo ở mặt trên nhiều dinh dưỡng nhất, để lại cho Mạnh Nhất ăn.
Mạnh Nhất là đứa trẻ bị người nhà bỏ rơi, nhưng ở nhà của bà, cậu lại là bảo bối trân quý nhất.