Có thể là quá lâu mà không có người bắt máy, điện thoại tự động ngắt máy.
Không biết cô bấm gì đó trên điện thoại, sau đó lại nói vào điện thoại: “Ôn Noãn, bây giờ cậu đang làm gì? Mình muốn mượn xe của Ngô Hạo một lát, mình muốn về Hàng Châu…”
Mượn xe? Một mình cô đêm khuya khoắt lái xe muốn đi Hàng Châu?
Cố Dư Sinh nhíu mày, hầu như không hề do dự cầm điện thoại của mình, ngón tay bấm bấm hai lần, sau đó liền gọi một cú điện thoại: “Tiểu Vương, bây giờ cậu lái xe đến bệnh viện đi.”
Cố Dư Sinh cúp máy liếc nhìn Tần Chỉ Ái còn đang đứng ở cửa gọi điện thoại cho Hứa Ôn Noãn.
Bởi vì gọi bao nhiêu lần cũng không có người bắt máy, mắt của cô cũng bắt đầu đỏ lên.
Cố Dư Sinh vén chăn, xuống giường, không để ý đến vết thương sau lưng mà chỉ thấy xót ruột, liền bước qua rút điện thoại trong tay cô ra, cúp máy, nói với cô: “Tiểu Vương lập tức đến, để cậu ấy lái xe đưa em về Hàng Châu.”
......
Thật sự là Tiểu Vương lái xe đến Hàng Châu, có điều… Cố Dư Sinh cũng đi theo.
......
Chín giờ sáng, bọn họ đã đến bệnh viện nhân dân.
Tiểu Vương dừng hẳn xe xong, Tần Chỉ Ái liền vọt ra khỏi xe, tìm phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Chạy đến phòng bệnh, mẹ của cô đang ngủ say.
Bên cạnh có một y tá nhìn thấy cô liền lập tức đứng lên.
Tần Chỉ Ái khá giống mẹ của cô, y tá nhìn thấy liền đoán được cô là ai: “Cô là con gái của bà phải không?”
Tần Chỉ Ái gật đầu, cũng chẳng ừ hử gì, liền vội vàng hỏi: “Mẹ tôi thế nào rồi?”
“Mẹ của cô không sao, sáng sớm nay đã tỉnh lại rồi, cũng không bị thương ở đâu, chỉ là do quá sợ mà ngất đi thôi, thêm sức khỏe của bà vẫn không tốt, bây giờ lại càng suy yếu, bác sĩ kiến nghị bà nên nằm viện quan sát mấy ngày, nhân tiện bồi dưỡng sức khỏe.”
Tần Chỉ Ái nghe thấy những lời này xong mới hoàn toàn yên lòng, cô lấy đơn thuốc từ chỗ bác sĩ, đi xuống lầu làm thủ tục nhập viện cho bà, trở lại phòng bệnh, ngồi xuống một bên giường, nắm tay của mẹ, cảm nhận được nhịp đập ổn định của bà xong cô mới bình tĩnh lại, sau đó mới hồi phục lại tinh thần, bỗng nhiên nghĩ đến Tiểu Vương đã lái xe cả đêm đưa cô từ Bắc Kinh đến đây, còn có Cố Dư Sinh nữa.
Cô vội ra khỏi phòng bệnh, cầm điện thoại di động gọi cho Tiểu Vương, Tiểu Vương không bắt máy, cô liền nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh ở dưới lầu.
Cô cúp máy, đi thang máy xuống lầu chạy đến cạnh xe.
Một đêm không ngủ, Tiểu Vương và Cố Dư Sinh đang ngủ bù trong xe.
Vết thương của Cố Dư Sinh còn chưa hồi phục hoàn toàn, liền cố ý suất viện, sắc mặt hắn lúc này lại tái nhợt đến đáng sợ.
Tần Chỉ Ái vốn sốt ruột chuyện của mẹ, đã không nghĩ đến họ, lúc này lại càng hổ thẹn bất an nói cảm ơn nhiều lần.
Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, cắt ngang cô: “Mẹ của em sao rồi?”
“Đã không sao rồi ạ, sáng nay bà có tỉnh lại một lần, bây giờ còn đang ngủ.” Dừng lại một chút, Tần Chỉ Ái nghĩ đến ba người chạy suốt đêm, còn chưa ăn gì, liền nói: “Cố tổng, tài xế Vương, tôi mời hai người ăn một bữa cơm được không?”