Ngay lúc hàm răng của cô sắp cắn trúng lưỡi, lúc người đàn ông kia vừa mới chuẩn bị cuộn người cô lại, kéo áo lót của cô xuống, một tiếng “Loảng xoảng” rất lớn liền truyền đến.
Động tĩnh lớn như vậy, khiến tất cả mọi người trong phòng quay đầu nhìn lại.
Cửa sổ không biết bị cái gì đập phải, toàn bộ đều vỡ vụn, vô số những mảnh vỡ to nhỏ rơi xuống như mưa rào, rơi xuống mặt đất khiến tiếng loảng xoảng cứ kéo dài.
.....
Cảnh tượng này giống như một cảnh trong một bộ phim hành động vậy.
Toàn bộ những người trong phòng đều há mồm trợn mắt.
Qua khoảng một phút, tiếng vang đều dừng lại.
Toàn bộ thế giới giờ phút này đều trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Mấy người đàn ông nhìn nhau vài lần, có người lên tiếng: “Sao lại như…”
Lời của hắn còn chưa nói hết toàn bộ, một bóng người đen kịt từ màn đêm nhẹ nhàng bước vào.
Thế giới thật sự rất yên tĩnh.
Bóng người kia còn chưa lộ mặt, Tần Chỉ Ái cũng có thể nhận ra đó là ai.
Cô dừng động tác cắn lưỡi, nhìn chằm chằm người vừa đến không chớp mắt, cảm thấy đó là một ánh sáng, chiếu sáng cuộc đời đã mất đi toàn bộ niềm tin của cô đến chói mắt.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy Cố Dư Sinh, có chút vui vẻ choáng váng, ý thức của cô có hơi đần độn, đại não còn chưa kịp xoay chuyển, không cử động, cũng không thể đứng lên.
Cô giống như bị điểm huyệt vậy, cứ như vậy nhìn trừng trừng hắn, mãi đến khi hắn đứng trước mặt cô, mãi đến khi trọng lượng đè trên người cô biến mất, con ngươi trong suốt đen kịt của cô mới giật giật, thần trí lại có thể khôi phục lại một tý.
Cô cho rằng mình nhìn thấy ảo giác, cô há miệng muốn gọi Dư Sinh, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã dùng áo khoác của mình che lên người cô.
Cô không muốn lộ da thịt cho bọn người kia nhìn, luôn cố gắng cuộn chặt mình, âu phục của hắn ném qua hầu như có thể che cả người cô lại.
Trong một màu đen kịt kia, cô nghe được tiếng nói của hắn.
Giọng của hắn mát lạnh, nhưng ngữ điệu vẫn rất dọa người.
Lúc trước cô đóng vai Lương Đậu Khấu, đã vô số lần nghe thấy hắn nói những lời vô tình.
Có thể những lời nói lúc này đã được hâm nóng, nghe rất dễ chịu.
Hắn nói: “Cứ như vậy, đừng nhúc nhích!”
Là giọng của hắn, là áo của hắn tỏa ra mùi thơm quen thuộc dễ ngửi.
Hắn đến thật rồi…
Cô không có nằm mơ!
Tần Chỉ Ái núp trong quần áo Cố Dư Sinh, xác định nhiều lần mới biết, đây không phải là mơ, cũng không phải là ảo giác của cô.
Vì chìm đắm trong ý thức của mình, âm thanh nghe có vẻ cách cô rất xa.
Cô mơ hồ nghe thấy người nói: “Mày là…”
Hắn đang hỏi Cố Dư Sinh là ai đúng không?
Nhưng hắn chỉ vừa nói hai chữ, đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết rồi.
Tần Chỉ Ái sợ co rúm người một hồi, sau đó lại là một loạt những tiếng hét thê lương.
Cô hoàn toàn không nhớ Cố Dư Sinh nói cô đừng nhúc nhích, chỉ giật áo xuống một chút, ló đầu ra.