Tần Chỉ Ái ngồi ngay ngắn ở ghế trên, không dám lộn xộn, sợ không nghĩ đến là, vẻ nguỵ trang trên người liền biến mất.
Cô chậm chạp khẽ gật gật đầu với Cố Dư Sinh, mở miệng nói, bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng cô: “Có thể.”
Cố Dư Sinh châm thuốc, rít một hơi, trong lòng cảm xúc cũng đã rõ ràng dịu đi rất nhiều, mở miệng nói, cũng bình tĩnh lại: “Đêm đó, tôi còn nói với cô ấy, chúng ta sinh một đứa bé đi, cô ấy đã đồng ý với tôi.”
”Sau khi hát xong khúc đó, còn chủ động hôn tôi.”
”Trên đường lái xe chở cô ấy về nhà, tôi cảm thấy được tâm tình của cô ấy có chút không tốt, mới chở cô ấy đến ven đường cửa tạp hoá hai mươi bốn giờ, chơi một trò chơi.”
”Trò chơi đó, chính là viết những lời trong lòng lên giấy nhân dân tệ, sau đó chôn ngoài đó, nhìn xem có thể có một ngày, được chuyển đến trong tay đối phương hay không......”
Nói tới đây, Cố Dư Sinh lại rít mạnh một hơi thuốc.
Chuyện cũ hắn và cô trải qua, lúc này được nhắc đến, khó chịu không chỉ là một mình hắn, mà còn có cô.
Tần Chỉ Ái cảm giác rõ cảm xúc nơi đáy lòng mình như sụp đổ, cô không biết mình còn có thể ngụy trang bao lâu, nắm lại một tay dưới bàn thành quyền, dùng sức siết chặt lòng bàn tay, tạo ra cảm giác đau đớn muốn ép mình thanh tỉnh, phải ngụy trang.
Cô nhìn lại ánh mắt Cố Dư Sinh, trong suốt sạch sẽ, dưới đáy mắt không dư lại bất cứ tình cảm nào.
Cô nhìn đôi mắt hắn một hồi lâu, đại khái khoảng mười giây đồng hồ, mới xác định nếu mình mở miệng thì sẽ không lộ ra bất cứ điều gì khác thường, giả bộ hâm mộ mở miệng nói: “Cố tổng, chuyện cũ giữa anh và cô gái kia, thật lãng mạn.”
Cố Dư Sinh không trả lời cô, vẫn tiếp tục nói: “Sau khi về đến nhà, cô ấy ngủ, còn tôi thì không.”
”Tôi lén lút đứng lên, một lần nữa quay trở lại nơi chúng tôi đã chơi trò chơi kia.”
”Tôi muốn biết suy nghĩ trong lòng cô ấy, cho nên phải đi đến nơi cô cất giấu tờ tiền kia, lấy càng nhiều, muốn đổi lại tờ tiền của cô.”
Cô biết, đêm đó hắn kéo cô đi chơi trò chơi, là thấy cô không vui.
Nhưng cô không biết, thì ra hắn còn lén lút quay trở lại.
Vì sao hắn lại quay trở lại? Vì sao lại muốn biết suy nghĩ trong lòng cô? Cũng như vì sao hắn không nên cố ý tìm ra ai là thế thân của Lương Đậu Khấu?
Tần Chỉ Ái rõ ràng cảm giác được, cô sắp khống chế không được chính mình, giống như tùy thời sắp sụp đổ.
”Chỉ tiếc, kết cục có chút chấp nhận, tôi không tìm thấy tờ tiền mà cô ấy đã viết.”
”Kỳ thật tôi không biết nhiều về cô, hoặc là nói, tôi hoàn toàn không biết gì về cô...... Ngay cả tên cô cũng không biết, nhưng tôi vẫn luôn gọi cô là......” Cố Dư Sinh dừng một chút, như muốn cố ý, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, con mắt lập tức trở nên sáng ngời tràn đầy thâm sâu, giọng điệu mở miệng, vừa ôn hòa mà lại vừa chọc người: “...... Phiền toái nhỏ.”
Tần Chỉ Ái ngay cả hít thở cũng không dám hít thở.
Cô biết rõ, mắt đã thoáng mờ đi, cũng chính là cảm giác sắp muốn khóc.
Cô không thể để hắn nói tiếp, hay nói thêm gì đi nữa, nếu không đêm nay khẳng định cô sẽ bị bại lộ ở trong này.
Tần Chỉ Ái khẽ tránh đi tầm mắt nóng rực câu người của Cố Dư Sinh, bàn tay giấu dưới bàn, tìm di động, dựa theo trí nhớ, rất nhanh đã tìm được số điện thoại, bấm vào người thứ nhất, rồi gọi đi.
Đó là dãy số của Hứa Ôn.
Trước khi cô lên phi cơ, đã nói điện thoại với cô ấy.
Điện thoại vang lên chỉ một tiếng, cô liền ngắt đi, giống như chuyện gì cũng chưa làm, ở dưới ánh mắt chú ý của Cố Dư Sinh, không có một chút do dự mà cầm ly nước xoài ép, đưa tới bên miệng.