Cô chọn bài hát đã từng hát cho Cố Dư Sinh nghe: “Đích”
Thứ này có độc, không thể chạm vào.
Nếu không phải hôm nay cô tình cờ được cử đi đón tiếp hắn, sợ là bài hát này vẫn sẽ bị cô chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, không đào lên lại.
Nhưng gặp lại như vậy, khiến cho đáy lòng của cô vốn phẳng lặng, giờ phút này lại quấy loạn đến rối bời, mặc dù cả đêm cô ở cạnh Hứa Ôn Noãn cười hi hi ha ha nhưng lúc tình cờ thất thần, trong lòng vẫn có chút khó chịu, cho nên lúc nãy lại chọn bài hát này.
Nếu như hắn không tới, có thể cô sẽ hát bài này, nhưng mà bây giờ hắn ở đây, có một số việc hắn vẫn không thể nào biết được, cũng nên cẩn thận một chút.
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái vội đưa tay kéo lại tay của Hứa Ôn Noãn sắp chạm đến điều khiển để trên bàn, nói: “Đột nhiên mình không muốn hát nữa, muốn ăn chút gì đó…”
Tần Chỉ Ái hơi quay đầu, nhìn thấy trên bàn có một dĩa trái cây, một dĩa vịt chiên bột lại nói: “Chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi.”
......
Dãy ghế dài rất lớn, ngoài Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn ngồi ở đó cũng không có người khác.
Tất cả mọi người đều ngồi ở ghế quay một chiếc bàn vuông chơi bài, chơi tung xúc xắc, thua thì phạt hát, rất náo nhiệt.
Cố Dư Sinh nhàn nhạt đứng trước cửa sổ, đứng bên cạnh là Ngô Hạo và Lục Bán Thành, còn có một số người Tần Chỉ Ái không biết tên, thế nhưng trước khi hắn đi Thượng Hải hình như những người đó có tiễn hắn.
Mấy người họ trong tay đều cầm một điếu thuốc, không biết là đang nói chuyện gì, vẻ mặt của họ đều rất nghiêm túc, lượn lờ khói thuốc, khiến bóng hình của họ cũng trở nên mơ hồ.
Ngô Hạo và một trong những người đàn ông đó rời đi trước, cùng ra ghế ngồi, hình như là Ngô Hạo đi vệ sinh, sau khi quay trở lại phòng lại nhìn một vòng tìm người.
Tầm mắt của hắn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn và Tần Chỉ Ái, liền đi về phía hai người, sau đó ngồi cạnh Hứa Ôn Noãn, đưa tay ôm cô ấy vào lòng: “Sao hai người lại chạy đến đây ngồi?”
Hứa Ôn Noãn quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Ngô Hạo: “Tiểu Ái nói đói bụng nên em mới ăn cùng cô ấy một chút.”
Ngô Hạo nhìn lướt qua vịt chiên bột trên tay Tần Chỉ Ái, lên tiếng: “Anh tìm nhân viên phục vụ hâm nóng lại cho các em.”
Tần Chỉ Ái ngậm vịt trong miệng, không thể trả lời được, lại lắc đầu mấy cái thật mạnh với Ngô Hạo.
“Được rồi, muốn ăn gì thì cứ việc gọi nha.” Ngô Hạo vừa nói xong, điện thoại trong túi lại vang lên, hắn lấy điện thoại, Hứa Ôn Noãn dựa vào vai hắn lại mở mắt ra nhìn mặt hắn: “Ai gọi vậy?”
Ngô Hạo nhìn chằm chằm màn hình không trả lời, chỉ thấy ba chữ Tưởng Tiêm Tiêm.
Hứa Ôn Noãn hiếu kỳ nhìn vào màn hình điện thoại di động củaNgô Hạo,nhưng Ngô Hạo đã nhanh hóng cúp máy, cất vào trong túi: “Chắc lại là tiếp thị gì đó rồi.”
Hứa Ôn Noãn cũng không nghĩ nhiều “Ừm” một tiếng, lại dựa vào vai hắn, tiếp tục nói với Tần Chỉ Ái về bộ phim mà hai người đang bàn.
Ngô Hạo ngồi đó chơi với họ một chút, lại chọn lúc bọn họ ngưng nói mà chen vào: “Anh đi vệ sinh một chút.”
“Được ạ.” Hứa Ôn Noãn ngồi thẳng người, rời khỏi chiếc ôm ấm áp của Ngô Hạo.
Ngô Hạo sờ sờ đầu cô, đứng dậy ra khỏi phòng, lúc đóng cửa lại, hắn lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi vẫn luôn chấn động trong túi quần.