Đợi đến Tần Chỉ Ái, vì cô hát lệch tone nên vừa mở miệng liền khiến mọi người nhìn cô, bao gồm cả Lục Bán Thành.
"Bạn thân của vợ Chuột đẹp quá, thanh tân thoát tục,..." Lục Bán Thành ngoẹo cổ nhìn Tần Chỉ Ái, quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh một cái, sau đó lại nhìn quần áo trên người Tần Chỉ Ái một lần, lại nói tiếp: "... Quần áo trên người cô ấy, cũng không phải hàng hiệu gì, nhưng làm sao lại có thể cho người ta cảm giác sáng con mắt, cô bé này thật là quá đẹp!"
Cố Dư Sinh không biết có nghe thấy lời của Lục Bán Thành nói hay không, sắc mặt lệch lạc ngồi trên ghế salon, bưng một ly rượu không trả lời.
Lục Bán Thành cũng không để ý tiếp tục nhìn Tần Chỉ Ái chằm chằm một lúc, bỗng nhiên ngạc nhiên "A" một tiếng, sau đó đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, bỗng nhiên tỉnh ngộ mở miệng: "Tôi nhớ rồi tôi nhớ rồi! Ở trên bàn cơm, Chuột đã nói với anh, chính là ngày anh mời bọn em đến nhà ăn cơm, hắn nói cô gái kia a!"
"Em nhớ Chuột nói, bạn thân của vợ hắn hình dáng rất giống Tiểu Khấu..."
Lục Bán Thành vừa nói, lại chuyển đầu về phía Tần Chỉ Ái nhìn cô chằm chằm, quan sát một chút: "Ồ, anh đừng nói nha, không lưu ý thì không thể nào biết được, cô bé này thật giống Tiểu Khấu..."
"Có điều nói lời công đạo thì cô bé này đẹp hơn tiểu Khấu nhiều, Tiểu Khấu trang điểm tuy rằng rất đẹp nhưng cũng không có loại sạch sẽ vốn có của cô bé này... Có điều loại sạch sẽ này không phải người phụ nữ nào cũng có... Hơn nữa trên mặt Tiểu Khấu dù sao cũng đã đụng tới dao kéo, còn cô bé này là đẹp tự nhiên thuần khiết, thật đáng yêu, còn có đường viền hoàn mỹ nha... Đúng mặt trái xoan tiêu chuẩn,... Ừm nếu như Tiểu Khấu trước đây không động tới dao kéo thì cô bé này giống tới bốn phần, sau khi phẫu thuật đúng là có đẹp hơn một chút..."
Lục Bán Thành lầu bầu đánh giá một hồi lâu, như là tìm điểm giống nhau, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh: "Anh Sinh, anh cũng có cảm giác cô ấy rất giống phải không?"
Cố Dư Sinh vẫn không có phản ứng lại trước những lời nói của Lục Bán Thành, khi nghe đến lời này, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn lướt qua Tần Chỉ Ái.
Cô bé cầm micro, cùng Hứa Ôn Noãn đứng đối mặt dưới ánh đèn.
Da mặt cô trắng nõn nhẵn nhụi không nhìn thấy lỗ chân lông, môi cô đóng lại mở ra phát ra âm thanh uyển chuyển êm tai.
Lục Bán Thành nhìn Cố Dư Sinh đánh giá Tần Chỉ Ái, liền hối thúc hỏi: "Có phải thật sự rất giống Tiểu Khấu không?"
Cố Dư Sinh nghe Lục Bán Thành hỏi, mới ngưng nhìn Tần Chỉ Ái, sau đó giơ ly rượu lên chậm rì rì uống một hớp, sau đó mới trả lời Lục Bán Thành: "Hình như khá giống, nhất là đôi mắt."
"Đôi mắt?" Lục Bán Thành vừa mới hớp một ngụm rượu, nghe như vậy suýt nữa phun hết ra ngoài: "Anh chọc em phải không? Đôi mắt của Tiểu Khấu và đôi mắt của cô ấy giống nhau ở đâu chứ? Hai người họ... không giống nhất chính là đôi mắt, bởi vì mắt hai người họ không giống nhau cho nên ban đầu em mới không thấy hai người họ có nhiều chỗ giống nhau..."
Đôi mắt... không giống nhất?
Cố Dư Sinh nhíu mày, không trả lời Lục Bán Thành, mà quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Hắn nhìn cô một hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy mắt của cô rất giống đôi mắt của Tần Chỉ Ái...