Lúc người của Vương Nhất mời cô đi, trong lòng cô đúng là cực kỳ sợ.
Rõ ràng đã nói là bốn tiếng đồng hồ, lúc này lại chỉ mới có ba tiếng ba mươi bảy phút, chẳng lẽ Vương Nhất muốn giết con tin sớm hơn dự tính hả?
Lúc đó cô thật sự từ bỏ mọi hy vọng, nhưng mà không ngờ đẩy cửa ra lại có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh... cô còn cho rằng hắn sẽ không tới.
Cô cảm giác mình nhất định là bị hoa mắt, nhát mắt đến mấy lần, còn âm thầm bấm vào lòng bàn tay, đến khi cảm thấy đau, cô mới hoàn toàn tin rằng đây là thật.
Cô còn chưa kịp tiêu hóa hết sự thật này, tầm mắt của hắn liền nhìn về phía cô.
Xong rồi, cô gây phiền phức lớn cho hắn như vậy, không phải là hắn sẽ nổi điên nữa chứ?
Cô sợ đến cúi đầu nín thở.
Cô vốn cho rằng mình sẽ bị tên hung thần ác sát đó chửi một trận, không nghĩ tới lâu như vậy, cũng không nghe thấy người đàn ông đó nói gì, cô buồn bực và hiếu kỳ, liền thấp thỏm bất an ngẩng đầu lên, ai biết người đàn ông kia lại đang cầm bút ký tên.
Tần Chỉ Ái trợn to mắt nhìn, đáy lòng vừa khó chịu lại vừa khó tin.
Hắn không những không nổi nóng mắng cô mà còn ký vào hợp đồng? Không phải cô đang nằm mơ đó chứ?
Tần Chỉ Ái còn đang chìm đắm trong run động với Cố Dư Sinh, lúc cô không tỉnh táo, Cố Dư Sinh đã ký tên xong, ném bút lên trên bàn, dựa vào ghế.
Vương Nhất lập tức cầm tài liệu, cẩn thận nhìn tên của hắn, xác định không có sai sót gì lúc này mới hớn hở nhấc bút lên ký tên.
Cố Dư Sinh hết nhẫn nại rồi, chẳng chờ đối phương viết xong: “Xin hỏi, có thể đưa người đi chưa?”
“Có thể, có thể.” Vương Nhất đạt được mục đích, cũng không làm khó Cố Dư Sinh, khoát tay một cái, liền ra hiệu cho mấy người áo đen kia tránh ra.
Cố Dư Sinh liền chẳng nói chẳng rằng thoáng sửa lại quần áo, liền bước nhanh về phía Tần Chỉ Ái.
Bước chân của hắn càng ngày càng gần, tim Tần Chỉ Ái càng đập loạn lên, chờ đến khi hắn đi đến trước mặt cô, lòng bàn tay của cộ đã ướt đẫm mồ hôi, cô bất an nắm quần áo trên người, bởi vì không biết tiếp theo Cố Dư Sinh sẽ làm gì nên cô sợ đến nỗi thở mạnh một chút cũng không dám.
Ai biết người đàn ông kia lại yên lặng đứng trước mặt cô một lúc, lại mở miệng, giọng điệu bằng phẳng: “Đi thôi.”
Đi thôi? Cô không nghe lầm đó chứ?
Tần Chỉ Ái kinh ngạc ngẩng đâu lên nhìn Cố Dư Sinh, sau đó liền vội vã xoay người, đi về phía cửa.
Cô đi chưa được hai bước, tay đã bị Cố Dư Sinh tóm lấy, kéo cô về trước mặt hắn.
Theo cử động của hắn, tim của Tần Chỉ Ái sắp nhảy lên đến họng rồi.
Người đàn ông này sẽ không muốn tính sổ với cô chứ?
Lúc lòng Tần Chỉ Ái loạn tùng phèo, bàn tay của Cố Dư Sinh lại hướng về phía mặt trái của cô.
Hắn, hắn muốn đánh cô sao?
Tần Chỉ Ái không hề nghĩ ngợi lui về phía sau một bước, giơ tay lên che kín mặt mình.
Cố Dư Sinh cau mày một hồi, đưa tay ôm đầu của cô, đưa cô đứng trước mặt mình, sau đó đưa tay về phía vành tai cô.