Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày Full

Chương 159




Cũng trống không.

Sau đó hắn liền buồn bực cởi áo vest bên ngoài, ném lung tung một cái, vừa tháo cravat vừa đi đến cuối hàng hiên.

Lúc sắp đến nhà kính sáng sửa, Cố Dư Sinh nhìn thấy được Tần Chỉ Ái đang ngồi xổm trước giàn hoa, đang cầm kéo tỉa cây.

Cố Dư Sinh bước chậm lại, sau đó liền nhanh chóng bước nhanh về phía trước hai bước, đầy cửa phòng kính ra.

Cửa đột nhiên bị mở ra, Tần Chỉ Ái đang tỉa hoa sợ đến nỗi giật mình một cái, cắt bỏ một đóa hoa hồng mới nở.

Cố Dư Sinh đã lâu không trở lại, Tần Chỉ Ái còn nghĩ là quản gia có chuyện gì lại hấp tấp lên lầu tìm cô, nhìn mặt đất rải rác những cánh hoa bị cắt xuống, cau mày, liền quay đầu nhìn ra cửa, trách cứ mở miệng: “Chuyện gì mà như thế…”

Tần Chỉ Ái chỉ mới nói được năm chữ, khuôn mặt của Cố Dư Sinh đã ở trong tầm mắt của cô.

Lời nói của cô liền nghẹn ở cổ họng, nhìn Cố Dư Sinh mà ngây ngẩng cả người, não của Tần Chỉ Ái trống rỗng mấy giây, sau đó mới để ý đến sắc mặt của hắn rất khó coi, theo kinh nghiệm của cô thì đây là vẻ mặt trước khi hắn tức giận, cơ thể của cô liền căng thẳng, đầu ngón tay cũng nắm chặt kéo theo bản năng.

Sao đột nhiên hắn lại trở về? Còn tức giận, chẳng lẽ lại là do ông bên kia…

Trong lòng Tần Chỉ Ái run rẩy một hồi, trong tiềm thức vô cùng cảnh giác, ánh mắt nhìn Cố Dư Sinh cũng nổi lên một vệt phòng bị.

Hắn nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không có mở miệng nói chuyện.

Ánh mặt trời khiến bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trệ, Tần Chỉ Ái bất an cắn cắn môi, bởi vì muốn phá tan bầu không khí lúng túng này, cô cũng không nghĩ quá nhiều, thuận miệng hỏi một câu: “Sao… sao bỗng nhiên anh lại trở về?”

Đây là nhà của hắn, chẳng lẽ hắn còn cần lý do mới có thể trở về?

Ánh mắt của Cố Dư Sinh trầm xuống, nổi nóng mà không có chỗ để trút giận, cuối cùng nhìn Tần Chỉ Ái cười hai tiếng, liền thốt lên một câu: “Sao? Đây là nhà của tôi, cô không hy vọng tôi trở về? Vậy cô mong chờ ai? Lục Bán Thành sao?

Không hiểu sao lời nói của hắn lại dính liếu đến Lục Bán Thành rồi hả?

Tuy rằng đầu óc của Tần Chỉ Ái mơ hồ, nhưng cô có thể cảm giác được sau khi người đàn ông này cười xong trên người liền tỏa ra một loại khí tức lạnh lẽo đến đáng sợ.

Trực giác nói cho cô biết, nếu cô tiếp tục ở đây, cô sẽ gặp xui xẻo, cô đặt kéo trên một chiếc ghế nhỏ, âm thầm cân nhắc lời nói một chút, mới nói với Cố Dư Sinh: “Quản gia biết anh trở về rồi sao? Em xuống nói cho bà ấy biết, để bà chuẩn bị cơm tối.”

Nói xong, Tần Chỉ Ái lập tức cúi đầu, đi về phía cửa.

Cố Dư Sinh nhàn nhã đứng dựa vào cửa, nhìn thấy phản ứng của cô, liền đứng thẳng người.

Cô vừa nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền trở nên xa cách như vậy, còn không muốn nói chuyện với hắn mà tìm cách chuồn sao? Sao cô lại không trốn Lục Bán Thành như vậy?

Cố Dư Sinh cảm giác mình thật sự tức giận, cười ra tiếng, còn nói với cô: “U, nhìn thấy tôi chứ không phải là Lục Bán Thành thì lo lắng muốn đi rồi hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.