“Mẹ, con có chuyện này cần nói.”
Qua ngữ điệu của Bạch gia, mẹ Bạch cảm thấy chuyện này khá nghiêm trọng. Chắc hẳn, lại có liên quan đến cái chết của con bé Hà Tiểu Ly.
“Con nói đi.”
“Mẹ, con muốn mẹ suy xét về việc khám nghiệm tử thi của Tiểu Ly. Bởi vì, con cảm thấy chết của cậu ấy rất bất thường! Với linh cảm của con tin rằng...cậu ta vẫn còn sống.”
Bạch gia nói về điều mình nhìn thấy cho Bạch phu nhân biết. Bà nghe không xót từng câu từng chữ. Điều Bạch gia thấy, bà cũng đã thấy qua. Móng tay út của thi thể đúng là có sơn màu đỏ. Nhưng lúc ấy, bà không để tâm quá nhiều. Hôm nay, nghe con trai bà nói vậy…bà bắt đầu nhớ lại cái hôm cuối cùng khi bà thấy con bé. Đúng như con trai nói, thật sự không có bất cứ dấu vết gì.
“Nhưng…đó chỉ là nghi ngờ của chúng ta. Với lại, quyết định đồng ý cho khám nghiệm tử thi hay không thuộc về quyền của mẹ mà là của Lâm Ngọc. Sợ là bà ấy…” Bạch phu nhân trả lời.
“Tôi đồng ý.” Lâm Ngọc từ phía sau bước đến. Nãy đến giờ, cuộc đối thoại của Bạch phu nhân, bà cũng đã hiểu sơ lược. Chắn hẳn là có liên quan đến sự việc vài năm trước khi bà còn làm cảnh sát. Nếu đã thế, thì mục tiêu của kẻ đứng sau chỉ có thể là nhằm vào bà và nhà họ Bạch. Cái chết của Tiểu Ly, có lẽ chỉ là mở đầu! Nếu không nhanh chóng lôi kẻ đứng trong bóng tối kia ra, nhất định sẽ còn nhiều người phải bỏ mạng hơn.
Với lại, cảm giác của bà không đúng. Khi nhìn thấy thi thể của con gái, không hiểu sao linh cảm trong bà cảm thấy có cái gì đó rất lạ…
Bạch phu nhân nhìn bà, môi mấp máy:
“Lâm Ngọc…”
“Nãy giờ, tôi đã nghe hết mọi chuyện rồi. Cho nên, tôi đồng ý tiến hành khám nghiệm tử thi cho con gái mình. Bản thân tôi, cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với con bé trước khi nó quyết định tự sát. Tôi tin, cậu và cục trưởng Bạch nhất định sẽ tìm ra chân tướng.”
Lâm Ngọc nói một hơi dõng dạc. Ánh mắt bà ấy nhìn Bạch phu nhân đầy sự tín nhiệm. Đây không phải ngày một ngày hai mà có được, mà trải qua thời gian dài đồng hành bên nhau cho nên giữa họ có một sợi dây liên kết nào đó. Bản thân họ đều hiểu tính chất nguy hiểm của sự việc. Kẻ đứng sau giật dây tất cả, nhất định không tầm thường.
“Được. Tôi sẽ cho người chuyển thi thể con bé đến Bắc Kinh để tiến hành khám nghiệm.”
“Tôi sẽ lo liệu một số chuyện ở Tế Nam rồi đến Bắc Kinh cùng cậu.”
“Hoan nghênh sự trở lại của cậu, thiếu úy Lâm.”
Cả hai cùng mỉm cười. Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, Lâm Ngọc chỉ là một cảnh sát mới vào nghề được nhận nhiệm vụ làm nhân chứng ở trước tòa. Còn Bạch phu nhân, chỉ là một công tố viên lần đầu lên tòa án. Thế mà, nhờ sự gặp gỡ này, đã nên duyên một tình bạn đẹp.
Lần này, họ sẽ lại cùng đứng chung ở một chiến tuyến. Kẻ thủ ác ở trong bóng tối kia, nhất định sẽ phải lộ diện. Nhanh thôi…
Lúc này, Tiểu Thanh cùng Đường Vân và Bạch gia đã trở về. Gương mặt Tiểu Thanh tràn đầy nước mắt, cô vội vàng nhào đến ôm lấy mẹ, cả người run lên:
“Mẹ ơi, con xin lỗi…nhất định con sẽ không dại dột như thế nữa…con xin lỗi mẹ…”
Lâm Ngọc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bà thấy con gái đột nhiên nhào đến ôm lấy mình thì khá bất ngờ. Bà vuốt ve tóc của con gái, dỗ dành:
“Ngoan, ngoan, không sao…có mẹ ở đây…”
Tiểu Thanh oa oa khóc, như một đứa bé được cởi hết lớp áo giáp mạnh mẽ mà chui vào lòng mẹ. Bất chấp cái nhìn của những người kia, cô đã ôm lấy mẹ rất chặt. Mấy năm rồi, cô mới có dịp nhào vào lòng mẹ như thế. Thì ra, bàn tay mẹ rất ấm. Thì ra, khóc trong lòng mẹ lại dễ chịu như vậy. May quá, vẫn còn kịp để bản thân ôm lấy mẹ…thật may quá…
Đường Vân mỉm cười, nhìn khung cảnh trước mặt. Nhóc con vẫn là nhóc con, may mà cô nhóc này nhanh chóng hiểu chuyện. Sau khi ngộ ra lời hắn nói bèn muốn xuất viện ngay lập tức để trở về bên cạnh mẹ mình. Haizz, giá như lúc nào cũng dễ bảo như thế thì có tốt không?
Khóc một lúc thì Tiểu Thanh buông mẹ ra, cô gạt đi những giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt. Nói:
“Mẹ, con sẽ cùng mẹ vượt qua khoảng thời gian này. Con sẽ không đi đâu hết. Mẹ cần gì thì cứ bảo con, còn mẹ cứ việc nghỉ ngơi nhé.”
“Cảm ơn con gái. Mẹ biết rồi. Ngày mai chúng ta sẽ trở lại Bắc Kinh, con sắp xếp quần áo giúp mẹ nhé?”
“Tại sao mẹ lại muốn đến Bắc Kinh?”
Lâm Ngọc cười cười, đáp:
“Sẽ nói với con sau.”
Tiểu Thanh gật đầu. Cô định bước vào phòng để thu xếp đồ đạc thì thấy Đường Vân và Bạch gia nãy giờ vẫn đang ở đó và chứng kiến hết cảnh ban nãy. Cô ho một tiếng, sau đó bèn bước đến trước mặt họ, cất lời:
“Cảm ơn chú và Bạch Cẩn về chuyện hôm nay.”
Bạch gia hừ một tiếng:
“Không có gì.”
Còn Đường Vân, hắn vẫn giữ nụ cười trên môi:
“Ừ, cho phép em nợ tôi thêm một ân tình đấy.”
Em???
Hắn đã thay đổi cách xưng hô từ bao giờ nhỉ? Tại sao không gọi cô là nhóc nữa mà lại gọi là em? Cái gì đây?
Tiểu Thanh tròn xoe mắt nhìn hắn.
( Like + vote chap nha mn)
Viết gì đó
3
“Mẹ, con có chuyện này cần nói.”
Qua ngữ điệu của Bạch gia, mẹ Bạch cảm thấy chuyện này khá nghiêm trọng. Chắc hẳn, lại có liên quan đến cái chết của con bé Hà Tiểu Ly.
“Con nói đi.”
“Mẹ, con muốn mẹ suy xét về việc khám nghiệm tử thi của Tiểu Ly. Bởi vì, con cảm thấy chết của cậu ấy rất bất thường! Với linh cảm của con tin rằng...cậu ta vẫn còn sống.”
Bạch gia nói về điều mình nhìn thấy cho Bạch phu nhân biết. Bà nghe không xót từng câu từng chữ. Điều Bạch gia thấy, bà cũng đã thấy qua. Móng tay út của thi thể đúng là có sơn màu đỏ. Nhưng lúc ấy, bà không để tâm quá nhiều. Hôm nay, nghe con trai bà nói vậy…bà bắt đầu nhớ lại cái hôm cuối cùng khi bà thấy con bé. Đúng như con trai nói, thật sự không có bất cứ dấu vết gì.
“Nhưng…đó chỉ là nghi ngờ của chúng ta. Với lại, quyết định đồng ý cho khám nghiệm tử thi hay không thuộc về quyền của mẹ mà là của Lâm Ngọc. Sợ là bà ấy…” Bạch phu nhân trả lời.
“Tôi đồng ý.” Lâm Ngọc từ phía sau bước đến. Nãy đến giờ, cuộc đối thoại của Bạch phu nhân, bà cũng đã hiểu sơ lược. Chắn hẳn là có liên quan đến sự việc vài năm trước khi bà còn làm cảnh sát. Nếu đã thế, thì mục tiêu của kẻ đứng sau chỉ có thể là nhằm vào bà và nhà họ Bạch. Cái chết của Tiểu Ly, có lẽ chỉ là mở đầu! Nếu không nhanh chóng lôi kẻ đứng trong bóng tối kia ra, nhất định sẽ còn nhiều người phải bỏ mạng hơn.
Với lại, cảm giác của bà không đúng. Khi nhìn thấy thi thể của con gái, không hiểu sao linh cảm trong bà cảm thấy có cái gì đó rất lạ…
Bạch phu nhân nhìn bà, môi mấp máy:
“Lâm Ngọc…”
“Nãy giờ, tôi đã nghe hết mọi chuyện rồi. Cho nên, tôi đồng ý tiến hành khám nghiệm tử thi cho con gái mình. Bản thân tôi, cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với con bé trước khi nó quyết định tự sát. Tôi tin, cậu và cục trưởng Bạch nhất định sẽ tìm ra chân tướng.”
Lâm Ngọc nói một hơi dõng dạc. Ánh mắt bà ấy nhìn Bạch phu nhân đầy sự tín nhiệm. Đây không phải ngày một ngày hai mà có được, mà trải qua thời gian dài đồng hành bên nhau cho nên giữa họ có một sợi dây liên kết nào đó. Bản thân họ đều hiểu tính chất nguy hiểm của sự việc. Kẻ đứng sau giật dây tất cả, nhất định không tầm thường.
“Được. Tôi sẽ cho người chuyển thi thể con bé đến Bắc Kinh để tiến hành khám nghiệm.”
“Tôi sẽ lo liệu một số chuyện ở Tế Nam rồi đến Bắc Kinh cùng cậu.”
“Hoan nghênh sự trở lại của cậu, thiếu úy Lâm.”
Cả hai cùng mỉm cười. Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, Lâm Ngọc chỉ là một cảnh sát mới vào nghề được nhận nhiệm vụ làm nhân chứng ở trước tòa. Còn Bạch phu nhân, chỉ là một công tố viên lần đầu lên tòa án. Thế mà, nhờ sự gặp gỡ này, đã nên duyên một tình bạn đẹp.
Lần này, họ sẽ lại cùng đứng chung ở một chiến tuyến. Kẻ thủ ác ở trong bóng tối kia, nhất định sẽ phải lộ diện. Nhanh thôi…
Lúc này, Tiểu Thanh cùng Đường Vân và Bạch gia đã trở về. Gương mặt Tiểu Thanh tràn đầy nước mắt, cô vội vàng nhào đến ôm lấy mẹ, cả người run lên:
“Mẹ ơi, con xin lỗi…nhất định con sẽ không dại dột như thế nữa…con xin lỗi mẹ…”
Lâm Ngọc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bà thấy con gái đột nhiên nhào đến ôm lấy mình thì khá bất ngờ. Bà vuốt ve tóc của con gái, dỗ dành:
“Ngoan, ngoan, không sao…có mẹ ở đây…”
Tiểu Thanh oa oa khóc, như một đứa bé được cởi hết lớp áo giáp mạnh mẽ mà chui vào lòng mẹ. Bất chấp cái nhìn của những người kia, cô đã ôm lấy mẹ rất chặt. Mấy năm rồi, cô mới có dịp nhào vào lòng mẹ như thế. Thì ra, bàn tay mẹ rất ấm. Thì ra, khóc trong lòng mẹ lại dễ chịu như vậy. May quá, vẫn còn kịp để bản thân ôm lấy mẹ…thật may quá…
Đường Vân mỉm cười, nhìn khung cảnh trước mặt. Nhóc con vẫn là nhóc con, may mà cô nhóc này nhanh chóng hiểu chuyện. Sau khi ngộ ra lời hắn nói bèn muốn xuất viện ngay lập tức để trở về bên cạnh mẹ mình. Haizz, giá như lúc nào cũng dễ bảo như thế thì có tốt không?
Khóc một lúc thì Tiểu Thanh buông mẹ ra, cô gạt đi những giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt. Nói:
“Mẹ, con sẽ cùng mẹ vượt qua khoảng thời gian này. Con sẽ không đi đâu hết. Mẹ cần gì thì cứ bảo con, còn mẹ cứ việc nghỉ ngơi nhé.”
“Cảm ơn con gái. Mẹ biết rồi. Ngày mai chúng ta sẽ trở lại Bắc Kinh, con sắp xếp quần áo giúp mẹ nhé?”
“Tại sao mẹ lại muốn đến Bắc Kinh?”
Lâm Ngọc cười cười, đáp:.
“Sẽ nói với con sau.”
Tiểu Thanh gật đầu. Cô định bước vào phòng để thu xếp đồ đạc thì thấy Đường Vân và Bạch gia nãy giờ vẫn đang ở đó và chứng kiến hết cảnh ban nãy. Cô ho một tiếng, sau đó bèn bước đến trước mặt họ, cất lời:
“Cảm ơn chú và Bạch Cẩn về chuyện hôm nay.”
Bạch gia hừ một tiếng:
“Không có gì.”
Còn Đường Vân, hắn vẫn giữ nụ cười trên môi:
“Ừ, cho phép em nợ tôi thêm một ân tình đấy.”
Em???
Hắn đã thay đổi cách xưng hô từ bao giờ nhỉ? Tại sao không gọi cô là nhóc nữa mà lại gọi là em? Cái gì đây?
Tiểu Thanh tròn xoe mắt nhìn hắn.