Tất cả mọi người đều vội vàng chạy đến trước mặt vị bác sĩ đó. Nhất là Bạch Cẩn, hắn không giữ nổi bình tĩnh mà hỏi:
“Bác sĩ, cô ấy...”
Bác sĩ tháo mắt kính ra, sau đó cúi đầu xuống trước họ. Ông ấy bất lực thông báo:
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Mong gia đình...nén đau thương...”
Lâm Ngọc ngất ngay tại chỗ. Còn Tiểu Thanh thì như không thể tin được điều ấy. Cô nắm lấy tay áo Đường Vân, hỏi lại:
“Chú...tôi...tôi nghe lầm...đúng không?”
Bạch phu nhân đỡ lấy Lâm Ngọc, mắt bà cũng hoe hoe đỏ. Cuối cùng, cũng không thể cứu được con bé đáng thương ấy. Đây, chính là cái gọi là định mệnh sao?
Bạch gia nắm lấy cổ áo của bác sĩ. Như một con thú dữ bị thương nặng và tước mất đi hy vọng duy nhất, giọng của hắn bây giờ lạc lõng lắm. Hắn gào lên:
“Ông đừng đùa! Mau quay vào đó và đem cậu ấy ra cho tôi! Cậu ấy...Hà Tiểu Ly...không thể rời đi như thế...ông mau đem cậu ấy trở về...”
Bác sĩ chỉ lặp lại câu nói:
“Xin lỗi, chúng tôi...rất tiếc...”
Bàn tay Bạch gia buông lơi khỏi cổ áo bác sĩ. Hắn lùi về phía sau, không hiểu tại sao đôi mắt ấy đỏ ngầu.
Hôm ấy, họ đều chứng kiến một cô gái mất đi. Cô ấy có lương thiện, cô ấy thích mèo, cô ấy rất mít ướt. Nhưng cô ấy...không còn nữa. Từ hôm nay, cái tên Hà Tiểu Ly cũng chỉ còn lại trong ký ức của mỗi chúng ta. Nhớ, đừng quên, đừng quên cô ấy. Nhớ, đừng quên, đừng quên cô ấy...
Tiểu Thanh đã suy sụp hoàn toàn. Cô bịt miệng mình lại, nấc lên từng trận. Em gái cô, cô lạc mất nó mãi mãi rồi...lần lạc nhau này vĩnh viễn không thể tìm lại được nhau. Em gái cô, lạc mất, cứ thế bước sang thế giới bên kia.
Kem bạc hà rất lạnh, bánh bao rất ngon, kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt. Hôm nay, con bé nói muốn nếm thử. Tiếc quá, không kịp rồi. Hôm nay, con bé đi rồi...
Hà Tiểu Ly mất vào ngày bầu trời rất đẹp. Em đến thế giới này thật nhẹ nhàng, em rời đi cũng thật nhẹ nhàng. Giá như hôm ấy trời mưa, thì có lẽ chúng ta đã nghĩ rằng à có khi nào ông trời đang khóc cho em không? Tiếc là, trời rất đẹp. Đẹp như nụ cười của em ấy.
Bầu trời hôm ấy rất xanh, sau này vẫn sẽ xanh, nó sẽ không vì bất cứ ai mà mất đi màu xanh của nó. Chúng ta ai cũng thế, cứ nghĩ ai cũng sẽ vì sự ra đi của mình mà tiếc nuối và day dứt. Nhưng, sẽ được bao lâu? Họ vẫn sẽ lao vào cuộc sống của mình để kiếm miếng cơm manh áo. Rồi thời gian, sẽ xóa mờ tất cả. Những đau khổ, những tiếc nuối, những hối hận, những giọt nước mắt đã từng rơi vì một người rồi sau này cũng chỉ là ký ức buồn không muốn nhớ đến.
Hãy yêu thương gia đình mình hơn một chút, hãy nhìn người bạn thích lâu một chút. Bởi vì, không ai biết được, hôm nay có phải là ngày cuối mình thấy họ hay không.
Có một ngày, tên của em, họ sẽ quên đi mất.
Có một ngày, ký ức về em, họ sẽ không muốn nhắc lại.
Thế giới này vẫn vận hành theo cách của nó, cùng lắm, là thiếu mất một người thôi? Em ấy chỉ là một bông hoa tuyết ở giữa thế gian bất hạnh này. Bông hoa tuyết tan ra, cuối cùng lại hóa thành nước. Giống như những lần chúng ta bỏ lỡ nhau, đến khi nhận ra thì đã không kịp nắm bắt.
....
Đám tang của Tiểu Ly được tổ chức ở Tế Nam.
Trong đám tang của Tiểu Ly, do mẹ cô đã suy sụp hoàn toàn nên không thể tổ chức. Tiểu Thanh cứ nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài. Còn bố của hai chị em thì không liên lạc được, vì thế cho nên nhà họ Bạch đứng ra tổ chức giúp họ.
Bạch gia như cái xác không hồn ngồi bên linh cữu của Tiểu Ly. Rõ ràng, chính hắn cũng không thể tin được. Tại sao lúc nào hắn cũng bỏ lỡ? Tại sao mới mấy ngày trước thôi, người ấy vẫn còn bên cạnh hắn. Nhưng giờ đây, người ấy chỉ còn lại một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Hắn không tin được, nhất định không tin được...
Khách mời cứ thắp một nén nhang cho Tiểu Ly là không kìm nén được mà thở dài. Cô bé trong di ảnh rất xinh đẹp, tiếc là cô bé đã rời khỏi thế giới này quá sớm. Mới 16 tuổi thôi, đang cái tuổi đẹp nhất của đời người cô bé lại chọn cách kết liễu mọi thứ. Cả chị của cô bé này nữa, chắc là đang suy sụp lắm đây...
Đường Vân đã đến nhà Tiểu Ly để dự đám tang của cô bé.
Hắn thắp nhang cho Tiểu Ly xong, bèn quay sang Bạch gia, hỏi:
“Hà Tiểu Thanh đang ở đâu?”
Bạch gia lắc đầu, ý là không biết. Thế là, Đường Vân bèn tự tiện bước lên lầu để tìm cô bé. Ở đây chỉ có mỗi một phòng, thế là hắn bèn gõ cửa.
“Nhóc, mở cửa cho tôi.”
Bên trong im lặng.
Đường Vân sốt ruột. Động tác gõ cửa bèn nhanh hơn, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Bất an càng lúc càng lớn hơn...
Hắn hít một hơi, đá mạnh cánh cửa vào. Nhưng, vẫn không thấy ai.
Đường Vân bước vào trong, nghe tiếng nước róc rách chảy. Có lẽ phát ra từ nhà tắm? Mà, cửa nhà tắm, hoàn toàn không đóng.
Hắn bèn chạy đến, gọi tên cô nhóc ấy lần nữa. Tuy nhiên, khung cảnh trước mặt khiến cái tên vừa định gọi ra lại không thể cất nên lời.
Tiểu Thanh gục xuống bên thành bồn tắm, bên cạnh cô là con dao dính đầy máu. Ở trong bồn tắm, cũng nhuốm một màu đỏ đến chói mắt.