Tiểu Thanh chỉ biết chạy thật nhanh, cô muốn trốn tránh khỏi suy nghĩ này. Đáng lẽ, đáng lẽ cô không nên rời đi. Đáng lẽ, cô nên ở bên cạnh con bé. Tại sao lúc đó cô lại rời đi rồi để lại con bé một mình? Tại sao lúc con bé ấy gặp chuyện cô lại không ở bên cạnh nó? Tại sao hôm qua cô lại không nhận ra được sự bất thường kia?
Điện thoại của Tiểu Thanh reo lên, là số điện thoại của Lâm Ngọc. Cô đứng lại, ấn nút nghe. Chưa kịp để mẹ mình lên tiếng cô đã không thể giữ nổi bình tĩnh mà cất lời:
“Mẹ...mẹ ơi...Tiểu Ly...Tiểu Ly nó mất tích rồi...con không thấy em gái đâu...”
Giọng cô bây giờ nghẹn ngào lắm. Cô ngồi gục xuống, gương mặt toàn là nước mắt. Nhớ lại lúc 7 tuổi hai chị em lạc nhau, cô cũng khóc như thế. Bây giờ, mong ước của cô là được nhìn thấy gương mặt Tiểu Ly. Cô sẽ dắt con bé đi ăn kem bạc hà mà nó muốn ăn, sau đó sẽ được nhìn thấy gương mặt của con bé mỉm cười, có phải không?
Tại sao thế? Tại sao bây giờ lại thành ra như thế? Đáng lẽ ban đầu cô không nên để con bé đến Bắc Kinh...cô cứ nghĩ là mình đang giúp nó. Ai ngờ, lần này cô lại gián tiếp hại nó rồi. Tại sao? Tại sao lại để em gái cô phải gánh chịu tất cả những chuyện này? Trời ơi, con bé đã làm gì sai?
“Tiểu Thanh, bình tĩnh...biết đâu con bé chỉ đi đâu gần đó thôi. À, sáng nay nó gọi cho mẹ này. Con tìm xem...rồi bảo em gọi lại cho mẹ...”
Tiểu Thanh gục đầu xuống đất, cô nghẹn ngào nói:
“Mẹ ơi, con lạc mất em rồi...con không thấy em...con là một người chị vô dụng...mẹ ơi...con không tìm thấy em...”
Lần lạc nhau này, sợ rằng không thể tìm thấy nhau rồi.
‘Liệu hôm đó, có phải là lần cuối chúng tôi nói chuyện với nhau không? Nếu sớm biết ngày đó là ngày cuối, hôm đó tôi chắc chắn sẽ nắm chặt lấy tay em gái. Tôi sẽ nói là: “Có chị đây, em đừng sợ”. Nhưng tôi đã không làm thế. Tôi cũng không nhìn ra được ánh mắt của em gái mình nó buồn như thế nào. Nếu biết đó là lần cuối, tôi sẽ không bao giờ dễ dàng rời đi. Nếu biết đó là lần cuối, tôi nhất định để nụ cười của mình nở trên môi chứ không bật khóc. Tôi biết, em gái thích nhất là nhìn tôi cười. Nhưng ngày hôm qua, tôi lại khóc.’
Tiểu Thanh cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên kia đầu dây mẹ cũng đã cúp máy từ bao giờ. Chỉ có Tiểu Thanh ngồi đó trong sự tò mò của người xung quanh. Cô khóc, cô khóc vì cô lạc mất em gái mình rồi.
Bánh bao đã nguội, kem đã tan chảy, kẹo hồ lô đã rơi xuống đất. Cô thấy gương mặt em gái mình yếu ớt mỉm cười rồi tan biến mất, sau đó, chỉ để lại mình cô.
Bỗng, Đường Vân bước đến trước mặt Tiểu Thanh. Lúc cô ngước mặt lên nhìn hắn, gương mặt đã đẫm nước mắt.
Tiểu Thanh vội vàng đứng lên, nhưng đôi chân cô gần như tê liệt. Cuối cùng ngã vào người của người đàn ông trước mặt. Cô định đẩy hắn ra, nhưng ai ngờ hắn lại ôm chặt lấy cô. Từ trên đỉnh đầu cô, cô nghe thấy hắn nói:
“Ngoan, có chuyện gì, nói tôi nghe xem?”
Tiểu Thanh mấp máy đôi môi, cuối cùng khô khốc cất lời:
“Em tôi...em tôi...tôi không thấy con bé...”
Đường Vân nghẹn lòng.
Ban nãy, hắn vô tình nhìn thấy tin tức trên tivi, họ nói là ở đây có một cô gái vừa nhảy lầu tự sát. Dù chỉ nhìn thoáng qua thôi, nhưng hắn chắc chắn đến 7-8 phần chính là cô bé mà hắn đã gặp hôm qua – Hà Tiểu Ly. Thế là, hắn vội vàng chạy đến đây để tìm kiếm cô nhóc của hắn. Đúng là như hắn đoán, cô nhóc này đang rơi vào tuyệt vọng.
Ừ, có lẽ, cô bé chưa biết, hoặc có thể đã đoán ra rồi nhưng không chấp nhận sự thật.
Hắn lại nhớ đến bộ dạng của mình 10 năm về trước, cũng là bộ dạng đau lòng như cô bé này. Không dám tin điều trước mắt, chỉ đành bất lực hy vọng đó chỉ là một giấc mơ.
“Đi thôi, chúng ta trở về bệnh viện.”
Vai Tiểu Thanh run lên, nước mắt lại chảy dài.
“Tôi...tôi không dám...tôi sợ lắm...nếu...nếu em gái tôi không có ở đó...thì sao?”
Đường Vân im lặng.
“Là do tôi...chính tôi đã để con bé đến Bắc Kinh...là do tôi...Đường Vân...tôi...tôi là một người chị tồi tệ...”
Tất cả chuyện xảy ra đến bước đường cùng này, đều do một tay Tiểu Thanh gây ra. Cũng không ai đoán trước được. Trách ai đây? Tiểu Thanh, chỉ có thể trách chính mình.
“Chú, tôi sợ lắm...tôi sợ lắm...”
Nước mắt Tiểu Thanh làm áo của Đường Vân ướt đẫm. Hắn vẫn ôm cô, tuyệt đối không buông ra. Sau một lúc im lặng, Đường Vân bèn cất lời:
“Là một người sống lâu hơn nhóc đến tận 11 năm, tôi có lời khuyên.”
“Nhóc có thể trách bản thân mình không làm tốt việc gì đó, nhưng đừng nên đừng đổ lỗi cho bản thân mình. Cũng đừng nên vì sợ hãi mà lại bỏ lỡ.”
“Bởi vì, ngày hôm qua chưa chắc là ngày cuối. Nhưng hôm nay, có thể chính là ngày cuối cùng.”
Hôm nay, bạn đã ôm lấy người bạn yêu nhất chưa?
Hôm nay, bạn đã tặng người ấy món ăn họ yêu nhất chưa?
Nếu chưa, thì làm đi.
Biết đâu...sau này, sẽ không còn cơ hội...
Đừng bỏ lỡ, bởi vì không biết bao giờ sẽ gặp lại.
Đừng buông tay, bởi không ai biết liệu ngày mai ta còn được nắm lấy bàn tay đó không.
Đừng khóc, vì người bạn thương không muốn nhìn thấy bạn khóc đâu.
Hãy cười lên nhé! Bởi nụ cười của bạn hôm nay, biết đâu lại là lời chúc đối với ai đó thì sao?
Cô gái, em đừng khóc.
( Like + vote truyện nha mn
Các bạn tin tôi không?)