Tiểu Ly khó khăn lắm mới mở mắt ra được. Chói quá! Ánh sáng chói mắt quá…
Đôi mắt cô nặng trĩu, cảnh vật xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo. Có trần nhà màu trắng, có rất nhiều người đang bên cạnh cô, hình như có bàn tay ai đó nắm lấy tay cô thì phải…
Ấm quá, bàn tay này ấm quá.
Cô muốn cử động, nhưng dưới đùi truyền đến cảm giác đau nhức. Vậy…đây là thật à? Không phải mơ rồi…đúng rồi…cô đã bị hai kẻ kia xâm hại rồi. Đúng rồi, cô không thể chạy thoát mà…đúng rồi…cô đã mất đi sự trong trắng rồi mà…
Bạch gia cảm nhận được cử động nho nhỏ của cô, bèn nói với bác sĩ. Giọng của hắn cực kỳ gấp gấp:
“Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi!”
Đây là giọng của Bạch gia mà nhỉ? Hình như cô nghe thấy hắn gọi bác sĩ…
Bạch gia buông tay cô ra, để bác sĩ bước đến kiểm tra cho cô. Thi thoảng, y tá bên cạnh sẽ hỏi một vài câu rồi ghi ghi chép chép. Tiểu Ly cứ thế mà mơ màng trả lời. Sau khi bác sĩ làm xong tất cả thủ tục thì định rời đi, nhưng Tiểu Ly lại cất giọng hỏi:
“Bác sĩ…cháu…cháu còn không?”
Vị bác sĩ mỉm cười, trả lời:
“Yên tâm đi, cháu còn. Bạch phu nhân đã đích thân cứu cháu đấy! Nên cảm ơn bà ấy một tiếng nhé.”
Nói xong, vị bác sĩ lẫn cô y tá bên cạnh rời đi. Để lại Tiểu Ly nước mắt cứ thế dâng trào. May quá…may quá…cô vẫn còn!
Bạch gia bước đến, lần này hắn không nắm tay cô nữa. Hắn chỉ nhẹ nhàng gạt đi nước mắt cho cô, hỏi:
“Sao khóc?”
Nước mắt lại được dịp chảy mãi không ngừng. Bạch gia rất kiên nhẫn lau nước mắt cho cô. Hắn hiểu, chuyện cô vừa trải qua kinh khủng đến mức nào! Một cô gái suýt bị người khác xâm hại, lại bị người khác bỏ rơi. Dù lúc ấy có rất nhiều người nhưng không ai tin tưởng cô cả! Từ nạn nhân lại biến thành người bị chỉ trích, cảm giác ấy khó chịu thế nào đây? Nghe mẹ hắn kể, lúc đưa cô vào bệnh viện thì vết thương của cô cứ chảy máu mãi không ngừng, lý do là cô mắc chứng bệnh Hemophilia – một loại bệnh khiến máu rất khó đông. Vì thế, đối với vết thương nhỏ thì không sao, nhưng khi có những vết thương nặng thì sẽ chảy máu liên tục, nếu không được cầm cự kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Lúc nãy, Tiểu Ly đã mất máu nghiêm trọng cho nên buộc phải truyền máu gấp! May là bệnh viện vẫn còn máu dự trữ cho nên kịp thời cứu cô bé khỏi bàn tay của Tử Thần. Thoát được lần này may mắn là có mẹ Bạch! Nếu không cả tính mạng lẫn sự trong trắng của cô khó mà bảo toàn. Giả sử, nếu mẹ hắn đến chậm một chút thôi…không biết hậu quả sẽ như thế nào.
“May mắn quá…may quá…hu hu…”
Tiểu Ly khóc, nhưng những giọt nước mắt này là nước mắt hạnh phúc. May mắn quá, may mắn quá…cô vẫn có thể gặp được Bạch gia, vẫn có thể nhìn thấy người ấy. Ông trời ơi, cảm ơn ông!
“Hức hức…Bạch gia…tôi…tôi…tôi sợ lắm…tôi cứ nghĩ…nghĩ là mình không thể trở về được cơ! Đây…đây chắc không phải là mơ đâu hu hu…”
Bạch gia vén tóc của cô lên, lại nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay còn lại chuyển từ lau nước mắt sang áp vào má của cô. Hắn cũng không biết nói gì, bởi vì hắn lúc này cũng nghẹn lòng như cô. Hắn nghĩ, nếu cô không trở về như Kỳ Anh, cả đời này hắn sẽ sống trong đau khổ mất!
Hắn từng hứa với lòng sẽ không để cô bé yếu đuối này rơi một giọt nước mắt nào vì hắn hay bất cứ ai, cũng như hắn sẽ không quên cô. Nhưng cuối cùng chính hắn lại không nhận ra cô! Đến gần đây mới biết rằng thì ra cô bé ở trước mặt mình chính là người mà hắn luôn nhớ nhung. Cô bé thuở thơ ấu đã cố gắng kéo tay hắn ra khỏi nỗi buồn vì mất đi người bạn hắn rất trân quý. Đối với Kỳ Anh, cảm giác của hắn chính là sự trân trọng và tưởng nhớ. Nhưng Tiểu Ly mới chính là người mà hắn thật sự thích. Cô luôn muốn làm bạn của hắn, nhưng hắn lại bắt nạt cô. Nhưng cô khờ lắm, cô vẫn muốn làm bạn với hắn. Để rồi khi cô rời đi, hắn lại dành cả 6 năm để hối hận. Đúng là khi mất đi rồi, mới thấy được người ấy có giá trị bao nhiêu. Thế mà, lão Bạch lại cười nhạo sự hối hận vì mất mát của hắn, chỉ nhẫn tâm để lại câu nói:
“Nhân chi sơ, có không giữ, mất sao tìm?”
Bạch ma ma cũng bồi thêm câu vào trái tim yếu ớt của Bạch gia 10 tuổi khi đó:
“Có công tạo nghiệp, có ngày nghiệp báo.”
Bạch gia khi ấy khóc nức nở cầu xin hai phụ huynh tìm cô bé kia về. Nhưng hai ông bà lại chẳng màng đến thằng con trai quý tử. Bắt nạt con người ta xong rồi muốn hai ông bà ra mặt tìm con người ta về? Dễ gì?
Bạch gia rút ra hai bài học đầu đời:
Một là có không giữ, mất khó tìm.
Hai là phụ huynh nhà họ Bạch rất thích cười trên nỗi đau của người khác. Vì thế, sau này làm chuyện xấu hổ gì cũng phải giấu hai ông bà.
Tình đầu của Bạch gia nghiệt ngã thế đó. May mắn thay, cô đã trở về. Lần này, hắn quyết tâm bù đắp lỗi lầm, nhất định không để ai bắt nạt cô.
Mẹ Bạch đứng ở bên ngoài, nhìn thấy con trai đang ‘tình cảm’ với ai kia, bà khẽ mỉm cười.
Con trai, mong lần này con sẽ biết trân trọng!
( Tình đầu của Bạch gia là Tiểu Ly nha với Kỳ Anh chỉ là sự tưởng nhớ thôi)
Like + vote chap nha mn:( mn hãy vờ như chưa đọc mà like lại hộ em hhuu