“Mẹ, mẹ đi đâu mà không về nhà?” Bạch gia sốt sắng hỏi.
“À, mẹ vừa cứu một con bé suýt nữa thì bị người ta giở trò đồi bại. Nhưng giờ con bé ấy yếu lắm, trên người không có gì kể cả điện thoại này. Đúng rồi, con bé đó mặc đồng phục ở trường bên cạnh trường con đấy. Tên là Hà Tiểu Thanh. Con nhờ quản gia tra giúp thông tin con bé này xem gia đình ở đâu để mẹ liên lạc với người ta.”
“Cô ta học lớp mấy đấy mẹ?”
“10A.”
Bạch gia thở phào nhẹ nhõm. May quá, Tiểu Ly không sao thật rồi. Nãy giờ hắn tìm kiếm cô khắp nơi, cuối cùng không ở đâu xa mà ở cạnh Bạch mama.
“Mẹ, con biết cô ta. Cô ta là đàn...”
Hắn định nói hai chữ ‘đàn em’, nhưng lại sợ bị Bạch mama hỏi vặn lại. Chuyện hắn làm đại ca hiện vẫn là bí mật, nếu để lão Bạch và Bạch mẫu hậu biết thì hắn toi đời.
“Ừm...là bạn của con.”
“Bạn gái à?”
“Không có!”
“Thế à? Vậy mẹ không cho con địa chỉ bệnh viện đâu.”
“...”
“Khai mau, là gì của con?”
Mặt Bạch gia đỏ như gấc, cuối cùng hắn trả lời:
“Tình...tình đầu.”
Nói xong, Bạch gia cúp máy. Còn Bạch mama ở bên kia đầu dây tròn xoe mắt. Ố ồ, con trai xấu hổ à?
Mà tình đầu?Con bé này à?
Bạch mama chăm chú nhìn gương mặt Tiểu Ly. À, à...quen quen nhỉ? Có chút giống một người đồng nghiệp cũ của bà. Ừm...sao lại quen thế này? Cái tên Hà Tiểu Thanh này, hình như cũng khá thân thuộc.
Một cái tên hiện lên trong đầu bà: Lâm Ngọc!
Đây...đây không phải con gái của Lâm Ngọc sao? Thời gian lâu quá khiến bà cũng quên mất. Đứa bé này lúc nhỏ hay sang nhà bà chơi cùng với em gái này. Sau đó, do xảy ra một số chuyện cho nên Lâm Ngọc cùng hai con mình đến Tế Nam. Cứ ngỡ, cả đời không gặp lại. Nhưng thật may mắn, giữa họ vẫn còn duyên nợ! Đi một vòng lớn, cuối cùng cũng quay về.
Bạch phu nhân dịu dàng vuốt ve một bên má Tiểu Ly, nói nhỏ đến mức chỉ bản thân mình nghe thấy:
“Con dâu nhỏ à, để con chịu khổ rồi.”
Mặc kệ lão Bạch có nhận con dâu hay không, nhưng Bạch phu nhân kiên quyết nhận đứa bé này làm con dâu! Ai cũng đừng hòng cản bà! Phải tranh thủ thời cơ, nếu không người mà con trai bà thích sẽ bị người khác cướp mất. Nghe giọng điệu của thằng bé, chắc chắn đứa nhỏ này rất quan trọng với nó. Thậm chí, thằng bé này còn kiên nhẫn chỉ dạy cho cô bé này cách tự vệ, làm cả tháng nay nó không thèm ra ngoài chơi với bạn bè mà ở bên cạnh con người ta. Thế mà khi xưa, còn làm mình làm mẩy với người ta, rồi hôm nay nghiệp quật đấy con trai à.
Ha ha, phải tranh thủ kết thông gia với chị em tốt Lâm Ngọc thôi.
Bạn tốt à, có lẽ chúng ta phải gặp lại thôi.
...
Cậu cảnh sát ngồi đối diện Bạch phu nhân thi thoảng cứ nhìn sang bà. Bà cười cười, hỏi:
“Sao vậy, có gì muốn hỏi à?”
“Ưm...Bạch phu nhân, có thể cho tôi biết tại sao phu nhân nhìn ra ba người kia là đồng bọn với nhau không? Người phụ nữ và hai gã kia...tôi nhìn thế nào cũng thấy họ không liên quan.”
Bạch phu nhân khoanh tay, từ tốn trả lời:
“Từ lúc cô bé chạy vào để cầu cứu bà ta cho đến tận khi hai tên đồng bọn bước vào thì tôi đã nghi ngờ. Ngoài mặt thì bà ta ân cần hỏi han nhưng ánh mắt thi thoảng cứ nhìn ra phía bên ngoài như đợi cái gì đó. Bình thường con người ta trong tình huống này thường sẽ hỏi lại đối phương: “Có việc gì xảy ra với cháu thế?” Còn người phụ nữ này ngoài sự bất ngờ ban đầu ra thì trong suốt quá trình bà ta rất bình tĩnh. Và điều khiến tôi nghi ngờ hơn là lúc đó có hai cảnh sát tuần tra đi ngang, bà ta không có động thái để gọi họ vào, thậm chí còn cố ý dùng cơ thể để che khuất tầm nhìn của họ đối với cô bé này. Sau đó, hai gã kia đến, tôi nhìn thấy họ trao đổi ánh mắt. Và, hai gã kia ở trong đám đông dấy lên ngọn lửa dư luận, còn người phụ nữ kia thì có nhiệm vụ đẩy ngọn lửa đó lên cao trào bằng cách nói cô bé nên về nhà với hai người anh trai kia đi. Chỉ cần một mồi lửa được thổi lên, ngọn lửa chỉ trích lập tức biến thành những mũi dao. Bà ta chính là kẻ cầm đầu đám đông. Cuối cùng, thành công biến cô bé thành tấm bia sống để công kích, dù có nói gì cũng không ai tin. Trong trường hợp này nạn nhân càng cố gắng biện hộ thì càng trở nên có tội. Sau đó, cứ thế mà rơi vào bẫy của cả ba người bọn họ. Đó là tâm lý học đám đông.”
Nhân viên y tế lẫn nhân viên cảnh sát nuốt ực một tiếng. Quả là Công tố viên lâu năm – người phụ nữ của Cục trưởng Bạch, khả năng quan sát rất sắc bén. Nhưng tại sao từ đầu đến cuối bà không ra mặt mà đến phút cuối mới chịu lộ diện?
Nhìn thấy ánh mắt của họ, Bạch phu nhân lại nói tiếp:
“Vì lúc đó tôi chưa có bằng chứng. Nếu tôi ra mặt thì bản thân tôi lẫn cô bé đều sẽ trở thành mục tiêu công kích, quan trọng là lúc đó cô bé vẫn còn đang trong tay hai kẻ kia và một trong số họ có dao. Cậu hiểu ý tôi không?”
Đúng rồi, nếu Bạch phu nhân đứng ra vạch trần họ thì ba người kia nhất định sẽ dùng Tiểu Ly làm con tin để rút lui. Cho nên, để cô bé chịu thiệt một chút rồi từ từ tóm gọn từng kẻ, ngay lúc họ tách nhau ra chính là lựa chọn tốt nhất. Tóm người phụ nữ kia trước rồi nhân lúc hai kẻ kia thực hiện hành vi đồi bại rồi một mẻ đánh úp.
Họ âm thầm thán phục Bạch phu nhân. Người họ Bạch không ai tầm thường cả!
Chiếc xe cấp cứu cứ lao nhanh trong màn đêm, nhanh chóng đưa Tiểu Ly đến bệnh viện.
(...)
Tiểu Thanh cùng Đường Vân xuống máy bay là đã tầm 10 giờ tối. Nãy đến giờ sắc mặt của cô vẫn không tốt. Suốt cả chuyến đi họ không nói với nhau câu nào.
Lúc này, Tiểu Thanh mới cất lời:
“Cảm ơn chú, tôi sẽ gửi lại tiền vé máy bay sau. Bây giờ tôi có việc, chào chú.”
Đường Vân lại nắm lấy khuỷu tay Tiểu Thanh, nói:
“Để tôi đưa nhóc đi.”
“Không phải chú cũng có việc à?” Cô trả lời.
“Để sau đi, tôi không yên tâm để nhóc đi một mình. Sắc mặt nhóc kém lắm.”
Tiểu Thanh gật đầu. Được thôi, cô cũng không nên từ chối tâm ý của người khác. Sau này có dịp, cô sẽ từ từ trả lại sau.
Ở một góc của sảnh chờ máy bay, có một đôi mắt đang dõi theo bọn họ. Người đó lấy điện thoại ra, nhắn:
‘Thiếu gia, Hà Tiểu Thanh đến Bắc Kinh rồi.’
**( Sóng gió vẫn còn ở phía sau =))) tôi lại ngược ai đây? Các bạn đoán xem?)
Like và vote cho tôi nhé? Cỗ vũ tinh thần tác giả nào:>