Mạnh Mẽ Và Vô Sỉ, Mít Ướt Gặp Bá Đạo

Chương 23: Con gái cô nợ cháu lời xin lỗi




Hôm nay Bạch gia lại đến để huấn luyện cho Hà Tiểu Ly.

Quan niệm của Bạch gia:

“Muốn học được cách phản kháng thì trước hết cần có sức mạnh. Chỉ khi mày có sức mạnh vung nắm đấm ra thì mới không tự ti trước kẻ thù của mình.”

Cứ mỗi ngày, hắn luôn đợi cô ở trước cổng trường xong rồi lại dắt cô đến nhà mình để học tập.

Nhà của Bạch gia nằm trong một khu chung cư cao cấp gần như trong top những ngôi nhà đắt đỏ của Bắc Kinh. Sân của chung cư rất lớn, ở giữa có một hồ nước cao cao, ở cạnh bên thì có nhiều cửa hàng tiện lợi và công viên. Điều làm Tiểu Ly thích nhất là trung tâm mua sắm kia, nhìn đến thích cả người. À, trong đây gồm có bệnh viện và chỗ để dân cư tập thể thao nửa.

Ngày đầu tiên, Bạch gia dắt Tiểu Ly đến một phòng tập võ, hắn đã chuẩn bị cả đồ tập cho cô. Sau khi cô thay đồ xong, hắn bèn ra lệnh:

“Chạy 30 vòng quanh sân.”

Tiểu Ly nuốt ực một tiếng, ngỡ như mình nghe nhầm, cô rụt rè hỏi lại:

“Thật sao…?”

“Tao có đùa với mày à?”

Kèm theo đó là ánh mắt: Mày hỏi một lần nữa xem?

Tiểu Ly đành cắn răng mà chạy. Mới chỉ vòng thứ ba cô đã không chịu nổi, cô thở hồng hộc, nói ngắt quãng:

“Tôi…tôi…cho tôi xin nghỉ 5 phút!”

Bạch gia liếc nhìn, nói:

“Mày vừa nói gì cơ?”

Tiểu Ly lại vội vàng chạy. Đến vòng thứ mười bảy, cô đã hoàn toàn gục ngã. Cô ngồi bệt xuống đất, vừa thở vừa cất lời:

“Bạch gia…tôi mệt quá….tôi…tôi không chạy nổi nữa…”

“Đứng lên.”

“Tôi…”

“Không được ngồi xuống, coi chừng bị ép tim. Đứng dậy nhanh lên!”

Tiểu Ly nhanh chóng đứng dậy. Thật là, làm cô hết cả hồn. Cứ tưởng là hắn lại ép cô chạy cơ.

Ai ngờ, Bạch gia lại phán tiếp:

“Mày có 3 phút để nghỉ ngơi.”

Sự cảm kích của Tiểu Ly hoá tan thành mây gió ~

“Nghe nói, Hà Tiểu Thanh bây giờ là bạn gái của Bạch gia đấy. Ngày nào tôi cũng thấy Hà Tiểu Thanh đến chung cư của Bạch gia, không biết họ làm gì vậy nhỉ?”

“Bạch gia đó trước giờ chưa thấy gần đứa con gái nào mà lại đi gần gũi với một con đàn ông như Hà Tiểu Thanh, đúng là…”

Một đám nữ sinh không có việc gì làm lại buôn dưa lê câu chuyện mà bản thân chưa từng mắt thấy tai nghe. Mọi đồn đoán như một quả bong bóng, càng lúc càng bị thổi phồng lên.

Gì mà bạn gái chứ?

Gì mà gần gũi chứ?

Hắn hành cô sắp ra bã rồi này…

Tiểu Ly xoa xoa đôi chân đã mỏi nhừ của mình, đám nữ sinh kia nhìn thấy, lại tiếp tục:

“Chắc là kịch liệt lắm…cho nên nhìn cậu ta mệt mỏi thế.”

Tất cả chỉ là suy đoán của bọn họ. Dù rất tò mò, nhưng họ không dám hỏi cô đã làm gì. Bởi, sợ là chưa kịp cất lời đã bị Hà Tiểu Thanh ném cho ánh mắt đáng sợ kia.

Tiểu Ly vô tình nhìn qua đám bọn họ một cái, kết quả họ tự giác rời đi, để lại cho Tiểu Ly một dấu chấm hỏi to lớn.

Quái lạ, cô đã làm gì họ à?

(…)

Lúc này, ở bên trường Tiểu Ly.

Một người phụ nữ cao quý bước vào. Đó không ai khác là mẹ của Nhược Anh Anh. Bà ta nghe con gái bảo bối của mình bị bắt nạt thì tức tốc đến đây.

Vừa mới bước vào phòng hiệu trưởng, bà ta nhìn thấy bộ dạng thảm thương của con gái mình thì không khỏi bất ngờ. Con gái yêu quý của bà…bà nâng như trứng, hứng như hoa ai lại nỡ làm nó ra nông nỗi này?

Nhược Anh Anh thấy mẹ, bèn ủy khuất chạy đến, khóc nấc lên:

“Mẹ ơi…con nhỏ đó nó bắt nạt con!”

Bà ôm con gái mình vào lòng, vuốt ve mái tóc con gái. Sau đó liếc nhìn con bé đứng trước mặt mình, hỏi:

“Cháu đã làm gì con gái tôi?”

“Cháu và bạn đùa với nhau mà cô. Hình như chưa gây ra chuyện gì lớn mà?”

Bà tức giận, quát lên:

“Cháu làm con bé ra bộ dạng như thế mà dám nói là đùa? Mẹ cháu dạy cháu như thế à?”

Tiểu Thanh trong lòng khinh bỉ nghìn lần hai mẹ con này. Con gái mình thì suốt ngày chèn ép người khác mà không lo xem lại, lại đi trách người khác không biết dạy con. Nhược Anh Anh con ranh đó hèn chi có tính cách xấu xa như thế, hóa ra có nguyên do cả.

Tiểu Thanh nhìn bà, trả lời:

“Lần trước con gái cô cũng đùa với cháu như thế mà. Cháu cũng đâu có ý kiến gì đâu cô?”

Bà nhìn con bé trước mắt này, trông nó quen quen. Hóa ra, chính là đứa lần trước bị con gái bà ‘dạy dỗ’. Nhưng lần trước nó cả xuất hiện cũng không dám, bây giờ lại ngang nhiên đứng trước mặt bà trả treo.

Đường Tâm chỉ ngón tay vào mặt Tiểu Thanh, tức giận cất lời:

“Mau xin lỗi Anh Anh ngay.”

Tiểu Thanh nhún vai, trả lời:

“Lần trước con gái cô còn nợ cháu một lời xin lỗi. Không biết, hôm nay cô đến để trả hay là để thuyết phục Anh Anh trả vậy?”

“Mày…con ranh…”

“Cô đừng nên tức giận, cháu khuyên cô nên giữ sức khỏe nha, Anh Anh còn trông chờ cô giải quyết chuyện cậu ta gây ra ấy, cô mà có việc gì thì Anh Anh phải làm sao đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.