Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 89: Cố Lên Người Anh Em




Đúng lúc đó, có cái gì lướt qua đỉnh đầu Nhiếp Xuyên, cậu quay lại, thì thấy Relvin đang đút một tay trong túi, toét miệng cười với cậu.

"Tiếng tăm của cậu bây giờ càng lúc càng lớn đấy.

Mấy phóng viên kia lúc nhắc đến Reese Reddington thì đều không thể không nhắc đến cậu."

"Relvin! Anh thế mà cũng đến đây à?"

"Đương nhiên, lễ Giáng sinh chơi bóng với cậu lâu vậy rồi, giờ cũng muốn biết cậu tiến bộ đến trình độ nào rồi chứ?"

"Phóng viên kia lúc nhắc tới tôi thì nói cái gì?" Nhiếp Xuyên có hơi căng thẳng.

Dù sao Reese cũng quá xuất sắc.

"Nói trước kia Reese một mình một ngựa vô cùng chói mắt.

Nhưng giờ cậu ta không giống như thế nữa, càng linh hoạt hơn xưa, đó là vì có cậu.

Nếu tính về phương diện tốc độ và khả năng khống chế tiết tấu trận đấu, cậu có thể xếp vào top năm hậu vệ dẫn bóng trong NCAA.

Sự tồn tại của cậu không hề cướp đi phong thái của cậu ta, ngược lại, càng có thể khiến cậu ta bộc lộ được nhiều nhất những ưu thế của mình trên sân đấu."

Relvin nói nghe rất êm tai, xem ra anh ta không chỉ xem chuyên mục này một lần.

"Thế à! Vậy là may rồi, vậy là may rồi!" Nhiếp Xuyên vỗ vỗ ngực.

Relvin bất đắc dĩ lắc đầu: "Sao nhìn cậu không có chút tự tin nào thế.

Chờ đến khi vòng sáu tư đội bắt đầu, cậu sẽ càng tỏa sáng hơn."

"Cám ơn." Nhiếp Xuyên ngại ngùng gãi gãi mũi.

"Cậu cảm ơn tôi cái gì?" Relvin buồn cười hỏi.

"Đương nhiên là cảm ơn vì anh đã khích lệ tôi!"

"Tôi không phải đang khích lệ cậu, tôi chỉ đang giúp mình nhìn nhận rõ trình độ của đối thủ thôi."

"...!Tôi còn tưởng chúng ta là bạn bè chứ."

"Thôi đi, là đối thủ thì không thể là bạn bè sao?" Relvin bá vai Nhiếp Xuyên, "Đi, mời tôi ăn cái gì ngon ngon đi!"

"Được, cái này không thành vấn đề gì!"

Chỉ là cậu còn chưa đi được ba bước, cổ áo đã bị người kéo lại.

Động tác này, ngoại trừ Reese thì chả có ai làm nữa cả.

Nhiếp Xuyên quay đầu lại, lập tức thấy Reese sắc mặt đang đen xì, tuy là cậu hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại không vui: "Relvin tới cổ vũ cho em! Em đang tính mới anh ta đi ăn cơm!"

"Cậu ta không tới để cổ vũ cho em.

Cậu ta chỉ đến để phân tích đối thủ của mình thôi." Reese lạnh lùng trả lời.

Nhiếp Xuyên 囧, phân tích đối thủ là một phần thôi.

Relvin nhìn phản ứng của Reese lắc lắc đầu: "Thôi đi! Reese, có phải cậu quản Allen hơi chặt rồi không? Tôi cũng đâu thể câu cậu ấy sang đội của bọn này! Cậu ấy đối với cậu chính là trung thành trước sau như một!"

Nói xong, Relvin vắt tay ra sau gáy, cùng đồng đội của mình rời đi.

Reese đi sang bên cạnh Nhiếp Xuyên: "Đội bóng của Relvin cũng đã tiến vào vòng sáu mươi tư đội."

"Vậy chúng ta sẽ cùng anh ta đụng mặt à?

"Căn cứ vào bảng phân tổ, xác suất cậu ta đụng mặt với AZU của Ceston trước là khá lớn."

"Ồ..."

March Madness đã tới ngay trước mắt, huấn luyện viên Gordon cùng nhóm trợ lý huấn luyện viên bắt đầu phân tích tỉ mỉ những đội bóng khác cũng tiến vào vòng sáu mươi tư đội cho các thành viên.

Thời gian rảnh rỗi, Nhiếp Xuyên cũng thường nghiên cứu băng ghi hình của các đội mạnh như CBU và AZU.

Mà đối với việc mô phỏng theo cách thức khống chế bóng của Ceston, Nhiếp Xuyên cũng làm càng ngày càng nhuần nhuyễn hơn.

Mặc dù có đôi lúc cậu tính toán điểm chạm bóng chưa chuẩn, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể vượt qua Reese.

Đối với Nhiếp Xuyên mà nói, "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" cho nên bản thân mô phỏng kỹ thuật của Ceston càng tốt, cậu càng cảm thấy tính chuẩn xác của chuyện dự đoán Ceston trên sàn đấu cũng sẽ cao hơn.

Thời gian diễn ra vòng chung kết càng lúc càng tới gần, Nhiếp Xuyên cũng càng ngày càng căng thẳng hơn.

Cậu biết, lên đại học, giấc mộng của rất nhiều sinh viên chính là được thi đấu cho NCAA, càng đừng nói đến chuyện có thể vào vòng chung kết.

Cậu có thể đi tới tận đây, phải nói là đã quá may mắn.

Nhưng mà so với may mắn, Nhiếp Xuyên còn muốn mình có thế đi tới nơi càng cao càng xa hơn nữa.

Câu quay người sang, ôm chặt lấy Reese.

Không biết tại sao, cậu thấy hơi lo lo.

Nếu không nhờ có bóng rổ, cậu hầu như không có cơ hội chạm mặt với Reese.

Mà bất cứ một sai lầm nào của cậu trong trận đấu, đều có khả năng dẫn đến chuyện đội bóng thua trận.

"Tiểu Xuyên, sao em còn chưa ngủ?" Ngón tay Reese nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy Nhiếp Xuyên.

"Em căng thẳng.

Còn căng thẳng hơn cả hồi thi đại học nữa." Nhiếp Xuyên nói.

"Đừng quan tâm đến thắng bại nữa.

Chỉ cần tận tình hưởng thụ quãng thời gian chúng ta ở cùng nhau là được.

Em nên biết, tiếc nuối lớn nhất sau khi tiến vào chơi cho NBA của rất nhiều ngôi sao lớn, chính là không thể nào quay về chơi giải sinh viên được nữa."

"Nói cứ như em chắc chắn sẽ chơi cho NBA vậy." Nhiếp Xuyên khẽ bật cười.

"Em có thực lực đó.

Hôm đó lúc tôi nói chuyện với phóng viên thể thao, anh ta nói với tôi, đã có một vài đội bóng bắt đầu cảm thấy hứng thú với em, bọn họ vẫn đang quan sát thêm.

Chờ giải sinh viên kết thúc, nói không chừng em sẽ nhận được rất nhiều lời mời cùng cành ô liu vẫy gọi."

"Reese, anh mà cũng biết an ủi người khác nữa à." Nhiếp Xuyên cà cà đầu lên ngực anh.

"Đến lúc đó, em đi đâu, tôi sẽ đi đấy."

"A, còn muốn dính vào nhau nữa sao?" Nhiếp Xuyên giả bộ không hài lòng, lầm bầm nói.

"Đương nhiên, em không nhìn thấy nhận xét của mấy phóng viên thể thao đó à? Không cần biết là tốc độ, sức mạnh hay kỹ thuật, chúng ta đều là bộ đôi phối hợp tốt nhất.

Chỉ có khi hai ta ở cùng nhau, mới có thể phát huy được hết thế mạnh của đối phương."

"Ừm."

Khi huấn luyện viên Gordon công bố danh xách bảng đấu cho mọi người biết, Nhiếp Xuyên thấp thỏm không thôi.

Căn cứ vào tình huống xếp bảng thi đấu, nếu DK phát huy như bình thường, tiến vào bóng mười sáu đội hoàn toàn không có vấn đề gì hết, nhưng bắt đầu từ giai đoạn đó, một một bước đi là một bước khó.

Nếu dự đoán của huấn luyện viên Gordon chính xác, bọn họ sẽ tranh vé vào bán kết với KSU của Raven.

Sau khi vào được bán kết rồi, bọn họ có 50% khả năng sẽ đụng độ với CBU của Owen Whishaw, nếu thắng được CBU, vậy thi sẽ đấu tiếp trận chung kết.

Mà đối thủ cuối cùng của bọn họ hoặc sẽ là UFR của Relvin, hoặc sẽ là AZU của Ceston Lind.

Buổi tối hôm đó, Nhiếp Xuyên nhận được điện thoại của Relvin: "Ha ha, xem ra tôi sẽ phải đụng độ với Ceston Lind trước rồi!"

"Vậy thì, Relvin, chúc anh may mắn."

"Allen, muốn là người thắng cuối cùng thì chỉ may mắn thôi là không đủ, thực lực cũng rất quan trọng." Trong giọng Relvin còn mang theo ý cười, "Với lại, trong vòng hai mươi ngày sẽ có sáu mươi bảy trận đấu diễn ra, mỗi một trận đều là không có đường lui.

Cậu là lần đầu tiên tham gia thi đấu chính thức, hi vọng trạng thái của cậu vẫn tốt như khi thi đấu ở vòng loại khu vực."

"Cám ơn, trước khi thi đấu lúc nào tôi cũng thấy căng thẳng.

Nhưng mà vào sân rồi, thì cái gì cũng không nghĩ đến nữa."

"Nó là thiên đường, ước mơ, thành tựu cùng danh dự của cậu.

Nhưng nó cũng là địa ngục, thất bại có nghĩa cậu sẽ phải lui khỏi vũ đài rực rỡ đó, từ người tham dự biến thành khán giả.

Hết thảy buồn vui của cậu đều để lại trong đó.

Năm ngoái sau khi thi đấu kết thúc, tôi có cảm giác như mình vừa trải qua cả một kiếp vậy."

"Vậy Relvin này, kiếp trước nếu anh còn có bất cứ điều gì tiếc nuối, thì lần này hãy cố mà bù đắp lại."

"Đương nhiên!"

Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Xuyên vừa quay đầu đã thấy Reese đang ở ngay cạnh.

"Em trở nên thân thiết với Relvin như vậy từ bao giờ thế? Cậu ta không chỉ tới xem em thi đấu, còn gọi điện thoại cho em?"

"Chính là lúc nghỉ lễ Giáng sinh đó! Bọn em cùng nhay nghiên cứu phong cách chơi bóng của Ceston Lind, bồi dưỡng tình cảm giai cấp sâu đậm!"

Nhiếp Xuyên nghĩ một chút, như là đột nhiên nhận ra gì đó: "Reese, anh có phải lại đang suy nghĩ lung tung cái gì không thế?"

Reese giơ tay dí lên gáy Nhiếp Xuyên một cái, bình thản đáp: "Suy nghĩ lung tung là độc quyền của em, không phải tôi."

Thời gian trôi qua so với tưởng tượng của Nhiếp Xuyên thì nhanh hơn nhiều, trận đấu đầu tiên sau khi bọn họ tiến vào vòng sáu mươi tư đội đã tới.

DK với tư cách là đội tuyển hạt giống, đối thủ đầu tiên của họ cũng không phải quá khó nhằn, nhưng nếu đã có thể tiến vào vòng này, thì tuyệt đối không thể coi thường.

Kể từ giờ phút này, mỗi một trận đấu đều không được phép có bất cứ sai lầm nào, đây không còn là thi đấu xếp hạng nữa mà là vòng đào thải thực sự.

Chuyện lội ngược dòng phát sinh cũng là chuyện thường ngày ở huyện.

Cho nên trừ khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, thì không có nghĩa đội dẫn trước sẽ là đội có thể cười đến cuối cùng.

Vì một tấm vé vào cửa, trước ngày trận đấu diễn ra, Nhiếp Xuyên đã thấy bên ngoài nhà thi đấu mọc lên một loạt lều bạt, có không ít fan bóng rổ sẽ ở trong lều, thức trắng đêm để xếp hàng mua vé.

Nhiếp Xuyên tò mò đi lại muốn nghía thử một cái thì bị người ta nhận ra.

"Nhìn kìa! Đó là hậu vệ dẫn bóng của DK – Nhiếp Xuyên!"

"Nhiếp Xuyên cố lên!"

"Hey, người anh em, năm nay DK nhất định phải giành được chức quán quân đấy nhé!"

Nhiếp Xuyên đứng ngốc ra ở đó, cậu hoàn toàn không ngờ được là mình đứng lẫn trong đám đông rồi mà còn có người nhận ra được, cậu cho là cởi đồng phục bóng rổ ra, cậu chỉ là một du học sinh người Trung Quốc hết sức bình thường thôi.

Hơn nữa không phải người Âu Mỹ đối với người Châu Á đều là dạng mù mặt, không nhận ra ai với ai à? Kiểu thấy người nào cũng mồm ngang mũi dọc mắt hai bên ấy.

Nhưng bọn họ không những nhận ra Nhiếp Xuyên, mà ngay cả tên tiếng Trung của cậu cũng phát âm rất rõ ràng.

Nên biết, đến tận bây giờ Carlo vẫn còn gọi tên cậu thành "Ni Than"...!

"Cảm ơn! Tôi sẽ cố gắng!" Nhiếp Xuyên giơ tay tạo hình chữ "V" với bọn họ.

Sau đó mọi người đều bật cười.

Loại tán thưởng này của họ khiến Nhiếp Xuyên cảm thấy sự cố gắng của mình lại thêm ý nghĩa.

Rất nhanh, trận đấu đầu tiên của DK trong vòng chung kết giải bóng rổ sinh viên NCAA đã tới.

Khi Nhiếp Xuyên cùng đồng đội bước từ trên xe buýt xuống, vô số fan bóng rổ lập tức vây quanh, đèn chớp của phóng viên báo thể thao cũng lóe lên liên hồi, Nhiếp Xuyên vô thức quay mặt sang phía khác, cậu hoàn toàn không ngờ được cảnh tượng sẽ là như vậy, giống như ngôi sao bóng rổ NBA xuất hiện vậy.

Nhân viên bảo vệ của nhà thi đấu vội vàng tách đám đông fan đang vây quanh ra.

Ngay lúc Nhiếp Xuyên mở mắt, một đợt đèn flash khác lại chớp lên.

Nhiếp Xuyên có thể nhìn thấy bên trong đám người có banner ghi tên Reese được giơ cao, mà cách đó không xa lắm, cậu có thể nhìn thấy nhóm du học sinh Trung Quốc đang cầm băng rôn, bên trên ghi "Nhiếp Xuyên, cậu là niềm kiêu ngạo của chúng tớ!"

Đôi mắt cậu nóng lên.

Điện thoại của Nhiếp Xuyên rung lên, cậu lấy ra nhìn, thấy là tin nhắn của Chu Bân gửi đến: Tôi với A Mao tới rồi, cố lên người anh em!

Trái tim Nhiếp Xuyên càng lúc càng đập mạnh, cậu thở ra một hơi thật dài.

Bình luận viên của trận đấu ngày hôm nay có một người là vận động viên bóng rổ nổi tiếng NBA đã giải nghệ - Robert, dẫn chương trình chuyên nghiệp Ingrid và bình luận viên Espenson.

Không khí ở hiện trường quá mức cuồng nhiệt, loại sóng nhiệt đó khiến Nhiếp Xuyên cảm thấy mình còn chưa bước ra bước đầu tiên đã bị choáng ngợp rồi.

Hô hấp dường như cũng bị sự nhiệt tình của cổ động viên trên sân làm cho bốc hơi, oxy không còn đủ cung cấp cho lá phổi nữa.

Ewing vỗ lưng Nhiếp Xuyên một cái: "Hey, Nhiếp Xuyên, thả lỏng nào.

Trận đầu tiên khả năng giành thắng lợi của chúng ta vẫn rất cao."

"Ừm." Dù vậy, Nhiếp Xuyên nhìn thấy có nhiều khán giả cùng phóng viên như vậy, hơn nữa trận đấu lần này còn có thể được truyền hình trực tiếp trên TV, người có thể nhìn thấy cậu không chỉ hạn chế trong số khán giả đang có mặt ở đây, Nhiếp Xuyên tức thì cảm thấy căng thẳng hơn gấp bội.

Cách giờ khai cuộc vẫn còn gần ba mươi phút, huấn luyện viên Gordon tập trung mọi người lại thực hiện chỉ đạo chiến thuật lần cuối trước khi cả đội ra sân.

"Không cần biết trong vòng đấu loại chúng ta thể hiện xuất sắc như thế nào, nhưng đây mới là đấu trường chân chính.

Trong quá khứ, chúng ta từng đạt giải quán quân liên tiếp ba năm liền, được giới truyền thông cùng fan bóng rổ xưng tụng là vương giả.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, đội bóng của chúng ta bắt đầu suy yếu, liên tục mấy năm liền đều chỉ luẩn quẩn ở vòng mười sáu đội.

Mà thành tích tốt nhất là năm ngoái, chúng ta vào đến vòng tám đội mạnh nhất.

Năm nay, chúng ta phải để tất cả bọn họ biết nhà vua đã trở lại.

Quán quân là chúng ta.

Rõ chưa?"

Sắc mặt huấn luyện viên Gordon cực kỳ nghiêm túc, lạnh lùng.

Ông chưa bao giờ dùng giọng điệu mạnh mẽ như vậy để tiến hành chỉ đạo trước trận đấu.

"Rõ!" Mọi người đồng thanh trả lời.

Huấn luyện viên Gordon nổi giận nói: "Mấy đứa chưa ăn cơm sao? Tôi không nghe thấy!"

"Rõ!!!"

Giọng của mọi người tức thì cao lên một quãng tám, vang dội hơn hẳn.

Huấn luyện viên Gordon hài lòng gật đầu.

Sau khi mọi người khởi động, chuẩn bị sẵn sàng, Reese đưa một thanh sô cô la cho Nhiếp Xuyên: "Ăn đi."

"Em cai rồi!" Nhiếp Xuyên cười cười.

"Lúc ăn sô cô la, em sẽ không nghĩ đến khán giả cùng ánh đèn flash xung quanh nữa." Reese nói.

Nhiếp Xuyên nhoẻn miệng cười, không hổ là Reese, anh quả nhiên nhận ra cậu đang hồi hộp.

"Được." Nhiếp Xuyên nhận thanh sô cô la, bóc vỏ ra rồi bỏ tọt vào mồm.

Cậu vừa định cúi xuống kiểm tra dây giày lần cuối, thì Reese đã bước tới trước, quỳ một gối giúp cậu siết chặt dây giày.

Mặt Nhiếp Xuyên tức thì đỏ phừng phừng, ở đây có nhiều người như vậy, thế này quá là trắng trợn rồi!

Quả nhiên, đám đông trên khán đài lập tức rít gào.

"Reese! Nhiều người đang nhìn kìa!" Nhiếp Xuyên muốn rụt chân về, nhưng Reese lại tóm lấy mắt cá chân của cậu.

"Đừng nghĩ đến người khác, cũng đừng để ý người khác nhìn em thế nào.

Đây là trận đấu của tôi và em."

Reese ngước mặt lên, ánh mắt anh vẫn trước sau như một, trầm ổn bình tĩnh.

Tâm trạng Nhiếp Xuyên cũng theo đó mà lắng lại.

"Đúng, đây là trận đấu của em và anh."

Tất thảy mọi người khác đều không quan trọng.

"Với cả, em nhìn Carlo xem, năm ngoái cậu ta đã tham gia vòng chung kết rồi, nhưng bây giờ vẫn căng thẳng chả kém gì."

Nhiếp Xuyên quay lại nhìn, Carlo đang ngồi trên ghế, tay trái đấm đấm lên đầu gốii, đùi phải thì rung liên hồi, tuy rằng anh ta đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng mà trông vẫn buồn cười kinh khủng.

Nhiếp Xuyên không nhịn được bật cười.

Carlo nhìn lại, không hiểu gì hỏi: "Nhiếp Xuyên, cậu đang cười gì đấy?"

"Không có gì.

Ôi chao, sao anh cũng gọi tên tiếng Trung của tôi rồi?"

"Cái tên Ewing kia còn có thể gọi chính xác được cơ mà, khả năng ngôn ngữ của anh tốt hơn cậu ta nhiều lắm!"

"Ông cứ nói thẳng là sau khi mình phát hiện ra quy luật nào đó thì canh cánh trong lòng, nhất định phải tập gọi tên của Nhiếp Xuyên đi xem nào." Ewing bóc Carlo không thương tiếc.

"Quy luật gì cơ?" Nhiếp Xuyên tò mò hỏi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.