Mạnh Kiếp Có Thiên Nhiên

Chương 37: Chương 37




Mạnh Vĩ Đình nằm viện nhiều ngày, ở bên ngoài đồn đại là tình trạng cơ thể Mạnh Vĩ Đình cực kém, một nhóm nhà báo lớn canh giữ cả ngày ở bệnh viện, hi vọng có thể lấy được tin tức chính xác, tìm hiểu được bệnh tình của Mạnh Vĩ Đình, cổ phiếu Mạnh thị lại hạ xuống, lúc này nội bộ công ty căn bản là không kiên định, có người bắt đầu nhân cơ hội mà làm loạn, mà Mạnh Diên Châu cũng không chế lại rất tốt, hơn nữa phần lớn hoạt động của công ty do anh xuất hiện, mà quyết định sách lược cũng từ anh mà thực hiện, vì thế người chất vấn nghi ngờ cũng càng ngày ít đi.

Mạnh Diên Châu đứng ở cửa sổ phòng làm việc, anh đã đợi tới cơ hội này. Cho dù là kẻ địch, anh cũng có thể biến thành người của mình, khiến Mạnh Vĩ Đình cho rằng mình vĩnh viễn là kẻ ngốc, ông ta không ngờ, người một lòng trung thành với ông ta nay đã thành trợ thủ đắc lực của mình, thậm chí còn dùng nhược điểm của Mạnh Vĩ Đình giúp đỡ mình đối phó với ông ta.

Anh thở dài một hơi, bây giờ Mạnh Vĩ Đình không có ở đây, mà anh là cổ đông lớn nhất, lúc Mạnh Vĩ Đình trở lại, nhất định sẽ là niềm vui mừng lớn. Anh được nhiều thành công như vậy mà cảm thấy hưng phấn, trong tay cầm ly rượu, chống lại thủy tinh khổng lồ, chính anh vì bản thân mà ăn mừng.

Nghê Thiên Ngữ đẩy cửa phòng làm việc của anh, sau khi quan hệ của bọn họ thiết lập lại, cô liền trở về cương vị này, cô nhìn ly rượu trong tay anh, từng bước đi tới phía anh.

“Nếu như không có ý định uống rượu với anh, bây giờ có thể đi ra ngoài.” Mạnh Diên Châu xoay người, cũng không liếc nhìn cô một cái.

“Anh thật sự không tới bệnh viện thăm một chút sao?” Gần đây cô nhắc tới chuyện này quá nhiều, khiến anh chán ghét, nhưng cô không dừng được, có nhiều lúc, cô muốn nói chân tướng cho anh biết, nhưng không thể, nếu như cô nói rồi, có lẽ tất cả cố gắng của Mạnh Vĩ Đình sẽ hóa thành nước chảy……

Mạnh Diên Châu siết chặt cái ly trong tay, “Em gần đây thế nào vậy?” Hồi xưa cô không phải rất thông minh sao, nhìn sắc mặt của mình, cũng biết rõ là mình ghét nhất đề tài này, lại cứ khăng khăng chọn đề tài này nói chuyện với mình, “Anh nghi ngờ, em cùng Mạnh Vĩ Đình có quan hệ gì với nhau hay không.”

Câu nói của anh rất nặng, thậm chí ẩn ý cảnh cáo. Cô biểu hiện như vậy, dễ dàng khiến anh liên tưởng tới tấm hình Hàn Tiệp đưa cho anh hồi xưa, nếu như Mạnh Vĩ Đình muốn cô rời đi mà đàm phán với cô, cô nên hận Mạnh Vĩ Đình mới đúng, nhưng bây giờ cô đều nói tới chuyện của Mạnh Vĩ Đình, để cho anh không khỏi hoàn nghi là phán đoán ban đầu của mình là ngây thơ và ngu xuẩn. Nhưng anh cũng không muốn điều tra rõ rốt cuộc cô cùng Mạnh Vĩ Đình có quan hệ gì, nhưng hoài nghi trong lòng anh không bỏ được, giống như có cái gì đó ngăn ở ngực, giống như râu ria, nhưng anh biết nơi đó khó chịu.

Nghê Thiên Ngữ cũng biết hiện tại cô khiến anh không ưa, gần đây anh đối với cô cũng có chút ôn hòa.

Cô khẽ thở dài, “Người ở bệnh viên kia là anh trai anh, anh trai ruột, nếu anh thật sự ác như vậy.” Cô ngừng lại một chút, “Em chỉ sợ, anh tuyệt tình với người thân của mình như vậy, vậy đối với em, liệu có một ngày trong tương lai, anh cũng sẽ làm như vậy không?”

Âm thanh của cô tràn đầy bất đắc dĩ, thậm chí còn mang theo phiền muộn, để cho anh xoay người nhìn cô. Nếu như cô chỉ sợ trong tương lai sẽ có lúc anh độc ác xoay người rời đi, như vậy cử chỉ của cô hình như cũng rõ ràng.

“Đến bệnh viện thăm một chút, được không?”. Âm thanh của cô cực thấp, “Trong công ty đã có người có câu oán hận với anh rồi, anh trai anh gặp chuyện không may lâu như vậy, anh một lần cũng không tới bệnh viện.”

Mạnh Diên Châu trầm mặc hồi lâu, “Anh sẽ đi, nhưng em không cần phải đi đâu.”

Lòng Nghê Thiên Ngữ hơi trầm xuống, anh hoài nghi cô…..

Mạnh Diên Châu đi bệnh viên, thậm chí là có người truyền thống đang bám theo ở dưới.

Anh ở trên xe gọi điện thoại, nói chuyện với Hàn Tiệp vẫn còn ở nước ngoài du lịch.

“Lúc em cho anh nhìn thấy hình, có phải không nói cho anh biết, cô ấy là người của Mạnh Vĩ Đình đúng không?”

Hàn Tiệp gần như sắp quên đi mục đích ban đầu của mình, âm thanh của cô hết sức bình tĩnh, “Em rất muốn biết, nếu như cô ấy là người của Mạnh Vĩ Đình,anh định thế nào đối với cô ấy?”

Mạnh Diên Châu trầm mặc.

Hàn Tiệp lắc đầu cười khẽ, “Nếu như anh không nghĩ ra chính mình sẽ làm như thế nào, không bằng không nên đi suy nghĩ về điều đó, nếu như sự thật không khiến mình vui vẻ, cần gì để ình khó chịu đây?”

Mạnh Diên Châu cúp điện thoại. Cũng tới được bệnh viện.

Dư Hà cùng Lương Vĩnh Như đều ở đây, một tấc cũng không rời. Lúc Mạnh Diên Châu vừa tới, ánh mắt của Dư Hà đã đỏ lên, xem ra truyền thống cũng không có phóng đại bệnh tình của Mạnh Vĩ Đình, anh đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn ba người bên trong. Dư Hà nắm chặt tay Mạnh Vĩ Đình, Mạnh Vĩ Đình muốn bà đừng khóc, kiếp này bất hạnh lớn nhất của bà là gặp ông, để cho bà biết rõ kiếp sau mà mở to hai mắt, nhất định không cần gặp mình, cho dù gặp, cũng nên tránh xa.

Dư Hà càng khóc lớn, “Em hối hận không phải vì gặp anh, mà là vì sao không gặp sớm hơn chút, nếu như gặp anh sớm hơn, thì người phụ nữ khác cũng sẽ không cướp đi trái tim anh.”

Mạnh Vĩ Đình cười cười, “Đứa ngốc, nếu như em gặp anh sớm như vậy…. thì về sau anh gặp cô ấy cũng sẽ vứt bỏ em…..”

Nước mắt của Dư Hà lả tả rơi xuống, không yêu chính là không yêu, không có cách nào, làm cái gì cũng không được.

Lương Vĩnh Như ngồi ở đó, dung nhan tinh tế của bà đã sớm bị gỡ xuống, trung niên để tang chồng, già nua thì tang con mình, trên mặt hiện rõ vẻ tang thương của bà, nhìn một cái không sót gì, cô ngơ ngác nhìn Mạnh Vĩ Đình, “Con à, có phải con còn ngờ mẹ không?”

Nếu như không phải bà năm đó khư khư cố chấp, muốn nhằm vào 2 mẹ con kia, có lẽ người phụ nữ kia sẽ không chọn tự sát, có lẽ không có chuyện xưa. Con mắt Lương Vĩnh Như đỏ ngầu, nhưng nước mắt vẫn chưa rơi xuống, bà lại cười, bà cãi cả đời, rốt cuộc tính thua hay là thắng?

Mạnh Vĩnh Xương quả nhiên hung ác, trong lòng ông ta trừ con trai của ông ta ra, quả nhiên không có người khác. Ông ta chọn thời điểm thống khổ nhất của Hạ Chi Tình mà cứu cô ta, cũng cho Hạ Chi Tình một công việc, Hạ Chi Tình vẫn luôn nhớ tới ân tình của ông. Sau khi Mạnh thị xuất hiện nguy cơ lớn, cộng thêm lúc đó Lương Vĩnh Như hợp tác cùng đối thủ của Mạnh thị chống lại Mạnh Vĩnh Xương, Mạnh Vĩnh Xương lo lắng nguy cơ của Mạnh thị sẽ bị phát hiện, thì đó chính là đòn hủy diệt. Vì vậy ông lựa chọn dùng một hôn lễ dời đi tầm mắt của truyền thông, khi tất cả mọi người chú ý tới hôn lễ của ông, thì ông lại ở xung quanh tìm kiếm người đầu tư, không để ý gì tới hôn lễ. Người trên đời mắng ông từ bỏ vợ hiền, ông lựa chọn làm hôn lễ lớn, dùng cái này “chứng minh” tài chính của Mạnh thị cũng không xuất hiện nguy cơ. Sau khi hôn lễ, Mạnh Vĩnh Xương cùng Hạ Chi Tình có hiệp nghị, cô có thể tự do rời đi, nhưng cô đã nói rõ cô không có nhà, ở nơi nào cũng không sao.

Sau khi hôn lễ được một tháng thì Mạnh Vĩnh Xương mới phát hiện chuyện của Hạ Chi Tình và Mạnh Vĩ Đình, ông hơi giật mình nên khi tìm được Hạ Chi Tình, tức giận trách mắng cô không nói chân tướng cho ông biết. Hạ Chi Tình trầm mặc, chính cô cũng không nghĩ rằng sẽ gặp mặt Mạnh Vĩ Đình lần nữa.

Không đến bao lâu, Hạ Chi Tình mang thai, Mạnh Vĩnh Xương chỉ trầm mặc nói cho cô biết, đứa bé này chỉ có thể là con ông, ông sẽ không để cho Mạnh Vĩ Đình mang tiếng loạn luân trên lưng, con ông cần hôn nhân bình thường, cũng là người nối nghiệp của Mạnh thị, ông khong cho phép bất kì kẻ nào ngăn cản con đường của Mạnh Vĩ Đình.

Sau khi con của Hạ Chi Tình ra đời,lúc Mạnh Vĩnh Xương qua đời đem một nửa số cổ phần giao cho 2 mẹ con họ, người khác đều nói Mạnh Vĩnh Xương sủng ái người vợ nhỏ này. Chỉ có Hạ Chi Tình biết rõ, ông rất hung ác, dùng phần cổ phần này ngăn chặn, cũng tự nói với cô ân tình của ông, để nhắc nhở cô, không thể cắt đứt con đường tốt đẹp của Mạnh Vĩ Đình.

Hạ Chi Tình căn bản không nghĩ tới việc sẽ quay lại với Mạnh Vĩ Đình, từ cái giây phút chia tay đó, bọn họ nhất định sẽ không có kết quả. Lương Vĩnh Nhu nhằm vào, bà cũng làm như không nhìn thấy, nếu như cô không có ở đây, có lẽ bọn họ cũng sẽ không nhằm vào đứa bé Mạnh Diên Châu rồi. Cô để Lương Vĩnh Như chăm sóc Mạnh Diên Châu thật tốt, cô sẽ theo ý muốn của Lương Vĩnh Như, cô lựa chọn để mình rời đi, như vậy có thể bảo toàn danh tiếng của Mạnh Vĩ Đình, đồng thời, cũng coi như là báo đáp ân tình của Mạnh Vĩnh Xương, đứng ở trên đường cái, thấy xe bắt đầu tới, cô nghĩ: Mạnh Vĩ Đình, em không hối hận vì đã yêu anh…..

Mạnh Diên Châu đứng ở cửa, có cảm giác mình dư thừa, lại đứng mấy giây, anh xoay người rời đi.

Sản phẩn mới của Mạnh thị rất thành công, một khi đẩy ra thị trường, liền được người tiêu thụ ủng hộ, công chiếm hơn một nửa thị trường, điều này làm ọi người trong công ty càng tin tưởng Mạnh Diên Châu hơn, mà ở bên ngoài, tên tuổi Mạnh Diên Châu cũng biến thành quyền thế mạnh.

Cho dù Mạnh Vĩ Đình không thể xuất hiện, tiệc rượu cuối năm cũng hết sức náo nhiệt, mà những người có tiếng tăm cũng nể tình chạy tới. Mạnh Diên Châu đứng trong một đám người cứng cỏi mà nói, lời nói không nhiều lắm, âm thầm trầm thấp uyển chuyển, sắc mặt thu lại, nhưng cảm giác cự ly trong mắt thế nào cũng mài không xong.

Nghê Thiên Ngữ đứng xa xa nhìn người nọ, càng ngày càng cảm giác xa lạ, thậm chí càng lúc càng giống Mạnh Vĩ Đình rồi. Cô thở dài, nhưng không biết mình lo âu cái gì.

“Người tình không để ý tới em, cho nên một mình uống rượu sao?” Mục Phong cười tà đứng trước mặt Nghê Thiên Ngữ, tròng mắt lóe lên tia lửa, dường như muốn đốt sạch cô.

Lòng Nghê Thiên Ngữ khẽ run lên, sau đó vừa nghĩ, hiện tại nhiều người như vậy, anh ta cũng sẽ không làm gì với mình, nếu như lời nói của anh ta đủ nhạy bén.

“Mục thiếu, đã lâu không gặp.” Cô mỉm cười liếc nhìn anh, “Trái phải ôm ấp nhiều mĩ nhân như vậy, còn có thể nhớ tôi, thật sự vinh hạnh.”

“Không có cách nào, ai bảo em khắc sâu ấn tượng với tôi như vậy!”. Mục Phong cười như không cười.

Nghê Thiên Ngữ ho khan một tiếng, cười nhạt, “Phải là trí nhớ của Mục thiếu không tệ.” Cô nhìn hướng của Mạnh Diên Châu, “Tôi còn có chuyện, xin lỗi không tiếp được rồi.”

Mục Phong lại kéo tay cô, “Đi gấp như vậy làm cái gì, xem lại mối quan hệ trước của chúng ta, cũng nên hàn huyên một chút mới đúng.”

“Tôi không cảm thấy, giữa chúng ta có thể có chuyện gì tốt để nói.”

Mục Phong nhìn Mạnh Diên Châu ở bên kia một cái, “Không bằng chúng ta nói chuyện một chút về Mạnh nhị thiếu gia, anh ta rốt cuộc có ma lực gì, để cho em không chút do dự bỏ tôi lại. Để cho tôi học được ma lực này, tránh cho phụ nữ lần sau lại bị đoạt đi.”

Nghê Thiên Ngữ mím môi, hoàn toàn không biết Mục Phong muốn làm gì.

“Chớ đừng nói lời nào, dù em biết Mạnh Diên Châu là một người có tiền, vì tiền mà bán thân thể của mình, cũng có thể nói anh ta có ma lực của đồng tiền.” Mục Phong cười.

Nghê Thiên Ngữ cắn môi, anh ta tới để sỉ nhục mình sao? Cố ý nói khó nghe như vậy, làm cho người ta nghe được, không chỉ cô mất mặt, mà cả Mạnh Diên Châu cũng mất mặt.

Mục Phong còn muốn nói gì, Mạnh Diên Châu vội vã đi tới, một tay ôm eo Nghê Thiên Ngữ, tầm mắt nhìn thẳng Mục Phong, “Mục thiếu vội vã chạy tới, chính là muốn đến gần bạn gái tôi sao? Đồn đại nghe rằng con mắt Mục thiếu coi phụ nữ là cỏ rác, xem ra bạn gái tôi phù hợp với thẩm mĩ của Mục thiếu rồi.”

Mục Phong trợn mắt nhìn Mạnh Diên Châu một cái, “Không có cách nào, tôi nhớ bạn cũ, đối với người phụ nữ tôi từng có quan hệ thì cũng nhớ.”

Mạnh Diên Châu ôm Nghê Thiên Ngữ rời đi, “Vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy Mục thiếu hoài niệm nữa.”

Mục Phong cứ bị ném như vậy, nhìn đôi bóng lưng này, mắt càng hung dữ, Mạnh Diên Châu, một ngày nào đó tao sẽ ày biết kết quả vì đắc tội tao.

Mạnh Diên Châu đưa Nghê Thiên Ngữ đi chào hỏi, có lẽ danh tiếng bây giờ của Mạnh Diên Châu quá lớn, Nghê Thiên Ngữ trở thành thù địch với nhiều cô gái, vì vậy có người không cẩn thận đem rượu đổ vào người cô. Nghê Thiên Ngữ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là đi vào toilet xử lý lễ phục màu trắng của mình.

Mạnh Diên Châu nhìn bóng lưng của Nghê Thiên Ngữ, hiện một ánh mắt với người bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý, kiếm cớ đuổi cô gái đổ rượu ra khỏi tiệc.

Anh buồn chán với việc nói chuyện với người ta, trước kia, đúng là có trường hợp như vậy, anh phải chủ động tìm người nói chuyện, đối phương còn vênh váo tự đắc ra vẻ khinh thường, hôm nay anh đứng ở đây, cũng có một nhóm người vây quanh. Anh rốt cuộc biến thành hình dáng anh muốn, nhưng anh biết rõ, anh không vui, thật sự không vui.

Thậm chí anh có chút mê man, không biết mình làm tất cả vì cái gì, rất buồn cười.

Anh uống xong ly rượu đỏ, chuẩn bị lấy thêm một ly thì có người vỗ vào vai anh.

“Mạnh Diên Châu.” Người tới hết sức mừng rỡ, “Thật đúng là cậu, tớ còn cho rằng mình nhìn lầm.” Nói xong vỗ vỗ vai Mạnh Diên Châu, “Thật sự không ngờ, trở thành người lãnh đạo ưu tú, giàu có quý tộc.”

Nét mặt Mạnh Diên Châu có chút buồn bực, ngơ ngác nhìn người tới.

Đối phương ho khan một tiếng, cũng vì chính mình mà thấy xấu hổ, “Tớ là Lục Tử, chúng ta là bạn học trung học, mất trí nhớ rồi hả? trước kia tớ giúp cậu cùng nhau đi đánh nhau cùng đi xem mỹ nữ.”

Mạnh Diên Châu nghiêm túc suy tư một chút, trong trí nhơ mơ hồ có người này, “Không phải là tớ quên, mà cậu biến hóa lớn.”

Lục Tử cười cười xấu hổ, sờ sờ bụng bia của mình, “Nhớ năm đó tớ cũng là một người đẹp trai, lại nói cậu biến hóa ghê gớm thật, tớ nói à biết bạn gái cậu chính là bạn học cùng với tớ, cô ấy căn bản cũng không tin, thật sự đả kích.”

Mạnh Diên Châu cũng cười theo.

“Ai, cậu còn nhớ Hoa Cường cùng Vĩnh Lương không? Hai nhà cũng hợp tác làm ăn với nhau, nhưng cũng làm được, tớ là kém cỏi nhất…..”

Một lát sau, Lục Tử đại khái cũng phát hiện Mạnh Diên Châu đối với những chuyện này không hứng thú lắm, không khỏi lắc đầu một cái, lúc học trung học thì mọi người nói rằng già rồi ở đây cùng nhau nói chuyện, bây giờ lại muốn nhớ lại. “Mạnh Diên Châu, tớ trước kia không phát hiện ra cậu là một người trọng sắc khinh bạn, một nhóm bạn học cùng không nhớ ra, chỉ nhớ Thiên Ngữ. Nói đi cũng nói lại, các cậu vậy mà có thể ở chung với nhau nhiều năm như vậy, trước kia tớ cũng không phát hiện cậu chung tình như vậy…….”

Mạnh Diên Châu nghe nhưng không coi là quan trọng, nhưng một số từ trong đầu cũng biến một lượt, thần kinh của anh như bị chạm, “Cậu mới vừa nói cái gì?”

Lục Tử không giải thích được, “Tớ nói là trước kia tớ không phát hiện ra cậu chung tình…..”

“Trước câu đó.” Mạnh Diên Châu nhắc nhở.

Lục Tử xoa đầu mình, hoàn toàn không biết mình nói sai cái gì.

Mạnh Diên Châu nhìn chằm chằm vào anh ta, “Cậu nói tớ cùng Nghê Thiên Ngữ hẹn hò nhiều năm rồi hả?”

“Từ lúc học trung học cho tới bây giờ, chẳng lẽ không phải nhiều năm rồi sao?”

Tay Mạnh Diên Châu nắm chặt, từ lúc học trung học cho tới bây giờ, từ trung học cho tới bây giờ….. ánh mắt của anh hiện rõ vẻ tức giận, thì ra bọn họ ở chung lâu như vậy, người phụ nữ kia sao không đi học diễn xuất đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.