Manh Hôn Ách Giá - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 12: Thất tịch




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mỗi năm một lần Thất Tịch, Kỳ quốc dân phong cởi mở, đến ngày thất tịch thì tất cả nam nữ chưa kết hôn đều ra ngoài ngắm hoa đăng, thả một ngọn đèn hoa đăng ở bờ sông, người đã kết hôn hi vọng phu thê hoà thuận, người chưa kết hôn thì hy vọng có thể sớm ngày tìm được lang quân như ý.

Lục Nghiêu nắm tay Tô Hòa, hai người đi xuyên qua đám đông rộn rộn ràng ràng, cũng giống như một đôi phu thê ân ái bình thường. Lúc trước mắt Lục Nghiêu bị thương nên không có cơ hội, hiện tại đã có thể khôi phục lại bình thường, Tô Hòa cũng không nhịn được mà cảm thấy rất vui vẻ.

Khi đi ngang qua một tiệm hàng rong, Tô Hòa bị một chiếc đèn hoa đăng thỏ trắng hấp dẫn, thế nhưng y lại ngại nói ra, chỉ là mắt vẫn nhìn lom lom, đôi mắt như sắp dán hẳn lên nó.

Người bán hàng kia cũng rất tinh ý, thấy vẻ mặt y đang phân vân thì vội vàng nói với nam nhân cao lớn bên cạnh: “Công tử, đèn con thỏ này đẹp lắm đấy, mua cho nương tử nhà ngài một cái đi, năm đồng thôi.”

Lục Nghiêu quay đầu hỏi: “Muốn không?”

Tô Hòa nhìn hắn rồi nhìn đèn, sờ môi gật gật đầu. Lục Nghiêu nhếch khóe miệng, móc ra một thỏi bạc từ trong người, lấy chiếc đèn hoa đăng kia xuống rồi đưa cho thê tử đứng cạnh. Tiểu thương chưa từng gặp được vị khách nào hào phóng như vậy, vui mừng muốn chết, quay người lấy một chuỗi vòng tay bằng ngọc trai từ trong rổ ra, cười nói: “Cảm ơn hai vị, cái này là do bà bà trong thôn chúng ta tự tay làm, là ngọc trai thiên nhiên lấy ở bờ biển, phẩm chất khá tốt, nếu hai vị không chê thì cầm đi.”

Lục Nghiêu nhận vòng, cúi đầu đeo nó vào cổ tay phải của Tô Hòa, nắm tay y tiến về phía trước. Tô Hòa nhìn chuỗi hạt trên cổ tay, rồi nhìn bóng lưng rộng lớn trước mặt, đôi mắt cười đến cong cong.

Lúc trước khi ở nhà họ Tô, y chưa từng được chơi hội đúng nghĩa, khi mẫu thân còn sống, mặc dù sẽ bị cắt xén rất nhiều phí sinh hoạt, nhưng bà luôn có cách dùng những đồ vật bên người làm đồ chơi cho y. Mà từ sau khi mẫu thân qua đời, y liền không có ấn tượng về bất kỳ ngày lễ nào. Hiện tại y cũng đã có người muốn cùng trải qua ngày lễ, nếu như mẫu thân vẫn còn sống, hẳn là cũng sẽ rất vui vẻ.

Lúc hai người đang chuẩn bị đi thả đèn hoa đăng, đốc vệ trưởng trong phủ tưởng quân vội vã chạy tới, thấp giọng báo cáo một câu, hoàng thượng triệu kiến khẩn cấp, nhất định phải lập tức tiến cung.

Lục Nghiêu dặn dò một đốc vệ khác, đưa Tô Hòa về phủ an toàn, trước khi rời đi thì cúi đầu hôn lên khóe miệng thê tử: “Không sao, đừng lo lắng, ở trong phủ chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại.”

Tô Hòa gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng nam nhân đi xa. Mí mắt y giật lên một cái, luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra. Nhịn xuống tâm lý bất an, cũng quay về phủ dưới sự bảo vệ của đốc vệ.

Trong hoàng cung đèn đuốc sáng choang, phía trước long ỷ, hoàng đế đang nôn nóng đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn quay ra cửa nhìn xung quanh.

Ngoài cửa có thái giám đến báo cáo, Lục Nghiêu tướng quân bái kiến, hoàng đế lập tức bước xuống đại điện, gọi người nhanh dẫn hắn vào.

Nhìn thấy Lục Nghiêu đã khôi phục khỏe mạnh, trong lòng hoàng đế vừa tiếc nuối lại vừa vui mừng, là một loại cảm xúc rất khó hình dung. Lục gia và Lục Nghiêu chính là một sự uy hiếp vô hình với ông ta, nhưng đối với Kỳ quốc lại là sự đảm bảo an toàn duy nhất.

Thế nhưng mọi chuyện trước mắt hiển nhiên càng khẩn cấp hơn, ông ta cũng không cần Lục Nghiêu hành lễ, nhanh chóng lên tiếng: “Biên quan có tin, kẻ địch lại bắt đầu quấy rầy thôn trang ở biên cảnh, trẫm lệnh ngươi ngay lập tức đi dẹp loạn.” Nói xong lại suy nghĩ một chút, bổ sung: “Trẫm biết Lục tướng quân vì nước mà bị thương, đôi mắt vừa mới khôi phục, thế nhưng hiện tại quân tình khẩn cấp, trẫm cũng là lo lắng cho con dân nơi biên cảnh.”

Lục Nghiêu chắp tay hành lễ, quỳ một chân trên đất, trầm giọng nói: “Vì nước vì dân, thần dù chết cũng không chối từ!”

Lúc hắn tìm hoàng đế thì đã sắp nửa đêm, dùng lý do nghỉ ngơi để trở về phủ tướng quân một chuyến.

Trong điện Kim Loan, Thường Thịnh đang xoa bóp đầu cho hoàng đế nhắm mắt dưỡng thần trên long ỷ. Khóe mắt hoàng đế tràn đầy mệt mỏi, mở miệng nói: “Thường Thịnh, ngươi nói xem, nước cờ này của trẫm, có phải là đi nhầm rồi không?”2

Động tác của Thường Thịnh nhẹ hơn, thấp giọng đáp: “Hoàng thượng là vì nước vì dân, loại bỏ ưu tư, nô tài hận bản thân không thể phân ưu cùng hoàng thượng, chỉ có thể tận tâm làm tốt công việc được giao, để hoàng thượng không vì những việc nhỏ mà sốt ruột.”

Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Ngươi lão tiểu tử này, theo trẫm mấy chục năm, biết rõ như thế nào khiến trẫm vui vẻ.”

“Hoàng thượng long ân cuồn cuộn.”

Nửa đêm, trong phủ tướng quân, Tô Hòa nghe được tin Lục Nghiêu phải lập tức xuất phát, tâm trạng vô cùng lo lắng. Đôi mắt Lục Nghiêu vừa mới khỏi, chưa nghỉ ngơi được mấy ngày đã phải ra biên quan xa xôi đánh trận. Từ khi hai người kết hôn tới nay, còn chưa từng xa cách lâu đến như vậy, ngày hôm nay quả nhiên cũng đến rồi. Lúc thu dọn quần áo, lấy cái này lấy cái kia, chỉ thiếu điều không gói cả bản thân lại cho hắn mang đi.

Lục Nghiêu ôm thê tử nhẹ nhàng dỗ dành hồi lâu, hôn nhẹ lên chóp mũi y, nói: “Không sao đâu, qua một thời gian ngắn nữa vi phu sẽ trở lại, không cần lo lắng. Nhiều lời đồn đại như vậy đều nói ta anh dũng thiện chiến, giết địch như cắt rau gọt dưa, ngươi còn chưa tin tướng công của ngươi sao.”

Tô Hòa bị hắn ăn nói linh tinh chọc cho buồn cười, vỗ hắn một cái, sau đó dừng lại, kiễng chân hôn lên khóe miệng hắn, đưa tay viết vài chữ trên ngực hắn.

[An toàn]

[Đôi mắt]

Lục Nghiêu ôm y vào ngực, thấp giọng nói: “Biết rồi, ta sẽ nhớ kỹ.”

Tô Hòa cuối cùng cũng nhịn không được nữa, ôm eo nam nhân rơi nước mắt.

Đêm đó Lục Nghiêu dẫn đầu 50 vạn đại quân, xuất phát tới biên quan.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.