Mảnh Ghép Hôn Nhân

Chương 10: Cứu vãn, nên nắm tay nhau như thế nào?




Lí Tử Duệ là người nói biết giữ lời, chẳng mất quá hai ngày, anh đã lấy được giấy chứng nhận của công ty về cho cô.

-Đây là chứng nhận của công ty…- Lí Tử Duệ chìa một tờ giấy chứng nhận ra trước mặt Hi Hiểu: -Chứng nhận chúng ta kết hôn lần đầu, chứng minh cô chưa từng nạo phá thai, chứng nhận đây là đứa con đầu tiên của cô.

-Ừ- Hi Hiểu cầm lên xem qua một lượt rồi đột nhiên lấy từ sau lưng ra một xấp tài liệu: -Cái này…anh cũng xem đi!

Lí Tử Duệ nhướn mày: -Cái gì vậy?

-Thỏa thuận!- Hi Hiểu nói ngắn gọn: -Tôi nghĩ rồi, mấy lần trước đều là anh thay đổi hợp đồng của chúng ta, hơn nữa đều là vì tôi. Cho dù thế nào thì lần này tôi đã khiến anh phải chịu thiệt thòi, vì vậy có một số điều khoản bắt buộc phải thay đổi.

Lí Tử Duệ xem kĩ lưỡng một lượt, hóa ra những điều kiện mà cô nói hôm đó đều đã được ghi lên trên hợp đồng. Anh khẽ nhếch môi cười: -Xuất phát từ việc bên A đã gánh vác trách nhiệm làm cha trên danh nghĩa cho đứa con của bên B, bên B nguyện từ bỏ 60% tiền nhà ở sau khi li hôn để bồi thường quyền lợi cho bên A.

-Đúng vậy.

-Nếu như bên A chối bỏ trách nhiệm giữa chừng, có những hành vi gây ảnh hưởng đến danh tiếng của bên B, sau khi hết hạn hợp đồng sẽ bị triết khấu một nửa để cảnh cáo.

-Bên B đảm bảo, sau khi hết hạn hợp đồng, tuyệt đối không lấy hôn nhân ra làm lí do ép buộc bên A phải thực hiện trách nhiệm làm cha của mình. Nếu như vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp, bên B sẽ phải bồi thường cho bên A số tiền mặt tương ứng.

-Ừ.

-Nếu như bên A cảm tháy không cần thiết phải duy trì cuộc hôn nhân này, cần phải thông báo cho bên B biết, hai bên cùng bàn bạc để đi đến thống nhất trong việc rút ngắn thời hạn hợp đồng.

-Đúng.

-Những điều khoản này chẳng có lợi gì cho cô cả…- Lí Tử Duệ bỏ bản hợp đồng xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: -Nhan Hi Hiểu, cô nghĩ thế nào thế hả? Một khi tôi đặt bút kí thì đây chính là con số 36 vạn đấy!

-Tôi biết!- cô cười nhạt, dường như đã liệu hết mọi chuyện: -Nhưng cái anh phải gánh vác chính là thân phận người cha. Nếu như sau này tái hôn, bắt đầu cuộc sống mới thì có thể đây sẽ là một vết đen trong đời anh. Tôi đã bắt anh phải gánh chịu điều này thì đương nhiên tôi phải có trách nhiệm bồi thường cho anh!

Lí Tử Duệ sao lại không nghĩ đến chuyện sau này nhỉ? Cái giấy cho phép sinh đẻ này là bước đầu tiên đối mặt với hiện thực, sau này anh còn phải để cho đứa trẻ gọi mình là bố, anh phải gánh vác trách nhiệm trên danh nghĩa của một người giám hộ, anh phải đóng vai trò là người trụ cột của gia đình trên danh nghãi…Cho dù sau này có người nói đứa trẻ này chẳng giống anh chút nào, anh vẫn phải tươi cười giải thích rằng nó thực sự là con đẻ của tôi.

Nghĩ đến đây, anh lại thấy đầu óc mình quay cuồng.

Thế nhưng, đối diện với Nhan Hi Hiểu, anh lại học được phép thắng lợi tinh thần để tự an ủi bản thân. Anh nghĩ, thôi thì đến đâu hay đến đó. Chuyện cô có thai đã truyền ra ngoài rồi. Nếu như giờ li hôn, cô không chỉ chẳng có nơi nương tựa mà thanh danh của anh cũng bị hủy hoại.

Nếu như nói thẳng đứa bé không phải là con anh, Hi Hiểu sẽ bị người đời chửi rủa. Nếu như thừa nhận đứa trẻ là con của mình, lúc li hôn sẽ khó tránh khỏi bị người đời chê cười anh bỏ rơi vợ con. Như vậy càng tồi tệ hơn. Nói tóm lại, cuộc hôn nhân này cho dù thế nào cũng đều phải chai mặt ra để mà gánh vác hậu quả.

Hi Hiểu lại tỏ ra rất biết điều trong chuyện này, lại còn tự ý sửa lại hợp đồng. Anh lật lại bản hợp đồng một lần nữa, phát hiện một số chỗ sai đã được sửa lại nghiêm chỉnh. Tử Duệ khẽ cười nhạt: -Nếu như tôi kí rồi cô sẽ thiệt đấy!

-Tôi thiệt về tiền bạc nhưng tiền có thể kiếm lại được! Còn cái anh phải hi sinh chính là danh tiếng. Tôi làm như vậy chỉ là là dùng phương pháp công bằng và hợp lí để giải quyết vấn đề…- cô thở dài: -Mặc dù vẫn nói thanh danh là vô giá nhưng Lí Tử Duệ này, tôi đã cố gắng hết sức để có thể bồi thường cho anh rồi!

-Ok!- anh mỉm cười: -Đằng nào cũng là có lợi cho cả hai! Cứ coi như cô dùng 36 vạn để mua cái danh một người cha.

Thấy Tử Duệ cứ phải nói rõ ràng lợi ích như vậy khiến cho Hi Hiểu cảm thấy xót xa trong lòng. Nhưng ngoài mặt cô vẫn cố gắng gượng cười: -Đúng vậy!

Anh cầm bút lên, đột nhiên hàng chữ cuối cùng lướt qua trong mắt anh: – Còn điều cuối cùng thì sao? Có cần thay đổi không?

-Điều cuối cùng á?- Hi Hiểu cầm bản hợp đồng lên, miệng lẩm bẩm đọc: -Để đảm bảo quyền lợi, hai bên A, B không được phép nảy sinh tình cảm. Nếu như một bên làm trái với quy định, sau khi li hôn, toàn bộ căn nhà sẽ thuộc về bên kia.

-Đúng, có cần thay đổi không?

-Chắc là không đâu?- Hi Hiểu cúi đầu cười nhạt: -Tôi đâu có hi vọng anh đem lòng yêu tôi!

-Nếu như yêu thật thì sao?

-Cái gì?- câu hỏi của anh khiến cho trái tim cô chợt run lên. Vừa nói dứt lời, anh liền cầm bút kí nhanh lên bản hợp đồng, cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra hết: -Xong rồi!

Thay vì nói sửa lại bản hợp đồng này là để đảm bảo quyền lợi của Lí Tử Duệ thì nên nói rằng sửa lại bản hợp đồng này là để Hi Hiểu có thể bù đắp cho anh thì hơn. Có bản hợp đồng này rồi, Hi Hiểu sẽ không còn phải cảm thấy áy náy mỗi khi đối mặt với Tử Duệ nữa, và mỗi khi nói về chuyện của đứa trẻ, cô cũng không còn phải cúi đầu khó xử nữa.

Tâm trạng này sẽ giúp cho Hi Hiểu sống thoải mái hơn một chút. Vài ngày sau, cô liền cùng Lí Tử Duệ đến phòng dân số để kiểm tra và hoàn thành thủ tục.

Hết người này đến người kia quở trách hai người vì làm thủ tục này quá muộn, thực ra giờ đã hết thời gian làm từ lâu rồi. Nếu như không phải có người đồng nghiệp của mẹ Hi Hiểu làm ở đây thì có lẽ cái giấy cho phép sinh nở của cô chẳng thể làm nổi. Hi Hiểu phải nói khó mãi cuối cùng với được kiểm tra rồi bảo Lí Tử Duệ dùng tiền để hoàn tất sự việc. Tất cả thủ tục phải chờ một tháng sau mới được lấy.

Ra khỏi phòng dân sô, Lí Tử Duệ bất giác thở dài: -Đúng là phức tạp!

-Chẳng còn cách nào khác cả, ai bảo nước ta đông dân, kế hoạch hóa gia đình lại quá khắt khe…- Nhan Hi Hiểu giơ tay ra vẫy một chiếc taxi: -Trước đây tôi cũng không biết sinh một đứa trẻ lại phức tạp đến như vậy!

Hai người cười cay đắng rồi ngồi vào trong xe. Người lái xe chẳng khác gì một cái loa phát thanh, suốt chặng đường đi cứ bô lô ba la mãi không thôi. Hình như nhìn thấy cái bụng nhô lên của Hi Hiểu, người lái xe cười bảo: -Cô có bầu mấy tháng rồi?

-Bảy tháng ạ!

-Nhìn hai người thế này chắc chắn đứa bé sinh ra sẽ rất xinh đẹp!- người lái xe cười sảng khoái mà không biết rằng mình vừa chạm vào nỗi đau của hai người ngồi sau. Hi Hiểu nghe thấy vậy liền bối rối ngoảnh đầu ra ngoài cửa kính. Hồi lâu sau ngoảnh đầu lại nhìn, cô thấy vẻ mặt Lí Tử Duệ vẫn tĩnh lặng như nước cứ như thể chẳng nghe thấy gì hết.

Sau chuyện này Lí Tử Duệ cười chua xót nói anh đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đối phó với những lời bàn tán của người khác. Anh biết con đường này mà anh đã chọn vô cùng khó đi, hơn nữa lại còn chẳng có ngã rẽ.

Thời gian như nước trôi qua cầu, mặc dù chuyện này rất khó khăn nhưng do đã có sự thỏa thuận của hai người nên cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng phát sinh. Hi Hiểu thường tự an ủi mình rằng cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một sự hợp tác về mặt lợi ích, còn chuyện đứa bé có thể coi như một điều khoản được thêm vào trên bản hợp đồng.

Nhưng đối mặt với thời gian sinh nở cận kề, Hi Hiểu phát hiện ra rằng sắc mặt của Lí Tử Duệ càng ngày càng khó coi. Anh thường ngậm chặt miệng không nói nửa lời, ăn xong cơm liền đi thẳng vào phòng ngủ, thậm chí thỉnh thoảng còn nổi nóng vô cớ.

Nhan Hi Hiểu cứ cố gắng nhẫn nhịn. Cô biết, nói là không ai nợ ai nhưng áp lực mà Lí Tử Duệ phải chịu đựng thật sự không phải là bình thường. Nhưng người ngoài có lẽ không biết được chuyện của họ, thế thì rốt cuộc vì cái gì mà Tử Duệ lại trở nên nóng nảy như vậy?

Cuối cùng, sự mâu thuẫn này đã bùng phát vào một buổi tối.

Tối đến, Hi Hiểu đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi nhưng đột nhiên Lí Tử Duệ gọi điện về nói rằng phải đi tiếp khách nên sẽ về muộn một chút.

Đây là chuyện thường tình đối với một giám đốc thị trường như Lí Tử Duệ. Nhớ lại mấy lần trước Lí Tử Duệ đều uống tới ngà ngà say mới quay về nên Hi Hiểu đã chuẩn bị nấu món canh giải rượu cho anh theo phương pháp mà bố anh đã chỉ dạy. Nào ngờ món canh mới làm được một nửa thì cô lại ngủ quên mất. Khi cô đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên nghê thấy giọng nói của Tử Duệ.

Cơn tức giận dường như đã tích tụ từ rất lâu rồi, anh gọi tên cô bằng giọng điệu vô cùng bực tức và cáu bẳn: -Nhan Hi Hiểu! Nhan Hi Hiểu!- mỗi lần gọi đều như một lần núi lửa phun trào.

Bởi vì mang thai nên mấy ngày nay Hi Hiểu cảm thấy rất thèm ngủ. Để cho Lí Tử Duệ gọi chán chê cô mới lê cái bộ dạng còn đang ngái ngủ của mình ra khỏi phòng ngủ: -Sao thế?

Trên người anh nồng nặc mùi rượu. Một Lí Tử Duệ luôn biết kiểm soát đối với việc uống rượu mà nay lại uống thành ra thế này khiến cho Hi Hiểu thoáng chút kinh ngạc. Cô đang định chạy đến đỡ lấy thân hình liêu xiêu của Lí Tử Duệ thì bị anh gạt đi: -Nhan Hi Hiểu, cô quán xuyến việc nhà cái kiểu gì thế hả?

Trên bàn bày đầy các nguyên liệu nấu canh giải rượu mà lúc nãy Hi Hiểu đã chuẩn bị: gừng, hoa hồi, quê chi….thật sự là có hơi bừa bộn. Nhìn thấy anh không vui, Hi Hiểu vội vàng đến đó, đang định cúi xuống thu dọn thì đã bị Lí Tử Duệ kéo giật lại: Nhan Hi Hiểu, cô không thấy cần phải cho tôi một lời giải thích à?

-Giải thích?

-Chuyện đến nước này rồi mà cô định sinh đứa bé này ra thật hay sao?- Lí Tử Duệ miệng nồng nặc mùi rượu, bàn tay anh càng siết mạnh cánh tay cô: – Cô không cảm thấy cần phải suy nghĩ cho kĩ đường lui hay sao?

Bị Lí Tử Duệ quát nạt, Nhan Hi Hiểu cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng chẳng mấy chốc cô đã lấy lại được bình tĩnh: -Lí Tử Duệ, anh uống nhiều quá rồi, vấn đề này cứ để mai hãy bàn!

-Tôi không uống nhiều, chuyện gì tôi cũng phải suy nghĩ cho rõ ràng. Nhan Hi Hiểu, cô như vậy bảo tôi phải làm thế nào? Một khi sinh đứa bé này ra, cô định để tôi vào chỗ nào? Cô chỉ biết chăm lo cho kết tinh tình yêu giữa cô và hắn, cô có quan tâm đến nỗi tức giận, sự đau khổ của tôi không? Cô thật là ích kỉ!

Nghe thấy Lí Tử Duệ nói mình ích kỉ, Hi Hiểu như bị dội một gáo nước lạnh buốt. Cô đã tỉnh táo hoàn toàn, cố gắng thoát khỏi bàn tay anh rồi lạnh lùng nói: -Lí Tử Duệ, tôi cho rằng đường lui chúng ta đã bàn bạc rất rõ ràng rồi!

-Rõ ràng?- anh bật cười: -Nhan Hi Hiểu, cô sẽ dùng 36 vạn tệ để đổi lấy sự lừa gạt và sỉ nhục của tôi ư? Cô tưởng rằng với 36 vạn tệ ấy, cô có thể mua đứt tôi để làm cha cho đứa con hoang trong bụng cô ư?

-Xin lỗi nhé, tôi không chấp nhận!

Hi Hiểu không ngờ Lí Tử Duệ lại dùng từ “con hoang” để nói về đứa con trong bụng cô. Máu nóng dồn lên đến tận đỉnh đầu, cô không thể kìm chế hơn được nữa: -Lí Tử Duệ, anh hãy chú ý lời ăn tiếng nói của mình!

-Nếu như cô đã yêu cái gã Lục Kỳ Thần như vậy, tại sao không đi nói cho hắn biết cô đã mang trong người đứa con của hắn? Cô đã quyết định chia tay hắn, nói rằng đã cắt đứt hoàn toàn với hắn, thế sao còn không chịu bỏ đi đứa con của hắn?- Lí Tử Duệ đột nhiên cười sằng sặc, đôi mắt đen láy phát ra những tia nhìn lạnh toát và sắc nhọn: – Nhan Hi Hiểu, giờ cô còn muốn chơi trò “lập miếu thờ cho gái điếm” nữa cơ đấy! Đáng giận là ở chỗ, cô lại muốn lấy tôi ra làm người dựng miếu thờ cho cô. Lí Tử Duệ này tại sao phải làm cái bình phong che chắn cho đứa con hoang của cô chứ hả?

-Lí Tử Duệ!-Nhan Hi Hiểu tức tới sa sầm mặt mày: -Anh nói đủ chưa hả?

-Tôi chưa nói hết! Làm sao mà hết được cơ chứ?- Lí Tử Duệ vô cùng kích động, mặt đỏ tía tai, bộ dạng hung hăng như một con sói dữ: -Tôi với cô có quan hệ vợ chồng trên pháp luật, đứa con này sinh ra phải gọi tôi là bố! Tôi còn phải bỏ công sức nuôi dưỡng nó thành người. Nhan Hi Hiểu, cô nói cho tôi biết, tại sao, tại sao tôi phải làm vậy?

-Để tôi nói cho anh biết đấy là vì sao!- “Bốp” một cái, Lí Tử Duệ chỉ thấy má trái của mình đau rát, rồi sau đó là vô số các “vì sao” lấp lánh bay trước mắt anh. Còn Hi Hiểu thì giận dữ lao thẳng vào phòng ngủ, lúc quay trở lại, trên tay cô có cầm một túi tài liệu. Khoảnh khắc ấy, Lí Tử Duệ đã hiểu ra tất cả.

Quả nhiên, cô ném thẳng túi tài liệu đó về phía anh, giận dữ quát lên: -Lí Tử Duệ, anh nói đi, tất cả những thứ này có phải là do tôi ép anh hay không?

-Lúc đầu là ai mang những thứ này ra bảo tôi cùng hợp tác? Là ai nói chỉ dùng hôn nhân làm cái vỏ bề ngoài, giao nộp một ít tiền là có thể nhập hộ khẩu vào thành phố J? Giờ anh đã đạt được mong ước, thuận lợi trở thành một thành viên của thành phố này, thế nào? Giờ được nếm trái ngọt rồi mà vẫn còn cảm thấy thiệt thòi hay sao?

-Anh có thể nói tôi tham tiền, tham lợi, không sao. Nhưng Lí Tử Duệ…- cô giận dữ nhìn anh: -Ban đầu chẳng phải anh nhắm trúng tôi là vì lí do đó hay sao? Tại sao đến hôm nay anh lại hối hận? Tôi nói cho anh biết, anh muốn cầu được ước thấy thì cũng phải trả giá đấy!

-Được rồi, cô nói cho tôi biết cái giá phải trả là gì…- đối mặt với cơn giận dữ của cô, người đàn ông ban nãy hãy còn điên cuồng giờ đã bình tĩnh lại. Anh mệt mỏi thả mình trên ghế sô pha, kiệt sức như vừa trải qua một trận quyết chiến, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói như nghẹn đặc lại: -Cô định tội đi, tôi sẽ tuân thủ không điều kiện!

Ném bản hợp đồng đến trước mặt cô, Lí Tử Duệ nheo nheo mắt, ánh mắt tĩnh lặng như làn nước.

Giọng nói lạnh lùng rít ra từng kẽ răng, Nhan Hi Hiểu chẳng buồn nhìn, đưa tay gạt phăng bản hợp đồng sang một bên: -Điều thứ ba, mục thứ bảy, vô duyên vô cớ can thiệp vào tình cảm cá nhân của đối phương, phải dọn ra ngoài vô điều kiện. Ba năm sau, tự động từ bỏ 40% tiền nhà.

Lí Tử Duệ khẽ mỉm cười chua xót, cô đã học thuộc nằm lòng, điều đó cho thấy cô đã căm ghét anh đến tận xương tủy, nói không chừng có khi cô đã trông đợi đến ngày hôm nay từ lâu lắm rồi. Nhớ đến những lời mà người đi trước đã dạy, quả là chân lí. Không thể lấy hôn nhân ra làm trò đùa, anh biết làm như vậy là phạm pháp, giờ phải chịu hình phạt này cũng là đáng đời lắm!

Anh khẽ cười, đi thẳng vào trong phòng ngủ, lấy va li ra, ném tất cả đồ dùng, quần áo vào trong va li, chuẩn bị ra đi.

Lúc vặn nắm cửa ra, cô đột nhiên xuất hiện sau lưng anh: -Lí Tử Duệ, anh định đi thật sao?

Một câu nghi vấn…..không, nó giống như một sự níu kéo. Anh thở dài, ép buộc bản thân phải cắt bỏ tầng ý nghĩa thứ hai của câu hỏi ấy. Anh lại lần vặn nắm cửa nhưng không sao mở được, nhìn xuống thấy Nhan Hi Hiểu đang cố sức giữ chặt cánh cửa.

-Vừa nãy tôi nói có hơi nặng lời…- cô cúi đầu lắp bắp: -Anh không phạm vào điều thứ bảy, cũng không mắc lỗi gì cả, cũng….không cần thật thà nhận lỗi như vậy!

Nhìn thấy dáng vẻ cuống quýt hiếm có như vậy của Hi Hiểu, Lí Tử Duệ kéo tay cô xuống, sải bước ra khỏi phòng rồi quay lại đứng đối mặt với cô: -Hi Hiểu…cuộc chơi này…cho dù tôi không phạm vào điều thứ bảy thì cũng phạm phải một lỗi càng nghiêm trọng hơn….- anh khẽ mỉm cười, ánh mắt kiên quyết: -Tôi đi đây!

Tiếng chuông cầu thang máy kính cong vang lên, báo hiệu cầu thang đã đến tầng lầu nơi họ đang đứng. Lí Tử Duệ kéo va li hành lí đi nhanh vào trong cầu thang máy. Vào khoảng khắc cầu thang máy đóng lại, anh đã nhìn thấy đôi mắt cô.

Cô lấy tay chặn cầu thang máy lại, ánh mắt đầy cố chấp: -Lí Tử Duệ, anh nói cho tôi biết đi, anh đã phạm phải điều nào? Nếu như không nghiêm trọng tôi sẽ bỏ qua cho anh. Anh không cần tự giác rời đi như vậy!

-Nhan Hi Hiểu, cô sẽ không tha thứ cho tôi đâu!- anh mỉm cười nhìn cô: -Điều thứ hai mươi mốt…tội của tôi nặng lắm!

Đúng vào khoảnh khắc cô thừ người nghĩ ngợi, cầu thang máy lại lần nữa đóng lại. Thế giới của cô và anh….lần đầu tiên bị cách biệt.

Nhìn những con số biến đổi trên cầu thang máy, Lí Tử Duệ cảm thấy toàn thân như kiệt sức. Trong những ngày qua, anh đã cố gắng hết sức không để cho bản thân mình lún quá sâu vào cuộc hôn nhân này, chỉ sợ sẽ lại nảy sinh những tình cảm không nên có đối với người con gái ấy. Anh không chỉ một lần tự khuyên nhủ bản thân, yên bình sống qua ngày, không cần để ý quá nhiều những chuyện vớ vẩn. Thế nhưng chẳng bao giờ anh lại nghĩ rằng, tất cả mọi thứ đều sẽ biến đổi trước tình yêu.

Anh vừa mới chấm dứt một cuộc tình không có hồi kết thì nay lại vướng vào một tình yêu chẳng có chút tương lai.

Trong bữa tiệc lúc buổi tối, đột nhiên có người nhắc đến chuyện của Lục Kỳ Thần, con trai tổng giám đốc Đường Đô. Nghe nói, Lục Kỳ Thần có thể vì có biểu hiện tốt, cộng thêm với sự bảo lãnh của Đường Đô và Gia Thái nên sẽ được phóng thích sớm.

Người đó nói thao thao bất tuyệt, lại còn úp úp mở mở về thời gian ra tù của Lục Kỳ Thần.

Anh lúc đó trông có vẻ chẳng mấy để tâm lắng nghe nhưng thực ra mỗi lời nói của người đó đều như một con dao nhọn cứa vào da thịt anh. Một thứ cảm giác khó gọi tên từ từ dâng lên và bao trùm toàn bộ cõi lòng anh.

Một khi Lục Kỳ Thần ra tù, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi những dây dưa với Hi Hiểu…nhất là về đứa bé. Dường như đó chính là sợ dây gắn kết chặt hai người họ lại với nhau.

Anh càng nghĩ càng cảm thấy buồn bã. Trong cơn u mê, anh bỗng nảy ra một ý nghĩ, dường như Hi Hiểu chỉ ngày mai thôi sẽ rời bỏ anh để quay trở lại bên cạnh người đàn ông đó. Mặc dù người phụ nữ ấy nói rằng sẽ không còn chút dính dáng gì với Lục Kỳ Thần nữa, thế nhưng ai mà chẳng biết cô vẫn còn nhớ thương, rất nhớ thương người đàn ông đó.

Anh luôn cảm thấy Hi Hiểu rất mâu thuẫn trong chuyện này. Một mặt muốn lãng quên nhưng một mặt lại muốn sinh ra đứa con của anh ta. Trong xã hội này, cô nên biết rõ hoàn cảnh của một đứa bé là con hoang sẽ như thế nào. Thế nhưng cô vẫn cố chấp sinh ra nó.

Vì vậy, cô đã lấy sự thiệt thòi của anh để tác thành cho tình yêu vĩ đại của mình.

Đây chính là những đánh giá về bản thân của Lí Tử Duệ mấy ngày nay. Với Hi Hiểu, Lí Tử Duệ anh chỉ là một vật hi sinh cho tình yêu vĩ đại của cô.

Ngoài ra, chẳng còn giá trị gì khác.

Lí Tử Duệ không ngờ mình lại đi theo con đường này. Qua chuyện trắc trở với Nhiễm Nhược San, anh càng căm ghét những người đàn ông than vãn vì tình. Niềm tin của anh là dùng lợi ích kết tinh thành tình cảm, nhưng thật không ngờ, ông trời lại ban cho anh một viên thuốc “rã đông”, chính là Nhan Hi Hiểu.

Anh không biết mình đã rung động trước cô từ khi nào. Nhìn dòng xe qua lại tấp nập trên đường phố, trái tim Lí Tử Duệ lại rối như tơ vò. Thực ra anh đã để ý đến Hi Hiểu từ lâu rồi, nhưng lúc đó chỉ là để hoàn thành mục tiêu đã định của mình. Sau khi kết hôn, anh càng ngày càng phát hiện ra nhiều điều mới mẻ ở cô, tình cảm giống như một căn bệnh không có thuốc chữa, bạn chẳng những không biết khi nào nó sẽ phát bệnh mà mỗi lần căn bệnh tái phát đều đau đớn như thấu vào tận tim gan.

Còn anh, lại không ngờ rằng căn bệnh mang tên Nhan Hi Hiểu này lại dữ dội đến như vậy.

Khi phát hiện ra hoàn cảnh thực sự của mình, phát hiện ra mình cần phải chạy trốn…thì anh đã hoàn toàn kiệt sức.

Chỉ có điều như vậy cũng tốt, tốt nhất nên sớm rút lui, nên nhân cơ hội này mà ra đi cho sớm.

Lí Tử Duệ chỉ về phía trước, đó chính là chung cư của người bạn cũ kiêm đồng nghiệp Lương Lạc của anh ở thành phố J này. Anh bán mạng làm việc ở thành phố này đã lâu lắm rồi, bạn bè thật sự chẳng có mấy người. Không thể trách anh kém cỏi trong giao tiếp xã giao mà nên trách cái xã hội này, ai ai cũng đặt lợi ích lên hàng đầu.Tình cảm bạn bè hoặc những thứ tình cảm khác đều tan hết chỉ vì lợi ích, thậm chí có người còn trở mặt thành thù.

Lương Lạc thấy anh xách va li đến liền kinh ngạc đến há hốc mồm: -Cậu sao thế?

-Chẳng sao cả, tan rồi!- Lí Tử Duệ đi thẳng vào phòng. Chẳng để cho Lương Lạc kịp phản ứng gì, Tử Duệ đã ngồi phịch xuống ghế sô pha: -Tôi khát quá, cậu cho tôi li nước đi!

Lương Lạc nhìn bạn mình như nhìn một con quái vật: -Lí Tử Duệ, cậu điên à?

Kể từ sau khi kết hôn, Tử Duệ cứ như thể ham sắc quên bạn, hơn bốn tháng nay chẳng thèm đến đây lấy một lần. Thế mà hôm nay đến lại còn kéo theo cả hành lí khiến cho trí tò mò của Lương Lạc được dịp phát tác.

Anh đưa cho Tử Duệ một cốc nước, cười bảo: -Sao rồi, bị vợ đuổi ra ngoài rồi chứ gì?

-Ừ…- lúc này Lí Tử Duệ mới phát hiện ra là uống rượu đã được một lúc lâu thế rồi mà đến giờ trong cổ họng vẫn còn vị cay xè của rượu, nó khiến cho cổ họng của anh đau rát: -Đến ở nhờ nhà cậu vài hôm, nói đi, tối nay tôi ngủ ở đâu đây?

Lương Lạc chỉ tay vào ghế sô pha: -Nếu như cậu chỉ ở lại một hai hôm thì ngủ luôn trên ghế sô pha đi, tôi đỡ phải dọn dẹp giường chiếu cho cậu. Còn nếu định đánh trận trường kì thì tôi sẽ thu dọn phòng cho cậu!

-Vậy thì mau đi thu dọn phòng đi!- Lí Tử Duệ trợn mắt quát bạn rồi từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

-Hài…khuya lơ khuya lắc mà cậu còn đến đây để ra oai với tôi đấy à?- nhìn bộ dạng như ông lớn của Tử Duệ, Lương Lạc bật cười, tò mò hỏi: -Này, nói mau, lại bị tổn thương vì tình rồi chứ gì?

-Biến đi!- Lí Tử Duệ trợn mắt quát rồi đưa tay chỉ lên thái dương: -Tôi uống nhiều quá, giờ đang đau đầu!

-Bị vợ làm cho tức đến đau đầu chứ gì? Cậu cũng thật là, hôm đó tôi còn ca ngợi vợ chồng nhà cậu gắn bó như keo sơn trước mặt bạn bè để làm gương cho mọi người noi theo, thế mà cậu lại….- Lương Lạc lay lay cánh tay Tử Duệ: -Người anh em, tôi thấy không cần thiết phải dọn giường cho cậu đâu.Theo tôi thì hai người nay cãi nhau mai lại hòa ngay thôi. Cãi nhau chính là một phương pháp tăng cường tình cảm, vì vậy nói không chừng ngày mai cậu lại đòi về cho xem….

-Không về được đâu!- Lí Tử Duệ đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt đen láy phảng phất những ánh nhìn hụt hẫng. Đột nhiên anh bật cười: -Lạc này, cậu cứ chờ uống rượu li hôn của tôi đi!

-Li hôn?

-Ừ, li hôn!- Lí Tử Duệ nhắm mắt lại: -Chỉ có con đường này để đi thôi!

Mặc dù Lương Lạc là bạn thân của Tử Duệ nhưng lại không biết được chân tướng sự việc giữa anh và Hi Hiểu.

Lúc đó đột nhiên Lí Tử Duệ thông báo với mọi người rằng mình sẽ lấy vợ, mọi người ai nấy đều kinh ngạc. Không chỉ tò mò chờ đợi được nhìn thấy tân lương Nhan Hi Hiểu, mọi người ai nấy còn thi nhau phỏng đoán. Họ cho rằng có lẽ Tử Duệ vì bị Nhiễm Nhược San làm tổn thương quá nặng nề nên mới đưa ra cái quyết định kết hôn có phần gấp gáp và ấu trĩ như thế. Với tính cách hiếu thắng của anh, Nhiễm Nhược San vì cái hộ khẩu mà có thể sẵn sàng từ bỏ anh thì chắc chắn anh cũng có thể làm ra những chuyện như thế này.

Hơn nữa, Lí Tử Duệ cũng được nhập hộ khẩu vào thành phố J này, chính điều này đã khiến cho cuộc hôn nhân của anh nồng nặc mùi vị của sự “ức chế” vừa “tức tối”.

Mọi người ngoài mặt thì chúc phúc cho Lí Tử Duệ nhưng trong lòng lại thầm nghĩ cuộc hôn nhân này chắc chắn chẳng kéo dài được bao lâu. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, làm sao để duy trì quả là một câu hỏi quá khó! Nhưng Lí Tử Duệ và Nhan Hi Hiểu đã dùng những hành động âu yếm và thân mật trong mấy tháng liền để xua tan suy nghĩ ngờ vực của mọi người. Đúng lúc mọi người đang dần dần thay đổi cái nhìn về cuộc hôn nhân của họ thì lại có tin hai người chuẩn bị li hôn.

Nhìn bộ dạng mệt mỏi của người bạn thân, Lương Lạc không nỡ hỏi tiếp. Đang định đứng dậy đi thu dọn phòng ngủ cho Tử Duệ thì đột nhiên có tiếng nói nghèn nghẹn vang lên: -Cậu đừng có nói với ai đấy!

Lương Lạc ậm ừ đáp lại, khẽ thở dài rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Nằm trên chiếc giường xa lạ, Lí Tử Duệ không sao ngủ được. Trong đầu anh lại hiện lên ánh mắt của Nhan Hi Hiểu lúc anh ra đi, vừa phẫn nộ, lại vừa có chút gì ấm ức…đôi mắt ấy cứ nhìn anh chăm chăm, cứ như thể anh chính là một món đồ chơi vô cùng đáng ghét.

Tương lai nên đi tiếp thế nào đây?

Anh đã thể hiện rõ tâm ý với cô rồi, chính vì vậy hợp đồng đã không còn hiệu lực. Hai người đã không còn đường để đi tiếp.

Trừ phi, cô cũng nghĩ như anh.

Nghĩ đến đây, Lí Tử Duệ lại không nén được tiếng cười chua xót. Bộ dạng lúc đó của Hi Hiểu chẳng khác nào muốn băm vằm anh ra thành trăm mảnh cho bõ ghét, làm sao cô có thể nảy sinh tình cảm với anh được?

Thôi thì nhắm mắt lại ngủ thật say, mặc kệ chuyện ngày mai sống hay chết.

Lí Tử Duệ kéo chăn lên cao, đang định nhắm mắt đi ngủ thì đột nhiên điện thoại đổ chuông. Mở máy ra nhìn, hóa ra là số của Nhan Hi Hiểu.

Anh ngây người vào màn hình đang chớp tắt liên tục, cuối cùng đóng điện thoại lại rồi nhét xuống dưới gối.

Anh muốn ngủ một giấc thật say không mộng mị, nhưng cuối cùng lại là một đêm thức trắng.

Ngày hôm sau, Hi Hiểu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Như một phản xạ có điều kiện, cô lập tức mở máy: -Lí Tử Duệ!

Nào ngờ đầu dây bên kia vọng lại giọng nói của một cô gái, dường như cô ấy có hơi giật mình nên giọng nói có phần rụt rè: -Chị Nhan….là…em….

-À…- Nhan Hi Hiểu khẽ thở dài, nhìn lại màn hình, đúng là số của Lâm Nhiên.

-Có chuyện gì không?- cô ngồi dậy từ trên ghế sô pha. Do không để ý nên suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: -Sao lại gọi điện cho tôi thế?

-Chị sao thế?- nghe thấy tiếng thở sâu của cô, Lâm Nhiên liền hỏi.

-Không có gì, đang nằm trên ghế sô pha nên có hơi đau nhức mình mẩy!- Nhan Hi Hiểu nói: -Cô thì sao? Công việc có vấn đề gì không?

Lâm Nhiên à lên như vừa ngộ ra một điều gì đó: -Chẳng trách….

-Sao thế? -Hi Hiểu ngạc nhiên: -Cái con ranh này sao chẳng khác trước đây gì cả, cứ hơi một tí là….

-Em biết nguyên nhân khiến cho giám đốc Lí không vui là gì rồi!- Lâm Nhiên thở dài: -Chị hại bọn em thê thảm rồi đấy, hôm nay bọn em nộp lên ba cái đề án, giám đốc Trì đã thông qua rồi, tổng giám đốc Tôn cũng không có ý kiến gì, chỉ có mỗi giám đốc Lí là nói không có tính khả thi. Anh La mới nói vài câu, nào ngờ hai người đã cãi nhau to, giám đốc Lí còn xé toạc một cái đề án ngay trước mặt anh La nữa….

-Cả ba đề án đều không được thông qua, thường thì đâu có chuyện như vậy!- Lâm Nhiên hình như vẫn còn rất sợ hãi, giọng nói trầm hắn xuống: -Mặc dù trước đây giám đốc Lí vẫn rất nghiêm khắc nhưng đâu có đến mức như bây giờ. Công sức làm việc của bộ phận kế hoạch lần này coi như đổ sông đổ biển hết rồi. Bây giờ bọn em cứ nơm nớp lo sợ, không biết phải làm thế nào nữa…

Hi Hiểu nhất thời không biết phải nói sao.

-Chị Nhan, tối qua hai người cãi nhau hay làm sao thế? -Lâm Nhiên nói bằng giọng oán trách: -Hại bọn em tự nhiên lại trở thành cái “thớt” cho anh ấy trút giận!

-Ừ….bọn tôi có cãi nhau…- đối mặt với Lâm Nhiên lúc này, Hi Hiểu không thể né tránh vấn đề được nữa: -Anh ấy giờ đang ở đâu?

-Giám đốc Lí á? Giờ anh ấy đến sở xây dựng rồi. Vừa đi, thế nên em mới dám gọi cho chị!

-Ừ!

-Chị Nhan, em xin chị đấy, chị hãy làm hòa với giám đốc đi mà!- Lâm Nhiên than vãn: -Nếu như còn cãi nhau với anh ý nữa chỉ e là bọn em sẽ tiêu mất!

-Ừ, tôi biết rồi!

Bỏ điện thoại xuống, Hi Hiểu vô tình nhìn thấy bản thỏa thuận rơi ở dưới đất. Qua một đêm bị cô vò nát, giờ nó đã nhăn nhúm trông thật khó coi. Cuối bản thỏa thuận là chữ kí của Lí Tử Duệ, nét mực vẫn còn rất mới, cứ như thể anh vừa mới đặt bút kí xong.

Đưa mắt nhìn lên trên chữ kí của Lí Tử Duệ, cô nhìn thấy điều thứ hai mươi mốt mà hôm qua anh nói đến.

Điều thứ hai mươi mốt, để đảm bảo quyền lợi đã nêu ở trong hợp đồng, hai bên A, B không được nảy sinh tình cảm. Nếu một bên làm trái với hợp đồng, sau khi li hôn, căn phòng sẽ thuộc quyền sở hữu của bên kia vô điều kiện.

Trong đầu cô lại hiện lên vẻ mặt của Lí Tử Duệ tối qua: có sự phẫn nộ, có sự ấm ức, có sự không cam tâm, có sự oán hận…tất cả các trạng thái tình cảm đều thể hiện trong ánh mắt của anh. Khoảng khắc nhìn thấy điều thứ hai mươi mốt này, toàn thân Hi Hiểu như bị rút hết sức lực, đổ phịch xuống ghế sô pha.

Cô đã nghĩ rất nhiều: nghĩ đến những lúc cô làm món ăn ngon, anh gắp từng miếng lớn bỏ vào miệng, chẳng chút giữ kẽ, cứ như thể món ăn cô làm chính là những món ăn ngon nhất ở trên đời; nghĩ đến lúc mợ cô đến ở, đôi mắt anh chất chứa sự căng thẳng nhưng khuôn mặt vẫn cố tỏ ra vui vẻ; nghĩ đến lúc biết chuyện cô có thai, anh đã cố đè nén sự ấm ức ở trong lòng, gượng gạo thể hiện cảnh vợ chồng yêu thương nhau trước mặt bố anh.

Tất cả mọi thứ….đều từ từ tái hiện trước mắt cô.

Đưa mắt nhìn căn phòng một lượt, đâu đâu cũng phảng phất hơi thở của anh, mùi hương bạc hà nhè nhẹ, thỉnh thoảng lại phảng phất mùi khói thuốc lá. Hi Hiểu ngồi lại trên ghế sô pha, mở nhật kí cuộc gọi, trên đó còn hiện cuộc gọi đã gọi cho anh vào lúc 0 giờ 36 phút đêm qua, nhưng không có người nhận.

Đó là cuộc điện thoại mà cô phải cố gắng lắm mới có đủ dũng khí để thực hiện. thế nhưng anh lại không cho cô có cơ hội được nói.

Về sau cô lại gọi thêm hai cuộc nữa, nhưng chỉ nghe thấy giọng con gái lảnh lót vang lên: số máy của quý khách hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau!

Nhan Hi Hiểu chỉ biết cười ngậm ngùi. Trận chiến này đến thật lạ kì, kết thúc lại quá dứt khoát.

Điện thoại đã báo hết pin. Nhan Hi Hiểu vừa định đứng dậy đi đổi pin thì đột nhiên chuông cửa reo lên. Cứ tưởng là Lí Tử Duệ về nhà nên Nhan Hi Hiểu vội vàng chạy như bay ra mở cửa. Ba từ “Lí Tử Duệ” vừa lên đến cổ họng liền bị chặn lại khi cánh cửa vừa mở ra. Là Kiều Việt.

-Kiều Việt….- Hi Hiểu không giấu được sự ngạc nhiên trong ánh mắt, nụ cười như đông cứng lại trên môi: -Sao cô lại đến đây?

-Tôi đến tìm cô!- Kiều Việt nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên cái bụng đã nhô lên rất cao của cô: -Sao thế, không mời tôi vào nhà à?

Hi Hiểu ậm ừ đáp lời, trực giác mách bảo cô rằng Kiều Việt đến đây e là có chuyện chẳng lành. Trước đây cô ta đâu có đến tìm cô, tại sao giờ lại nổi hứng đến tìm cô thế nhỉ?

Trong đầu còn chưa nghĩ ra đối sách thích hợp thì Kiều Việt đã đi thẳng vào vấn đề: -Nhan Hi Hiểu, hôm nay chúng ta nói thẳng vấn đề, không cần phải giấu diếm. Tôi hôm nay đến tìm cô là để hỏi, đứa bé trong bụng cô là của ai?

Trái tim Hi Hiểu như run lên, cô khẽ nở nụ cười: -Đứa bé trong bụng tôi đã có ủy ban dân số lo, đâu dám làm cô phải lao tâm?

-Tôi không lao tâm…- Kiều Việt nhíu mày: -Cô đừng tưởng tôi là con ngốc!Một ngày nào đó của bảy tháng trước, có một đêm Lục Kỳ Thần không quay về chung cư, tối hôm đó, các người chắc không chỉ ngồi ngắm trời ngắm đất chứ hả?

Cô ta hít một hơi thật sâu, lông mày nhíu chặt lại: -Nếu như hôm đó hai người có làm chuyện gì, vậy thì ngày tháng vừa đúng trùng khớp. Chẳng giấu gì cô, tôi đã đến bệnh viện kiểm tra tư liệu về cô, trên đó có ghi rõ đứa bé này đã được bảy tháng rưỡi rồi.

-Vậy thì cô muốn chúng tôi làm cái gì?- Hi Hiểu ngồi xuống ghế sô pha, thật không ngờ cô ta lại còn điều tra cả tài liệu của cô. Hi Hiểu cố nặn ra một nụ cười: -Chắc cô không nghĩ là tối hôm đó tôi với chồng tương lai của cô đã vật nhau mấy chục hiệp chứ hả?

-Hai người không làm thì tốt! Nhưng mà tôi không tin là hai người không làm gì!

-Thế thì cô cứ tự giày vò bản thân mình theo suy nghĩ của mình đi, tôi nói cho cô biết tối đó Lục Kỳ Thần đã làm gì nhé!- Hi Hiểu cười nhạt: -Chẳng nhẽ cô quên mất là tối hôm đó cô đã bảo anh ấy mang tiền đến bảo tôi ra đi hay sao? Không sai, tôi đã ra đi rồi. Lẽ nào cô còn tưởng tôi ngốc đến mức độ vấn vương tình một đêm với người bạn trai mà tôi đã chia tay hay sao?

-Cả đêm hôm đó hai chúng tôi đã nói chuyện bồi thường. Tôi đã bảo Lục Kì Thần tính toán nên trả tôi bao nhiêu cho những năm tháng thanh xuân mà anh ta đã lãng phí của tôi…- cô ngoảnh đầu nhìn ra xa: -Tình cảm bốn năm trời thật khó tính toán, thế nên mỗi người một câu, đến tận khuya vẫn chưa xong. Nỗi uất ức còn chưa nguôi, sao có thể có hứng mà làm chuyện đó cho được?

-Thật sao?

-Cô cảm thấy là giả thì sẽ là giả. Người ta nói vợ chồng như đôi chim trong cùng một khu rừng, nhưng tai nạn ập đến lại mỗi con bay một nơi. Tôi với Lục Kỳ Thần chẳng qua chỉ là người yêu, lúc đó trước sự cám dỗ của đồng tiền, lợi nhuận cô cho anh ta không ít, vì vậy anh ta lại chẳng mong sớm dang cánh bay đi…- Nhan Hi Hiểu cười nhạt: -Nghe nói cô còn hỏi Lí Tử Duệ chồng tôi về chuyện này. Kiều tiểu thư à, tôi chỉ khuyên cô chớ vì nóng nảy mà làm hỏng việc!

-Hôm đó lúc về nhà, Lí Tử Duệ đã mắng mỏ tôi một trận tơi bời, còn chất vấn cụ thể những chuyện yêu đương ngày xưa trước khi kết hôn, làm ầm ĩ chuyện này đến ba ngày trời. Kiều tiểu thư à, tôi chỉ cảm thấy cô thật buồn cười, người ta đã nóng lòng muốn thoát ra khỏi chuyện này, tại sao cô lại cứ thích chụp cho chồng mình cái mũ ngoại tình thế hả? Cho dù tôi có thai đứa con của anh ta thì tôi được lợi lộc gì chứ?

Những lời của Hi Hiểu khiến cho Kiều Việt cứng họng, mãi mới nói lên lời: -Tôi chỉ sợ một khi anh ấy ra tù, nếu đứa con này của anh ấy thật, e rằng tình cũ không rủ cũng đến…

Vẻ mặt rụt rè và vô vọng đó của Kiều Việt khiến cho trái tim Hi Hiểu chợt thắt lại: -Nếu như vì vấn đề này mà cô cứ bám lấy tôi không chịu tha, vậy thì tôi đảm bảo, chúng tôi không còn bất kì chút dây dưa nào nữa.

-Nhưng mà…

-Chẳng nhưng nhị gì hết…- Nhan Hi Hiểu cười: -Kiều Việt, con của tôi tôi biết. Nếu như sau khi Lục Kỳ Thần ra tù mà cô vẫn cứ truy cứu chuyện này, suốt ngày gây chuyện thị phi thì e rằng lúc đó không có chuyện lại biến thành có chuyện đấy! Lúc đó cho dù cô có không muốn tôi và Lục Kỳ Thần nối lại quan hệ thì e rằng khó. Cô cứ phải làm ầm ĩ chuyện này lên sao?

-Tôi chỉ là phòng bệnh hơn chữa bệnh thôi!- Kiều Việt ngẩng đầu nhìn cô: -Tôi chỉ sợ mặc dù đứa con là của Lí Tử Duệ nhưng sau này cô lại quay lại cắn tôi một miếng…để trừng phạt tôi vì hành động chia rẽ hai người trước đây….

Hi Hiểu cười như mếu: -Kiều Việt, cô thực sự khiến cho tôi biết thế nào là tính toán trước sau rồi đấy!

-Cuộc sống không phải là một bộ phim, tôi chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, cả ngày lo lắng cho chuyện cơm áo gạo tiền, làm gì có thời gian mà đi trả thù chuyện ân oán. Hơn nữa, chuyện tình cảm giữa tôi và Lục Kỳ Thần không sâu sắc như cô tưởng đâu. Nhưng tình cảm giữa tôi và Lí Tử Duệ lại sâu sắc hơn cô biết đấy!

-Cô không tin có thể đến Trụ Dương mà hỏi, Lí Tử Duệ theo đuổi tôi từ khi nào?- Nhan Hi Hiểu tỏ vẻ bất lực: -Nói tóm lại, kể từ khi Lục Kỳ Thần đến nương nhờ các người, tôi đã chẳng còn tình cảm gì với anh ta nữa!

-Vậy thì tốt!- Kiều Việt gật đầu: -Cô phải hứa với tôi, nếu như Lục Kỳ Thần ra tù rồi cũng không được gặp mặt anh ấy!

-Phải thêm một cái định ngữ vào câu yêu cầu của cô: chủ động…- Nhan Hi Hiểu cười: -Tôi sẽ không chủ động đi tìm anh ta, tiền đề là anh ta cũng đừng có đến làm phiền tôi. Việc đó thì phải nhờ cô quản lí cho chặt!

Kiều Việt gật đầu nhìn cô rồi quay người định bỏ đi.

-Hi Hiểu…- ra đến cửa rồi đột nhiên Kiều Việt lại ngoảnh đầu lại nói: -Lí Tử Duệ cũng không tồi!

Hi Hiểu chợt sững người rồi khẽ nhoẻn miệng cười:- Biết rồi, người bố mà tôi chọn cho con mình đương nhiên là không tồi rồi!

Lần gặp mặt Kiều Việt này đã kết thúc như vậy, nói chung là dễ đối phó hơn là Hi Hiểu tưởng. Mặc dù là lừa gạt người khác nhưng dù sao như vậy cũng là xong rồi. Thực ra như vậy cũng tốt, Nhan Hi Hiểu nghĩ, như vậy có thể tránh được việc khiến cho Kiều Việt lo ngại rằng đứa con trong bụng cô chính là nỗi đe dọa của cô ta, nhờ đó mà tránh được những hậu họa về sau.

Nhớ lại câu nói cuối cùng của Kiều Việt trước khi ra khỏi nhà, Nhan Hi Hiểu bỗng cười chua xót. Cô cũng biết Lí Tử Duệ là một người không tồi, nhưng chuyện đã đến nước này, cô phải làm sao để cứu vãn được đây?

Bộ dạng ngày hôm qua của anh, rõ ràng là vô cùng chán ghét và mệt mỏi. Như vậy làm sao cô dám tiếp tục quấy rầy anh được?

Cô lại móc điện thoại trong túi ra, định gọi điện thêm lần nữa nhưng lại sợ nhìn thấy số của mình Tử Duệ sẽ tức giận mà không nghe, như vậy chẳng phải là càng mất mặt hay sao?

Đắn đo suy nghĩ mãi, đột nhiên cô nảy ra một ý, dù sao cũng đang ngồi không, chi bằng ra ngoài tìm anh nói chuyện với cái cớ là chuyện công. Dù sao giờ đã gần đến giờ nghỉ trưa rồi. Nghĩ đến đây cô liền thôi không gọi điện nữa, cùng lắm là chờ một lúc sẽ nhìn thấy anh ấy ra cửa, đón đường anh ấy giả vờ như tình cờ gặp mặt rồi chủ động làm hòa là xong.

Để tránh chạm mặt các đồng nghiệp khác, Hi Hiểu đã vào một quán trà có phục vụ đồ ăn ở đối diện công ty, chăm chú quan sát, chờ đợi Lí Tử Duệ ra khỏi cửa.

Nhìn thấy một cái bóng quen thuộc từ đằng xa, trái tim Hi Hiểu khẽ rung lên. Cô vội vàng đi về phía đó. Chỉ có điều, Lí Tử Duệ vừa đi ra thì cô đã nhìn thấy cái bóng của Nhiễm Nhược San sánh vai đi bên anh.

Lúc này Nhan Hi Hiểu thật sự hi vọng tiếng gọi của mình chưa thoát ra khỏi cổ họng, thế nhưng tất cả đã quá muộn. Ánh mắt của hai người đó đều đồ dồn về phía có tiếng gọi cất lên. Lí Tử Duệ khẽ nhướn mày, sự ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt, nhưng chỉ một giây sau đó, anh đã lấy lại ánh mắt lạnh lùng thường ngày. Nụ cười tươi tắn trên môi Nhiễm Nhược San như đông cứng lại, cho đến tận khi Lí Tử Duệ đi về phía Hi Hiểu mới hồi phục lại trạng thái bình thường.

Nhan Hi Hiểu sững sờ đứng yên tại chỗ, lặng lẽ chờ đợi người đàn ông đó chậm rãi đi về phía mình, từng bước một. Bên cạnh anh lúc này…còn có một người phụ nữ khác…là bạn gái cũ của anh. Hi Hiểu chỉ cảm thấy giờ mình đang phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt, trong lòng bắt đầu dậy lên ý chí quyết chiến…Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô coi Nhiễm Nhược San như là kẻ thù của mình.

Lí Tử Duệ kéo cô sang một bên, không để cô đứng dưới lòng đường: -Em đến đây làm gì?

-Thế mà cũng hỏi, đến gặp anh chứ làm gì?- khóe môi cô khẽ nhếch lên, vẽ ra một nụ cười tươi nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Nhiễm Nhược San: -Chào cô Nhiễm!

Nhiễm Nhược San cười đáp lại: -Chào cô!

-Hai người có chuyện cần bàn bạc à?- Hi Hiểu nhìn đồng hồ: -Thế thì thôi không làm phiền hai người nữa, tôi vốn định đến tìm Tử Duệ ăn cơm. Nếu như hai người có chuyện cần bàn thì tôi về nhà ăn cũng được!

Cô quay người định bỏ đi, nhưng mới đi được hai bước đã phát hiện tay mình bị một bàn tay kéo lại: -Đừng đi, cùng đi ăn cơm đi!

Đúng như mong muốn của Hi Hiểu, cô khẽ nhoẻn miệng cười rồi quay lại nói với Nhiễm Nhược San: -Thế có được không?

-Theo lí mà nói thì không được…- Nhiễm Nhược San gật đầu, điều này nằm ngoài dự đoán của Hi Hiểu. Cô hơi ngẩn người nhưng lại nhìn thấy Nhiễm Nhược San mỉm cười: -Lí Tử Duệ, hôm nay tôi đến bàn chuyện công việc với anh, cái đại lí của chồng tôi….

Cô nhìn anh, chớp chớp mắt như ngụ ý.

-Nếu là chuyện công việc thì nên nói chuyện trong giờ làm việc…- Nhan Hi Hiểu cười nhạt: -Nếu như cô không nói như vậy tôi còn định về nhà ăn tạm cơm cho xong. Nhưng giờ cô lại nói định bàn chuyện công việc trong giờ nghỉ trưa, tôi lo ông chồng mải mê công việc của mình sẽ làm việc đến quên ăn mất, như thế không tốt cho sức khỏe. Vì vậy, tôi muốn đi theo để giám sát có được không nhỉ?

Những lời Hi Hiểu nói không quá cứng rắn nhưng cũng chẳng mềm mỏng, Lí Tử Duệ chợt nhíu mày, kéo cánh tay cô: -Hi Hiểu…

-Hả?

-Cùng đi ăn đi!- Lí Tử Duệ nhìn cô rồi quay sang gật đầu với Nhiễm Nhược San: -Nhược San, chẳng phải công việc chúng ta đã bàn bạc gần như xong xuôi rồi sao? Hơn nữa Hi Hiểu đã nghỉ việc ở Trụ Dương rồi, tất cả những vấn đề của công ty đều không liên quan gì đến cô ấy nữa, vì vậy nên không cần phải né tránh!

Thấy Lí Tử Duệ nói như vậy, Nhiễm Nhược San liền nhếch môi cười gượng gạo rồi cất bước đi trước.

Lúc đó Nhan Hi Hiểu chỉ là vì tức khí nên mới có ý định ăn cơm chung với hai người họ. Thế nhưng khi các món ăn vừa được bày lên bàn thì cô chợt cảm thấy hối hận.

Ánh mắt của Nhiễm Nhược San thực sự khiến cho người ta phải nổi gai ốc.

Quả nhiên, ánh mắt của Nhiễm Nhược San lướt qua cái bụng của Nhan Hi Hiểu rồi bật cười:- Lí Tử Duệ, lúc đó em cảm thấy em hành động rất nhanh, nào ngờ anh còn nhanh hơn cả em!

-Em để lộ ý định chia tay sớm quá, còn anh lại là người biết lo xa…- Lí Tử Duệ đảo bát canh cá lên rồi ngẩng đầu nói tiếp: -Anh cũng giống như em, vô cùng thực dụng, tuyệt đối không để bị trói chết trên một cành cây. Nhất là khi….- anh khẽ mỉm cười, ánh mắt toát lên sự sắc lạnh đến rợn người: – Cái cây đó không xứng đáng để anh chết trên đó!

Mặt Nhiễm Nhược San chợt biết sắc: -Anh biết mình giống em thì càng tốt. Thế thì tại sao lúc đó anh còn tỏ ra phẫn nộ như vậy?- cô liếc mắt nhìn Hi Hiểu đang ngồi bên cạnh: -Nhìn dáng vẻ của cô Nhan có khi đã mang thai được bảy tháng rồi đấy nhỉ? Lí Tử Duệ. Anh thường đề cao sự chung thủy, sau khi biết em bỏ anh theo người khác còn lớn tiếng chửi bới hành vi phản bội đó. Em còn tưởng anh là người chung thủy lắm cơ, nào ngờ chính bản thân anh đã thiếu đạo đức từ trước!

Câu nói này thực sự không lọt tai chút nào. Nhan Hi Hiểu vừa buông cốc sữa trong tay xuống, định mở miệng phản bác nhưng Lí Tử Duệ đã giữ chặt tay cô: -Nhược San!- anh cười nhạt: -Tôi cảm thấy vấn đề này chẳng thú vị chút nào, đặc biệt là ở trước mặt vợ tôi, khó tránh khỏi khiến cho cô ấy nghĩ rằng chúng ta tình cũ không rủ cũng tới. Giờ cô đang mang đứa con của ông Lạc, còn vợ tôi cũng có thai rồi. Chuyện này đã là quá khứ, tất cả đã được an bài, có đào bới quá khứ cũng chẳng ích lợi gì. Còn nữa, Hi Hiểu…- Lí Tử Duệ quay về phía Hi Hiểu: -Hôm nay mối quan hệ của chúng ta với Nhược San được nâng lên một bậc, sau này nhất định sẽ càng gắn bó hơn!

-Hả?- Hi Hiểu cao giọng, cố ý làm ra vẻ ghen tuông chứ thực ra trong lòng cô đã đoán ra đáp án rồi.

Quả nhiên, hành động tiếp theo của Lí Tử Duệ là mời rượu Nhiễm Nhược San: -Chúc cho sự hợp tác của chúng ta thành công mỹ mãn!

Thực lòng mà nói thì Hi Hiểu vẫn cảm thấy rất vui vì bữa cơm này. Cho dù thế nào thì Lí Tử Duệ vẫn đứng trên góc độ của cô mà nói chuyện, hành động, mặc cho Nhược San ra sức công kích và sỉ vả, anh vẫn không làm cô mất thể diện chút nào.

Nghĩ đến đây, trái tim cô chợt thấy ấm áp hơn rất nhiều. Cô vội vàng đuổi theo Lí Tử Duệ đã đi trước cô vài bước nói: -Này, tối nay ăn cái gì? Tôi về trước chuẩn bị nhé!

Nào ngờ Tử Duệ đột nhiên quay đầu lại, dáng vẻ vui vẻ lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ mặt xám xịt, lạnh lùng: -Nhan Hi Hiểu, cô cảm thấy chúng ta có cần thiết phải như vậy không?

Hi Hiểu chợt khựng lại, đôi mắt hoang mang nhìn anh: -Anh nói vậy là ý gì?

-Ý của tôi hôm qua đã nói rất rõ rồi. Nhan Hi Hiểu, tối qua cô đã dùng hợp đồng đuổi tôi ra khỏi nhà…- khóe môi anh cong lên, nói như mỉa mai: -Chẳng nhẽ hôm nay cô lại quên rồi sao?

-Nhưng mà hôm nay rõ ràng anh…- Nhan Hi Hiểu đỏ bừng cả mặt. Rõ ràng lúc nãy Lí Tử Duệ vẫn còn tươi cười rạng rỡ, thậm chí còn tỏ ra rất tình cảm với cô, tại sao đột nhiên giờ lại thay đổi thái độ như vậy?

-Nhan Hi Hiểu, đây là vấn đề nội bộ, hai người giải quyết cũng được…-chỉ một giây sau anh đã đưa ra đáp án cho cô: -Vì Nhiễm Nhược San là người ngoài nên không cần vạch mâu thuẫn của chúng ta ra cho cô ta chê cười…

-Tôi hiểu rồi!- Hi Hiểu ngẩng đầu nhìn anh: -Vì vậy, tất cả chỉ là vì thể diện của anh thôi phải không? Anh chỉ là không muốn để Nhiễm Nhược San chê cười phải không? Thế nên mới lôi tôi vào vở kịch này?

Cô thật hi vọng được nghe thấy từ “không” từ miệng của anh, thế nhưng thứ cô nhận được chỉ là một cái gật đầu khẳng định.

Nhan Hi Hiểu đột nhiên cảm thấy trái tim giá lạnh, bàn tay khẽ nắm chặt lại. Sự thân mật vừa mới đây thôi vẫn còn vấn vương trong lòng bàn tay cô, thế mà chỉ chớp mắt, anh đã nói với cô rằng tất cả chỉ là một màn kịch, tất cả chỉ là vì thể diện trước mặt người bạn gái cũ.

Cô còn cảm thấy vui vì hành động ban nãy, còn hào hứng tưởng rằng đó chính là cơ hội mà ông trời ban cho hai người sau vụ cãi nhau ngày hôm qua, thế mà chẳng ngờ, giá trị của cô chẳng qua chỉ là một thứ công cụ.

Nhan Hi Hiểu đứng yên bất động, ngẩn ngơ không biết mình nên làm thế nào. Đến lúc ngẩng đầu lên thì đã phát hiện ra Lí Tử Duệ không còn ở đó nữa.

Cái bóng của anh đã đi về phía đối diện, chỉ cách một con đường nhỏ nhưng sao cô cảm thấy khoảng cách của hai người lại quá xa vời!

Hi Hiểu cắn chặt môi, quay người chặn một chiếc taxi, lòng dạ rối như tơ vò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.