Mành Chỉ Đỏ

Chương 33: 33: Chàng Và Ta Thêm Một Hồi Ly Biệt 1




Những người dân Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành, phàm là những ai đã từng mang ơn Lục Lâm Nguyên đều hết thảy tụ tập lại y quán Vĩnh An, gây dựng lại y quán từ đống đổ nát điêu tàn.

Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, mái đã lợp xong, vách tường cũng đã được gia cố thêm lớp hoàng thổ chắc chắn.

Không chỉ thế, bọn họ còn phân chia nhau công việc vô cùng đều đặn; Người thì lên núi hái thuốc, lấy củi, kẻ thì túc trực khang trang lại y quán, chăm sóc mấy con gà, vườn dược thảo Lục Lâm Nguyên nuôi trồng, trăm công nghìn việc đổ dồn lại với nhau, ấy thế mà ai nấy đều làm việc vô cùng hào hứng, tỉ mỉ, giống như việc giúp ích được cho Thần Y của họ trong cơn khốn đốn chính là niềm vui của họ vậy.

Nàng trong suốt khoảng thời gian này cũng làm lụng không ngớt việc, hết nháo nhào trộn bùn bới đất đến cặm cụi cùng với mấy vị đại nương nấu nướng cho hàng chục miệng ăn.

Tuy là có thêm mấy vị đại nương thay phiên nhau chăm sóc Lục Lâm Nguyên trên giường bệnh đỡ nàng, thế nhưng nàng vẫn chẳng thể yên lòng mà giao phó chàng cho người khác, kết quả là nàng thức nguyên một ngày một đêm cạnh chàng, người mỏi mệt đến độ gục gặc đầu liên hồi.

“Thanh Uyển cô nương, cô nương đã thức suốt một đêm rồi, khó tránh khỏi trong người có chút mệt mỏi, hay cô nương cứ đi nghỉ một lát, để ta trông coi Thần Y đại nhân thay cho cô nương.”

Cái đầu đang gà gật của nàng bỗng chốc giật nảy lên một cái, nàng khẽ đưa tay lau đôi mắt lòe nhòe những nước, lấy sắc giọng tươi tỉnh đáp lại:

“Lưu đại nương không cần lo lắng cho tiểu nữ, tiểu nữ vẫn còn sung sức lắm, chút việc đây thì có nhằm nhò gì chứ!”

Vị Lưu đại nương thương cảm nhìn khuôn mặt đang cố gượng ra vẻ bình thường của nàng, lòng không khỏi cảm thán.

Trước đây nữ nhi của bà sống chết cũng chẳng chịu lấy ai, chỉ một mực đòi lấy Thần Y đại nhân, bà cũng nhiệt tình ủng hộ ý định này của con gái, cho rằng nữ nhi ưu tú xinh đẹp của bà ngoài Thần Y đại nhân ra thì chẳng có nam nhân nào có thể sánh đôi bằng.

Cũng vì thế mà Lưu đại nương dạo đó hay kiếm vờ cái bệnh đau lưng, khi đi xem bệnh lúc nào cũng mang con gái theo, cho là như thế mới phải đạo làm con, kỳ thực chỉ là muốn nhân đó đưa con gái tiếp cận với Thần Y đại nhân, cho rằng đôi nam nữ suốt ngày gặp nhau, chuyện trò mấy hồi rồi thể nào chẳng có cảm tình.

Kế hoạch tuyệt diệu đó khiến Lưu đại nương hứng khởi suốt mấy ngày trời, bà liền đem kể với con gái, nàng ấy cũng đỏ mặt thẹn thùng vâng theo, nhịp trống trong ngực cứ vang lên liên hồi.

Thế nhưng Thần Y đại nhân của con gái bà lại lạ kỳ quá! Nói năng khách sáo với con gái bà thì cũng đành rồi, thế nhưng suốt hai tháng liền nàng ấy tấn công dồn dập, công kích oanh liệt trên mặt trận tình cảm mà bức tường thành mang tên “Lục Lâm Nguyên” đó vẫn cứ ì ra như khúc gỗ, chẳng thân cũng chẳng gần, cứ sừng sững vô tri như vậy mà nản lòng.

Bà và nữ nhi cũng không phải là người dễ bỏ cuộc như vậy, lòng đã nhắm chắc chàng rể này rồi thì nhất định sẽ không buông, thế nhưng ngay thời khắc cả hai tung ra sát chiêu hòng đập tan đi cái bản mặt lạnh băng của Thần Y đại nhân thì chàng đã công kích trước một bước.

“Lưu cô nương, ta đã có hôn phối rồi, mong cô nương giữ chút khoảng cách với ta, tránh để người ngoài nhìn vào lại làm tổn hại thanh danh khuê nữ.”

Lục Lâm Nguyên chỉ thốt một câu nhẹ tênh như vậy, thế nhưng đối với Lưu đại nương và con gái của bà, lời đó nào có khác gì quả tạ ngàn cân đập thẳng vào bản mặt của họ.

Con gái bà về nhà ôm gối rấm rứt khóc suốt mấy ngày mấy đêm không ngớt miệng.

Thân làm mẹ, bà cũng phiền não vô cùng, thế nhưng lại chẳng biết làm cách sao để cứu vãn tình thế, chỉ có thể an ủi nữ nhi bằng mấy câu than vắn thở dài.

Câu chuyện đó tuy rằng đã mấy năm trôi qua, con gái bà cũng đã ngoan ngoãn lấy được một người chồng yêu thương con bé hết mực, thế nhưng đối với chàng rể hụt Lục Lâm Nguyên, bà vẫn có chút gì đó tiếc nuối, thế nên khi nghe tin Thần Y tìm được ý trung nhân suốt bao lâu nay phòng không gối chiếc, bà không khỏi ác cảm với nàng, cho rằng nàng chỉ là dựa vào chút nhan sắc mà khiến Lục Lâm Nguyên nhất thời say mê.

Thế nhưng thời gian đã minh chứng cho tất cả những xúc cảm ghen ghét trong lòng bà là vô lý đến nhường nào.

Lục Lâm Nguyên thực sự đã đợi được ý trung nhân năm xưa, đi đâu hai người cũng dính lấy nhau như hình với bóng, tình đầu ý hợp, ân ái vô cùng.

Cho đến hôm nay, trông thấy được vẻ ân cần chăm sóc phu quân đến quên mình của nàng, Lưu đại nương mới thôi không còn ác cảm với nàng, làm cho bà ngờ ngợ cảm thấy rằng hóa ra người con gái đang thiu thiu những hơi thở nhè nhẹ bên cạnh chiếc giường gỗ này lại có thể xinh đẹp yêu kiều được đến như vậy.

“Hay là thế này, Thanh Uyển cô nương cứ chợp mắt một lát đi, đến giờ uống thuốc của Thần Y đại nhân thì ta sẽ gọi cô nương dậy.”

Nàng lưu luyến nhìn khuôn mặt anh tuấn của chàng một hồi, tuy rằng trong lòng không chịu, thế nhưng nàng cũng biết nên để bản thân nghỉ ngơi một chút, nếu không Lục Lâm Nguyên còn chưa lành vết thương mà nàng cũng lăn ra ốm thì chuyện lại càng thêm phiền phức.

“Nếu vậy thì tiểu nữ đành nhờ cậy Lưu đại nương một lúc rồi.

Đại nương này, chỉ cần chàng ấy có biểu hiện gì thì đại nương hãy gọi tiểu nữ dậy luôn nhé.”

Lưu đại nương gật gật đầu liên hồi, đôi tay hơi đẩy nhẹ lưng nàng.

“Được rồi, được rồi.

Cô nương cứ yên tâm nghỉ một lát đi, chỗ này có ta lo là được rồi.”

Thấy ánh mắt nàng vẫn còn lưu luyến dán lên tấm thân nằm bất động trên giường, Lưu đại nương khẽ mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại mấy sợi tóc rối trên trán nàng.

“Cô nương biết chăm sóc phu quân như vậy là rất tốt, thế nhưng cô nương cũng phải lo nghĩ cho bản thân nữa chứ.

Cô nương xem kìa, đầu tóc đã rối bời hết lên thế này rồi, cô nương không sợ phu quân vừa tỉnh dậy, trông thấy bộ dáng tiều tụy này của cô nương mà đau lòng sao?”

Nàng khẽ nở nụ cười tươi tắn, gật đầu cảm ơn lời nhắc nhở của Lưu đại nương, sau đó nhẹ bước chân rời đi.

Hôm qua sau khi giao đấu với Hạo Khang, Lục Lâm Nguyên bị thương nặng, nằm bất tỉnh từ đó đến bây giờ.

Cho dù trong lòng nàng rối bời muôn vàn câu hỏi về sự xuất hiện của Hạo Khang cũng như lý do tại sao y lại động thủ với Lục Lâm Nguyên, thế nhưng nàng cũng đã dặn lòng rằng nhất định sẽ không hỏi han chàng về vấn đề đó, bởi nàng không muốn động đến vết thương lòng của chàng.

Bước đi vài bước chân đã đến được giếng nước phía sau y quán, nàng đứng đó, múc lên từng gáo nước đầy, đổ vào chậu.

Kế đó, nàng nhóm bếp lửa lên, đun sôi chỗ nước vừa múc.

Vốn dĩ Lưu đại nương bảo nàng đi nghỉ ngơi một lúc để tỉnh táo, thế nhưng bây giờ nàng chẳng có tâm trạng đâu mà thảnh thơi như vậy, chỉ một lòng muốn Lục Lâm Nguyên mau chóng tỉnh lại mà thôi.

Đến khi nhiệt độ nước đã vừa đủ ấm, nàng thả một chiếc khăn sạch vào đó, sau đó khệ nệ bưng lên đi về phía phòng chàng.

“Ôi trời, Thanh Uyển cô nương, không phải ta vừa mới nói cô nương hãy đi nghỉ ngơi rồi kia mà!”

Lưu đại nương ngạc nhiên thốt lên, thế nhưng đôi chân vẫn nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy chậu nước cho nàng.

“Lưu đại nương, tiểu nữ chẳng thể ngủ được, thôi thì đại nương cứ để tiểu nữ ở đây chăm sóc cho chàng ấy vậy.”

Khuôn miệng của Lưu đại nương thở dài liên hồi, cuối cùng bà đành phải nhẹ lách người tránh sang một bên để nàng đi tới, bàn tay vẫn không quên nhéo lên má nàng một cái.

“Cô nương ấy à, thật là hết nói nổi! Thần Y đại nhân mà biết phu nhân của ngài yêu thương ngài như vậy, chẳng biết ngài ấy sẽ có vẻ mặt kinh hỉ đến như thế nào đâu!”

Nàng chỉ khẽ cười đáp lại:

“Lưu đại nương quá lời rồi.

Cái lúc tiểu nữ ốm yếu nằm trên giường bệnh, chính chàng cũng không quản ngày đêm túc trực chăm sóc cho tiểu nữ, thế nên chút việc tiểu nữ đang làm cũng chẳng đáng là bao so với khi ấy.”

Nói đoạn, nàng thấm nước lên chiếc khăn trắng, nói với Lưu đại nương:

“Phiền đại nương ra ngoài một lát, tiểu nữ muốn lau người cho chàng.”

Lưu đại nương mau mắn gật đầu, sau đó đôi chân bước ra bên ngoài, đóng chặt cánh cửa lại.

Chỉ còn mình chàng và nàng ở nơi đây, sau một thoáng do dự, nàng hít sâu một hơi rồi chầm chậm cởi bỏ y phục đang mặc trên người của chàng.

Tuy rằng cả hai đã cùng sống với nhau suốt một khoảng thời gian dài, thế nhưng Lục Lâm Nguyên và nàng trước nay chưa từng có những sự đụng chạm da thịt đi quá giới hạn, thế nên lần cởi áo này đối với nàng mà nói có phần ngượng tay cũng là điều dễ hiểu.

Đôi tay cẩn thận lần mò, tuy có phần lóng ngóng nhưng cuối cùng nàng đã cởi được thượng y của chàng, thế nhưng đôi mắt nàng lập tức mở to ra, bàng hoàng nhìn lên những vết tích đau thương trên tấm thân mạnh mẽ rắn rỏi đó.

Trên ngực chàng, trên bụng chàng, trên eo chàng, nơi đâu cũng đầy rẫy những vết sẹo đáng sợ, chi chít đan kịt vào nhau.

Thậm chí còn có một vết kiếm rạch dài đi từ ngực trái đến tận bụng phải, phần thịt chỗ ấy cũng hơi nhô ra, giống như là vết thương kinh khủng ấy trước kia chỉ được băng bó qua loa rồi để mặc trong suốt một khoảng thời gian dài vậy.

Nàng vội vã đưa tay bịt chặt khuôn miệng nhỏ, kìm nén tiếng nấc nghẹn lên trong cổ họng.

Từ trước đến nay, nàng chỉ biết rằng chàng là một Lục Lâm Nguyên lúc nào cũng thường trực trên môi một nụ cười tươi tắn, một Lục Lâm Nguyên hết mực yêu thương, chăm sóc nàng, yêu nàng bằng cả trái tim ấm áp.

Cái suy nghĩ rằng con người chàng lúc nào cũng rạng rỡ, tươi sáng như ánh mặt trời đó đã ăn sâu vào tiềm thức nàng từ lúc nào chẳng hay, khiến nàng chẳng thể nào tiếp nhận nổi sự thật trần trụi tàn khốc đang hiện hữu ngay trước mắt nàng.

Những vết sẹo này đã từ lâu lắm rồi, đa số trong đấy đều đã mờ đi, hoặc lành hẳn, thế nhưng sự khủng khiếp lúc chàng phải đón nhận nỗi đau đớn xé gan xé ruột từ những vết sẹo ấy vẫn khiến nàng có thể tưởng tượng ra được thật rõ ràng.

Nàng tự hỏi rốt cuộc người đàn ông trước mặt nàng đã phải trải qua những thương hải tang điền, bãi bể nương dâu khốc liệt đến nhường nào để có thể trở thành một Lục Lâm Nguyên tiêu sái như hiện tại.

Nàng khẽ cười, cười bản thân vô tâm, cười cái bản tính ích kỷ của mình.

Nàng đã từng để tâm cho chàng hay chưa, đã từng nghĩ đến tất cả những cảm xúc trước giờ của chàng hay chưa?

Nàng không biết, nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Tay ngọc khẽ khàng vuốt lên những vết sẹo trên người chàng, nàng cất lên giọng hát đã từ lâu không còn vang lên trong những đêm nhung nhớ sầu muộn trên đỉnh Tuyết Vân Sơn lạnh lẽo.

“Đã tình đầu ý hợp, lòng cần thấu hiểu lòng

Một độ phải biệt ly, áo thắt muôn ngàn nút

Thắt cho thiếp thủy chung, thắt cho chàng về sớm

Mới hay thắt nút áo, chẳng bằng thắt nút lòng

Ngồi thắt đi cũng thắt, thắt đủ trọn trăm năm.”

“Đã tình đầu ý hợp, lòng cần thấu hiểu lòng.

Lâm Nguyên, chàng còn có bao nhiêu chuyện muốn giấu ta nữa đây? Lục lang, chàng còn muốn ta phải mò mẫm trong đêm tối sâu vạn trượng đến lúc nào nữa đây? Nếu chàng thật lòng với ta, tại sao lại phải cố gắng chịu đựng mọi chuyện một mình hết lần này đến lần khác như vậy? Ta không hiểu, không hiểu gì hết…”

“Nếu đã không hiểu, tốt nhất nàng đừng nên hiểu làm gì…”

Nàng giật nảy người nhìn chàng.

Lục Lâm Nguyên chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, giờ đây chàng đang dùng ánh mắt trĩu nặng bi thương nhìn nàng, khiến trái tim nàng run rẩy lên từng hồi, từng hồi khó nhọc.

Vẫn là gương mặt tuấn tú ấy, vẫn là ánh mắt dịu dàng thủy chung ấy, thế nhưng giờ đây sao chàng lại xa lạ đến như vậy.

Rốt cuộc nàng nên làm thế nào mới phải?

“Uyển Nhi… Cho dù ta có là ai đi chăng nữa, cho dù cuối cùng trong mắt nàng ta có tồi tệ đến thế nào đi chăng nữa, ta cũng vẫn là ta, là Lục Lâm Nguyên của nàng, mãi mãi không thay đổi.”

“Câu nói đó… Lâm Nguyên… Chàng có ý gì đây?”

Lục Lâm Nguyên gắng gượng dựng người dậy, nhìn ngắm gương mặt thất thần của nàng một lúc lâu rồi thở dài.

“Những vết sẹo này… xấu xí lắm đúng không?”

Chàng đưa tay lên bụng, xoa xoa những vết sẹo thương tâm đó rồi nói.

“Không, những vết sẹo đó là quá khứ của chàng, là những mảnh ghép ghép nên người đàn ông mà ta yêu, thế nên ta không thấy nó xấu xí.”

Nàng vừa nói vừa đưa tay lên ngực chàng.

Nơi đó thật ấm áp, ấm áp như con người chàng vậy.

Phải, chàng vẫn là chàng, vẫn là Lục Lâm Nguyên của nàng, mãi mãi không thay đổi, hà cớ gì nàng phải buồn, hà cớ gì nàng phải trách móc chuyện quá khứ đã từ rất lâu trước kia.

Chỉ cần chàng mãi mãi ở nơi đây, mãi mãi tại chốn này, cùng nàng đi hết quãng đời còn lại, vậy thì nàng chẳng còn gì để mà hối tiếc nữa.

“Lâm Nguyên, hứa với ta, được không?”

Chàng yên lặng nhìn nàng, thế nhưng nơi khóe mắt dịu dàng lại như muốn bảo nàng hãy tiếp tục.

“Thành thân với ta, ở bên cạnh ta đến hết đời này, mãi mãi đừng giấu ta chuyện gì nữa, có được không?”

Mưa tuyết đã tạnh, mặt trời dần dần le lói sau khoảng thời gian dài âm u khí lạnh.

Những tia nắng muộn màng chiếu lên khung cửa sổ sắc vàng mỹ lệ, phản chiếu lên những bông tuyết trắng tựa như những viên ngọc hoàn mỹ nhất thế gian.

Một viên, hai viên, rồi lại ba viên,...Mùa Đông năm nay tuyết rơi thật nhiều, và cũng thật là chóng vánh.

Liệu những tia nắng đang in lên nửa gương mặt anh tuấn đó của chàng chính là những tia nắng của mùa Xuân sớm rộ, hay đó chính là nắng trong lòng nàng, vì chàng mà tỏa ra sự dịu dàng hào phóng ban phát cho cả thế gian trần tục.

“Nàng không sợ rằng lấy ta rồi lại nhỡ biết ta có điều gì thì sẽ thiệt cho nàng lắm sao?”

Chàng cười cười hỏi nàng.

Bàn tay khẽ nâng lên nhẹ nhàng vuốt ve má nàng.

Làm sao nàng lại không biết chàng đang trêu câu nói trước kia của nàng, thế nhưng nàng cũng chẳng phản ứng lại.

Bởi Lục Lâm Nguyên đã lấy lại được thần sắc tươi tỉnh trước kia, nàng đã quá mãn nguyện rồi, chẳng còn mong cầu điều gì hơn thế nữa.

“Phải, thế nên thỉnh cầu Thần Y đại nhân ngài hãy yêu thương chiều chuộng phu nhân ngài thật nhiều vào, kẻo đến lúc phu nhân của ngài biết được ngài có điều gì không tốt sẽ đem ngài ra đánh nhừ tử một trận đấy.”

Nàng khẽ nheo mắt đáp lại, đúng lúc đó, Lục Lâm Nguyên chồm người tới ôm trọn nàng vào lòng.

Chàng ôm chặt đến mức khiến nàng cảm thấy có đôi chút khó thở, thế nhưng nàng cũng chẳng muốn buông chàng ra, đôi tay dựa theo đà ôm của chàng, đáp lại thật nồng nhiệt.

Chàng nấc nghẹn lên một tiếng.

Người con gái mà chàng đã chờ đợi suốt bao nhiêu năm nay, người con gái mà chàng dùng cả chân tâm để đối đãi đang ở ngay trong lòng chàng, nói rằng muốn thành thân với chàng, muốn được cùng chàng đi hết quãng đời còn lại.

Nhưng… Nhưng bánh xe nghiệt ngã của số phận vẫn chẳng thể buông tha cho chàng, vẫn cố chấp giày xéo, nghiền nát đi tất cả những tha thiết, mong mỏi suốt bấy lâu.

Thời gian ít ỏi còn lại, quả thực là quá đáng sợ với chàng.

“Ta… ta chỉ sợ thời gian còn chẳng đủ để ta được yêu nàng…”

Nàng bĩu môi cười đáp lại:

“Hứ, chàng chỉ biết nói khoác là giỏi! Hai mươi năm sau, hay ba mươi năm sau, khi ta không còn trẻ đẹp nữa, không biết chàng có còn nói được câu đấy nữa không.”

“Lúc đó ta cũng đã là một ông lão rồi, chỉ sợ nàng chê ta già mà bỏ ta đi thôi…”

Câu đáp lại đó của chàng khiến nàng bật cười một tiếng.

Có lẽ đây chính là ngày hạnh phúc nhất của nàng từ trước đến nay.

Nàng đã có được chàng, có được người mà nàng yêu.

Bỗng chốc nàng nhớ đến phụ thân, nhớ đến ánh mắt tràn ngập niềm thương yêu của người dành cho nàng, lòng sung sướng nghĩ:

“Phụ thân, nhi tử đã tìm được ý trung nhân rồi.

Chàng là một con người rất rất tốt.

Nhi tử thật muốn được quay trở về bên phụ thân mà khoe khoang với người như vậy, nhất định người nhìn thấy chàng rồi sẽ có những suy nghĩ giống như nhi tử, đúng không phụ thân!

Hài lòng với suy nghĩ tươi đẹp này, nàng khúc khích cười mấy tiếng bên bả vai chàng, nhẹ giọng nói:

“Hôn lễ nên tổ chức thế nào bây giờ, chàng có biết làm không?”

Lục Lâm Nguyên bật cười, yêu chiều nhéo lên mũi nàng.

“Ta cũng đã làm bao giờ đâu mà nàng hỏi ta.

Nhưng việc này nào có khó gì, nàng cứ yên tâm chờ đợi, nhất định ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu.”

Nơi khóe môi yêu kiều nở rộ một đóa hoa thắm thiết, nàng tựa đầu dựa nặng vào ngực chàng, say mê đắm chìm trong thời khắc êm đềm của mùa Xuân sớm rộ, chờ đợi khoảnh khắc nàng được khoác lên mình bộ giá y đỏ rực, chờ đợi khoảnh khắc trở thành tân nương đẹp nhất trong lòng chàng.

Nhưng liệu nàng có biết, nàng đã quá ngây thơ rồi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.