Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 17: Chương 17




“Đáng tiếc hôm nay đầu bếp Vương không tới ăn cơm, nếu như anh ta tới, chúng ta còn có thể ăn một bữa cơm thịnh soạn.

”"Sao có thể mỗi ngày đều được ăn ngon chứ, có thể ăn bữa sáng nóng hầm hập đã là không tệ rồi, đúng rồi, các cô nghe nói chưa, Tiểu Hồ kia đi xưởng dệt may, tiền lương một tháng được 300 đồng đấy.

"“Tiểu Hồ nào hả?”"Chính là cái người kia ý, đoạn thời gian trước mới rời đi, chính là cái kia…" Lúc người này nói chuyện, miệng bĩu môi liếc về hướng Lâm Niệm đang ngồi.

Động tác như vậy vừa được làm ra, người nghe lập tức hiểu được người đang được nói đến là ai: "Cô gái kia à, cô ta thế nhưng lại có cách".

"Kiếm tiền mà còn phải có cách sao, hiện tại chỉ cần nguyện ý bỏ qua thể diện, làm cái gì mà không kiếm ra tiền chứ, tôi chính là không có tay nghề.

" Người vừa mới nói chuyện thở dài một tiếng, "Nếu tôi có tay nghề, cũng có thể kiếm thật nhiều tiền.

"“Cũng đúng, tôi nghe nói bán bữa sáng ở bên cạnh trường học, một tháng có thể kiếm được một hai ngàn.

”“Thật hay giả?”"Thật, còn có thể giả sao, bạn bè, người thân của tôi cũng đang bán bữa sáng, nói rằng hương vị cũng không được tốt lắm, nhưng chiếm được một cái vị trí không tệ, mỗi tháng đều có thể kiếm được nhiều như vậy, nếu là tôi đi, khẳng định có thể kiếm càng nhiều hơn.

"“Vậy sao cô không đi?”"Còn không phải vì không có mặt tiền cửa hàng để bán sao, cũng không có tiền vốn, cô cho rằng buôn bán không cần tiền vốn sao, hơn nữa vạn nhất bị lỗ thì phải làm sao đây?""Cũng đúng, làm ăn buôn bán có thể kiếm tiền, nhưng cũng có thể bị lỗ tiền, tôi từng nghe nói qua một cái, nói là bán quần áo, kết quả bị người ta lừa, bỏ ra giá cao mua một đống quần áo kém chất lượng về, kết quả toàn bộ ôm hàng.

"“Thảm như vậy sao?”“Còn không phải sao, hiện tại nhà bọn họ muốn bán nhà, một trận náo loạn này, cuộc sống sau này của cả nhà bọn họ đều không dễ chịu.

”“Ai nói không phải chứ.

”Lâm Niệm cúi đầu chăm chú ăn cơm, vươn đôi đũa ra gắp một miếng củ cải trắng được ngâm dầu, lỗ tai lại nhịn không được dựng thẳng lên để nghe.

Cô cũng sẽ không cố ý đi hỏi thăm cái gì, nhưng người ta đang nói, cô cũng không thể không nghe vào tai.

Lúc đẩy thức ăn vào trong miệng, cô cũng đang suy nghĩ đến một số chuyện.

Kiếp trước sau khi cô rời khỏi thôn, bởi vì có vết thương ở trên người, không thể không tĩnh dưỡng một thời gian, khi đó cô không có cách nào làm công việc cần sử dụng thể lực, cũng chỉ có thể đi khắp nơi tìm việc vặt.

Việc vặt không kiếm được tiền, nhưng quả thật có thể nghe được rất nhiều tin tức.

Khi đó cô không có văn hóa, cũng không có kiến thức, cũng không đem những tin tức này để ở trong tai, thẳng đến mấy năm sau cô bắt đầu làm công nhân khuân vác để kiếm tiền, mới chậm rãi nhận ra làm ăn buôn bán đúng là cách để kiếm được nhiều tiền.

Nhưng tựa như mấy người này nói, mặc dù buôn bán có thể kiếm được tiền, xác thực cũng có nguy hiểm như bị lỗ vốn, thí dụ như kho hàng lúc trước cho khách thuê kia, về sau bởi vì không làm ăn nổi nữa, không thể không thanh lý toàn bộ kho hàng với giá lỗ vốn.

Nhưng mà khi đó cô cũng nghe nói được, những thứ bán lỗ vốn kia , người mua thu mua được những thứ kia, chỉ cần phí một chút thời gian, sau một vài lần sửa chữa thay đổi, cũng có thể kiếm được không ít tiền.

Huống chi cô biết rõ, trong mười năm sau, thị trường trong nước sẽ càng ngày càng mở cửa, mà không giống như hiện tại có vài người lo lắng rằng sẽ thu hẹp lại.

Cô không có năng lực gì, nhưng vận chuyển đồ vật thì vẫn có thể, ít nhất cô có một cái kho hàng, không cần dùng tiền đi thuê một kho hàng.

Nghĩ như vậy, Lâm Niệm liếm liếm môi, cô đột nhiên nhận ra kho hàng của mình dường như còn có thể có tác dụng khác, nếu thật sự có thể dùng kho hàng để vận chuyển hàng hóa từ đó kiếm ra tiền, chẳng phải cô có thể rất nhanh liền tích góp được tiền mua nhà sao?Càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, cô thậm chí có thể cảm giác được trái tim của mình lại đang đập thình thịch, không phải cái loại khó chịu khẩn trương này, mà là hưng phấn muốn nhảy dựng lên.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.