Mang Theo Hệ Thống Sinh Hoạt Nuôi Bánh Bao

Chương 12: Nói chuyện phiếm




Ngay từ đầu Nguyên Khê đã suy nghĩ rõ ràng, Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân đã làm rất nhiều vì cậu, đương nhiên cậu sẽ hiếu kính họ thật tốt, chăm sóc họ, nhưng nhiều khi chỉ nói mồm thôi là không được.

Họ đã là người một nhà, tình cảm của họ cũng là thật, nhưng chuyện cần dùng lý trí để giải quyết thì phải dùng lý trí để đối mặt.

Cái trang trại trước mặt này là phần gia sản đầu tiên họ mua cùng nhau, cậu không phải ra vẻ kiểu như phải để Nguyên Ngọc Thành với Lâm Tố Vân đứng tên gì đó mà là có sao nói vậy, ghi tên của ba người họ lên phần gia sản này.

Đây là tài sản chung của họ, thuộc về ba người họ.

Cho nên về việc sở hữu đất đai cậu đã dự định ổn thỏa, hơn nữa cậu cho rằng đó là chuyện đương nhiên nên cũng không bàn bạc gì cùng Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân.

Phải đến khi họ ký hợp đồng chuyển nhượng, Nguyên Ngọc Thành mới biết được tình hình, ông phản đối ngay lập tức: "Không cần điền tên của bọn em, cứ chuyển luôn cho Nguyên Khê là được."

Nguyên Khê nói ngay: "Không, phải là ba người."

Ngay khi Nguyên Ngọc Thành định nói tiếp, Nguyên Khê dứt khoát ngắt lời ông, nói với giọng điệu không thể nghi ngờ nói: "Cha, về việc này, con mong cha sẽ tôn trọng quyết định của con. Nếu không thêm tên của hai người vào, cái trang trại này con cũng không cần nữa."

Nguyên Khê đã nói đến thế rồi, Nguyên Ngọc Thành cũng không nói gì được nữa, ông cau mày, thở dài, cuối cùng đành phải đồng ý.

Vương Khánh Niên đã sống ở đây nhiều năm nên cũng có vài mối quan hệ, vì vậy không cần mất nhiều công sức đã làm xong hợp đồng chuyển nhượng trang trại, mà Nguyên Khê cũng vui vẻ trả tiền.

Mọi việc đã được xử lý ổn thỏa, người hai nhà không khỏi lại tụ tập ăn thêm một bữa nữa, lần này Vương Khánh Niên nhất quyết muốn bao: "Tiểu Khê, tay nghề nấu nướng của cháu đúng là không có chỗ chê, nhưng lần này cháu phải cho chú một cơ hội, chúng ta không ăn ở nhà, chú mang mọi người đi thưởng thức chút đặc sản của Lam đảo."

Nguyên Khê cười nói: "Dạ được, cháu nghe chú." Cuối cùng cậu còn nói: "Tay nghề của cháu là do thường ăn ở nhà, khi nào chú muốn ăn thì cứ bảo cháu, cháu nấu cho chú ăn."

Nghe cậu nói vậy, Vương Khánh Niên không khỏi vui vẻ: "Được, được, chú chỉ thích nghe thằng nhóc cháu nói chuyện."

Lần này Vương Khánh Niên làm chủ, vợ ông cũng đến. Đó là một người phụ nữ trung niên trông rất trầm lặng, dung mạo thanh tú, có hơi dè dặt, không phải người giỏi tiếp đãi người khác, nói năng hơi vụng nhưng thái độ với người khác không ra vẻ chút nào.

Lâm Tố Vân cũng mang Nguyên Tiểu Triết đến, vợ Vương Khánh Niên thấy bánh bao nhỏ cũng không khỏi ngạc nhiên, Tiểu Nguyên Triết thấy người lạ cũng không sợ chút nào, cười khanh khách không ngừng khiến ba người phụ nữ ở đây thích không chịu nổi.

Nhà hàng này là một trong những nhà hàng tốt nhất trên Lam đảo, Nguyên Khê chú ý đến thực đơn, thực ra mà nói thì không hấp dẫn như trong tưởng tượng, mặc dù có nhiều nguyên liệu cậu chưa gặp bao giờ, nhưng đối với việc điều chỉnh hương vị thì chúng cũng bình thường.

Nhưng dù sao thì ăn đồ tươi mới cũng là chuyện khiến người ta vừa lòng.

Sau bữa ăn, chưa nói đến việc họ ăn uống thế nào, tên nhóc Nguyên Tiểu Triết này đã trở thành tiêu điểm của mọi người. Họ đặt phòng ở tầng ba phòng 668, nhân viên phục vụ là hai cô gái, họ đã bị nhóc con này chinh phục hoàn toàn.

Đồng thời nó lan truyền với tốc độ nhanh như chớp khắp toàn bộ nhà hàng. Một cái nhà hàng lớn như vậy, có trên một trăm nhân viên phục vụ, ai cũng biết trong phòng 668 có một nhóc bánh bao nhỏ đáng yêu hay cười khiến người khách thích không chịu được.

Nhóm Nguyên Khê gọi tổng cộng mười món ăn thì có mười nhân viên khác nhau giao đến... Sau khi báo tên món ăn xong chuẩn bị rời khỏi còn nhao nhao tranh thủ liếc mắt nhìn bánh bao nhỏ trong nôi.

Nguyên Khê đi vệ sinh còn nghe thấy có cô gái nói: "Ài... không giành được cơ hội mang món ăn lên, tiếc quá đi..."

Nguyên Khê thực sự dở khóc dở cười, trong lòng vừa vui vẻ vừa cảm thấy buồn cười. Cuối cùng lại thấy hơi buồn, bây giờ mới hai tháng đã gây họa như vậy, đến khi trưởng thành không biết sẽ còn như thế nào...

Nghĩ một chút cậu lại cười ngu... He he... Đây đúng là gánh nặng ngọt ngào của kẻ làm cha mẹ mà...

Ăn xong Vương Khánh Niên đã say hoàn toàn, cười không khép được miệng, không ngừng nói tốt tốt, cha tốt mẹ tốt vợ con cũng tốt. Tửu lượng của Nguyên Ngọc Thành cao hơn, cũng dè dặt hơn một chút, nhưng thường ngày ông không phải người nói cười tùy tiện, bây giờ cũng cười híp mắt liên tục, không nói nhiều nhưng khóe miệng giương lên không hạ xuống được.

Nguyên Khê nhìn cũng muốn cười, có người uống say sẽ không kìm nén được cảm xúc chân thật nhất của mình. Người uống say xong liền vui vẻ muốn cười như Vương Khánh Niên và Nguyên Ngọc Thành thế này, lại còn không nhịn được muốn khen người khác, về cơ bản đều là người có cuộc sống rất vui vẻ và thỏa mãn.

Người hai gia đình lần lượt ra về, sắc trời đã không còn sớm, Nguyên Khê và Lâm Tố Vân cùng tắm cho bánh bao nhỏ, rồi lại cho bé uống sữa, Nguyên Khê cũng đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới ôm con đi ngủ.

Nhưng Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân ở phòng bên cạnh lại bắt đầu nói chuyện.

Tuy Nguyên Ngọc Thành uống nhiều rượu nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

Ông nửa dựa người vào giường, uống trà giải rượu bạn già bưng đến, rồi mới chậm rãi kể chuyện xảy ra trên Lam đảo hôm nay cho Lâm Tố Vân nghe.

Lâm Tố Vân nghe xong thở dài: "Nguyên Khê là một đứa bé ngoan."

Nguyên Ngọc Thành nói: "Ừ, nó thật lòng quan tâm đến chúng ta, không phải chỉ là nói suông. Tình hình lúc ấy anh không từ chối được, thái độ của nó quá kiên quyết."

Lâm Tố Vân nói: "Tấm lòng của con, anh cứ từ chối ba lần bốn lượt, trái lại sẽ khiến nó đau lòng."

"Anh biết chứ, chỉ là..." Nguyên Ngọc Thành thở dài.

Câu sau ông không nói ra, nhưng Lâm Tố Vân sao lại không biết cho được, một đống chuyện hỗn tạp kia của nhà họ Nguyên...

Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân im lặng hồi lâu, cuối cùng Lâm Tố Vân nói: "Không thể bác bỏ tấm lòng của con, nhưng cũng không thể để thằng bé chịu thiệt, ngày mai anh đi một chuyến đến phòng hành chính, chúng ta lặng lẽ xử lý việc chuyển nhượng tài sản, chuyển tất cả sang tên của Nguyên Khê, không cần rêu rao để tránh rắc rối sau này."

Sau khi Lâm Tố Vân nói vậy, Nguyên Ngọc Thành hoàn toàn tán thành, nhưng ông lại do dự nói: "Thủ tục này có yêu cầu Nguyên Khê có mặt không?"

Lâm Tố Vân nói: "Vương Khánh Niên có chút quan hệ, chúng ta lại tiêu thêm chút tiền nữa. Đây là chuyển lại cho nó, không phải chuyển ra ngoài nên cũng có thể châm chước một chút."

Vì tính chất công việc nên tính cách Nguyên Ngọc Thành cực kỳ ngay thẳng, nhưng ông không phải không biết linh hoạt, nhất là chính phủ liên bang hiện giờ... ai... Nguyên Ngọc Thành thở dài, nhưng vẫn gật đầu.

Lâm Tố Vân thông minh như vậy, thấy bạn già than thở, tất nhiên có thể đoán được ông đang nghĩ gì. Bà dịu mặt lại, nói trấn an: "Đã rời khỏi rồi thì đừng lo nghĩ lung tung nữa, chúng ta cũng coi như là người đã chết một lần rồi, cứ bỏ qua mọi chuyện đi. Hơn nữa cuộc sống bây giờ tốt biết bao, mình có con trai còn có cháu trai, con trai giỏi giang nỗ lực, cháu trai lanh lợi đáng yêu..." Vừa nhắc tới Nguyên Tiểu Triết, Lâm Tố Vân liền nói không ngừng được, liên tục kể ban ngày Nguyên Tiểu Triết làm gì, ngoan như thế nào khiến người ta thương chừng nào...

Tất cả đều là mây chuyện vụn vặt, nhưng Nguyên Ngọc Thành nghe xong lại rất thoải mái, nghĩ đến những dáng vẻ đó của Nguyên Tiểu Triết, trái tim liền mềm nhũn, yêu không chịu được.

Hai vợ chồng già nói chuyện hồi lâu, cuối cùng Nguyên Ngọc Thành nhớ tới chuyện gì đó, không khỏi nói: "Tướng mạo kia của Tiểu Triết, trông không giống ba nó..." Ba này đương nhiên là chỉ Nguyên Khê.

Lâm Tố Vân liếc ông một cái, lúc lâu sau mới nói: "Tuy trẻ con hai tháng tướng mạo còn chưa nảy nở, nhưng gốc gác vẫn còn đó, bộ dáng kia..."

Nguyên Ngọc Thành và bà nhìn nhau, nói ra tiếng lòng của cả hai: "Đúng là giống người nhà họ Diệp thật."

Nguyên Ngọc Thành lại nói: "Ài, ai biết được, Tiểu Khê không muốn nhắc đến chuyện này, chắc tám phần cũng không phải chuyện gì tốt, anh nghĩ, chúng ta cứ trông chừng tốt con trai với cháu trai mình cho tốt, không để người khác bắt nạt là được."

Nghe ông nói vậy lại khiến Lâm Tố Vân bật cười: "Tiểu Khê khôn khéo như vậy còn bị người khác bắt nạt sao? Anh không cần lo lắng đâu."

"Cũng đúng, cũng đúng." Nguyên Ngọc Thành nói xong, âm thanh của hai người cũng thấp dần, cùng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Nguyên Khê bị con trai mình đánh thức, bánh bao nhỏ mới hai tháng tuổi, còn chưa biết lẫy nhưng tay chân đã rất cứng cáp, sau khi tỉnh ngủ liền huơ tay múa chân, vùng vẫy liên tục.

Nguyên Khê ôm bé, bị cánh tay nhỏ mập như ngó sen đập mạnh mấy phát, nhưng là một người ba ngốc, Nguyên Khê chỉ cảm thấy đáng yêu, nắm lấy bàn tay nhỏ đang nắm chặt thành nắm đấm kia thơm mạnh một cái.

Trẻ sơ sinh mới lớn chừng ấy cơ bản chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, tỉnh xong có thể chơi một lúc đã giỏi lắm rồi. Nguyên Khê biết chắc chắn con trai đói rồi, nhanh nhẹn đổ nước pha sữa bột.

Chốc lát đã xong, cậu cẩn thận ôm con trai vào lòng, cầm bình sữa cho bé bú. Bánh bao nhỏ đúng là đang đói, tu ừng ực ừng ực không ngừng.

Nguyên Khê cúi đầu nhìn, càng nhìn càng thấy yêu, nhìn cái miệng nhỏ đang ăn ngon lành của con trai, thấy đôi mắt to kia cũng sung sướng đến híp cả vào, con quỷ nhỏ đùa dai trong lòng Nguyên Khê liền rục rịch.

Kể ra thì... cậu vẫn chưa thấy con trai mình khóc bao giờ... Có nên thử một lần không nhỉ?

Càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng, Nguyên Khê nhìn vẻ mặt ngây thơ của bánh bao nhỏ liền cười cười xấu xa, sau đó rút núm vú cao su ra...

Nguyên Tiểu Triết vẫn đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng thỏa mãn khi được bú sữa, miệng vẫn chu ra mút, mút nửa ngày không nếm được vị gì, bây giờ mới mở to mắt ra, trên khuôn mặt nhỏ bé ngập tràn mông lung.

Nguyên Khê cười hê hê, chờ con trai nổi giận khóc một trận cho cậu nghe.

Nào ngờ nhóc con này thấy ba mình cười, còn tưởng cậu đang trêu chọc bé, lập tức cũng cười khanh khách... Trong lòng Nguyên Khê thầm kêu không ổn, vội vàng xoay người bé con sang hướng khác.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, tiếc là vì góc độ của Nguyên Khê không tiện, trên tay còn đang cầm bình sữa nên chậm mất nửa nhịp... Kết quả là một dòng "nước thánh" phun ra, tưới lên ngực cậu vô cùng chính xác không lệch chút nào.

Trêu chọc không thành lại còn bị bắt nạt lại, Nguyên Khê thực sự là... sống uổng 24 năm...

Lâm Tố Vân nghe thấy tiếng động, đi vào đúng lúc thấy được cảnh này liền cười thành tiếng, bà đón lấy bánh bao nhỏ, rửa ráy cho bé một chút, đeo bỉm mới cho bé xong mới cho uống sữa tiếp.

Nguyên Khê đành phải đau khổ đi xử lý quần áo của mình.

Cả nhà cùng ăn sáng xong, Nguyên Khê chạy đến trang trại từ sớm, mặc dù đã chuyển nhượng lại trang trại, nhưng mà Vương Khánh Niên vẫn còn nửa tháng nữa mới rời đi nên vẫn ở lại trang trại như cũ. Mà Nguyên Khê cũng nhân tiện dùng khoảng thời gian này đến để được chỉ bảo, biết sẽ phải làm những gì, để sau này không xảy ra chuyện lộn xộn gì.

Lúc này cậu vừa đến trang trại, liền đụng phải năm, sáu người lạ mặt đi về phía này.

Người đàn ông cầm đầu thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, cao tầm một mét bảy, tuy không cao nhưng thân hình lại rất rắn rỏi, theo sau hắn là năm thanh niên thân thể cường tráng, ai cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, điệu bộ này rõ là "người đến không tốt".

- -------

Aiss, chếc tiệc. Trên wordpress có chế độ lên lịch đăng bài nên t tưởng t đăng cả ở đây rồi. Thật sự xin lỗi các bạn 🤡


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.