Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 168: Hậu truyện đặc biệt - Phần 5




Đới Thiên từ bệnh viện trở về trường, vừa đến căn-tin đã đụng độ La Già. Tên này không biết có phải đang đợi anh hay không mà vừa thấy anh đã chạy đến.

Bởi vì chuyện của Lộ Mễ Thụy mà hiện tại không có mấy người quan tâm việc Đới Thiên bị Lộ tướng kêu đi. Rất nhiều người đều đã chạy qua khu cao trung bên kia để hống hớt. Chỉ là La Già cảm thấy Đới Thiên quan trọng hơn.

“Đới Thiên, Lộ tướng sao lại tìm anh vậy?”

La Già thiếu điều muốn nhào vào lòng Đới Thiên mà hỏi.

Nếu không phải Đới Thiên nhanh chân lùi ra thì có khi hai người đã đụng vào nhau rồi. Trong lòng La Già mất mát nhưng cậu ta vẫn thức thời mà lùi về sau, tỏ ra việc bản thân không hề cố ý với Đới Thiên nhưng vẫn một mặt nhìn hắn, muốn nghe câu trả lời mình muốn biết.

Có điều Đới Thiên chẳng có ý định nói cho La Già biết.

“Chẳng có gì cả.”

Đới Thiên nói một câu rồi định vòng qua người La Già đi lấy thức ăn.

Ở lúc này một tiếng kinh hô vang lên khiến bước chân anh khựng lại hẳn.

“Mẹ nó hai đánh một kìa!”

“Bọn nó điên rồi sao???”

“Omega nhà Lộ tướng cũng điên không kém đâu! Vậy mà một đánh hai nhưng vẫn còn chiếm thượng phong được.”

“Có khi nào bọn ngu kia sẽ lại lên nữa hay không.”

“Điên cả rồi!”

“Không được! Tôi cũng phải đi xem tận mắt!”

Nhưng trước khi người kia bay ra khỏi căn-tin thì một bóng người đã trước tiên vượt qua hắn chạy mất dạng. Bóng dáng kia chẳng khác nào một cơn gió, chớp mắt đã bay xa.

La Già sau một giây kinh ngạc khó hiểu đã vội vàng đuổi theo Đới Thiên. Nhìn bóng lưng vội vàng như có chó đuổi phía sau của Đới Thiên, trong lòng La Già dần dần vang lên ý nghĩ, Đới Thiên cũng để ý Omega kia sao?

Dù cậu ta lập tức phủ định chuyện này nhưng bước chân lại nhanh hơn, thở hồng hộc mà đuổi theo Đới Thiên.

Lúc Đới Thiên đến nơi đã nghe thấy tiếng kinh hô của đám người.

Anh nhìn cả một khoảng sân lớn bị bao vây mà tim gan như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

“Cho qua! Cho qua!”

Anh mạnh mẽ chen vào trong, lòng nghĩ mới đó mà đã muốn khiêu chiến mệnh lệnh của Lộ tướng rồi. Nhưng sao anh có thể để yên như vậy được. Đám ngu ngốc này!

“Vội cái gì vậy! Tính đi đầu thai hay gì!”

Người xung quanh bị hắn bon chen lập tức há miệng chửi, thế nhưng vẫn không ngăn được thân hình của Đới Thiên dần dần lấn vào trong.

Đới Thiên nào có tâm để ý những lời này, ngược lại hắn bị những lời khác dọa cho nhảy dựng.

“Điên rồi! Điên rồi! Ai vào ngăn họ lại đi!”

Đới Thiên lòng cồn cào, ngoài mặt lại hít sâu một hơi mà hét toáng lên: “Tránh đường! Lộ tướng đến rồi kìa!”

Y như rằng, đám ngươi đang chắn đường hắn lập tức tản ra như ong vỡ tổ.

“Lộ tướng đến á! Chạy mau!”

Tình cảnh thật sự là hài hước đến lạ.

Đến khi họ phát hiện ra mình bị lừa thì cục diện trong sân đã thay đổi rồi.

Nó thay đổi bởi vì sự xuất hiện của cái tên dám cả gan lừa họ kia.

Đới Thiên vừa thành công xông vào giữa đã ngay lập tức lao vào cuộc chiến.

Hắn phặc một cái bắt lấy chân Lưu Hạo đang sắp đá trúng tay Lộ Mễ Thụy hất ra ngoài, đồng thời nắm lấy cái eo nhỏ của tiểu Omega cực ảo diệu mà xoay một vòng, tránh thoát công kích của Hoắc Minh và một Alpha nữa, còn không quên đấm cho họ mỗi người một cái. Người thì vào con mắt còn lại, kẻ thì vào mũi.

Mọi thứ diễn ra thật nhanh khiến người ta không kịp nhìn kỹ gì hết thì Đới Thiên đã ôm Lộ Mễ thụy đang tròn mắt kinh ngạc chứ không hề làm ra hành động né tránh anh mà lùi đến dưới tán cây cao trước đó Lộ Mễ Thụy đã đứng rồi.

“Đó là ai?”

“Không giống học sinh cao trung.”

“Là đàn anh đại học.”

“Sao Lộ Mễ Thụy không có phản ứng gì hết vậy?”

“Tự nhiên tôi có một suy nghĩ lớn mật.”

“Tôi cũng vậy.”

“Chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao Lộ Mẽ Thụy không bài xích người mới đến này.”

“Hay cho một màn anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Chiêu thức của anh ta thật sự là đẹp.”

La Già nhờ vào cú lừa của Đới Thiên mà chuồn được vào trong đám người, nhưng mắt nhìn hình ảnh Đới thiên ôm thiếu niên Omega vào lòng, tai nghe những lời bàn tán xung quanh, kết hợp với những gì cậu ta biết thì sắc mặt của La Gia không sao đẹp cho được.

Không đâu… Không thể nào…

Lộ Mễ Thụy trước khi phân hóa thân đã cao một mét tám, cho dù cậu có phân thành Omega thì chiều cao vẫn là nhiêu đó. Nhưng may mắn Đới Thiên vẫn cao hơn cậu hơn nữa cái đầu nên có ôm cậu vào lòng che chở cũng vẫn thật hài hòa. Mà Lộ Mễ Thụy bởi vì đánh dấu tạm thời nên khi được anh ôm, cậu cũng thuận thế dựa vào người anh, thành ra biểu hiện của họ lại càng khiến người ta lóe mắt hơn.

“Anh là ai!? Buông cậu ấy ra!”

Hoắc Minh mang hai cặp mắt gấu trúc lớn giọng quát. Trước không tính toán chuyện Đới Thiên đánh mình, thế nhưng hắn sao nhìn nổi Omega mình nhắm tới bị người ta ôm. Hắn lại không nhớ hắn vừa mới ỷ đông hiếp ít mà cùng hai Alpha nữa đánh Lộ Mễ Thụy.

Đới Thiên dù không định ôm người mãi nhưng nhìn thấy biểu tình của Hoắc Minh như vậy anh lại không muốn buông ra nữa.

“Ba Alpha đánh một Omega đang trong kỳ phân hóa, còn lớn tiếng như vậy? Là não bị úng nước hay đã điên rồi?”

Đới Thiên nữa siết vòng eo của người trong lòng kéo sát lại, nữa lạnh lùng chất vấn ba người Hoắc Minh.

“Liên quan gì tới anh!?”

Cho dù có mất mặt cỡ nào ba người họ cũng không thể ở lúc này yếu thế được.

“Là các cậu cảm thấy bản thân có thể khiêu chiến kỷ luật của học viện?”

Đới Thiên lạnh mặt nói.

“Là tôi ra tay trước.”

Vậy mà lúc này người trong lòng anh lại còn chui vào phá bỉnh.

Đám người xung quanh đến là bội phục Lộ Mễ Thụy.

Mà họ cũng có phần tiếc cho cậu, nếu cậu là một Alpha thì tốt rồi. Dũng mãnh như thế đó.

Phốc!

Chỉ là Lộ Mễ Thụy vừa nói đã bị người kia búng một cái vào trán mà trừng phạt.

“Còn em nữa, kỳ phân hóa đi học thì cũng thôi đi, còn chủ động đánh nhau. Em cho rằng mình có một ba ba là hiệu trưởng, một a cha là tướng quân thì có thể khiêu chiến kỷ luật của học viện chắc?”

Đới quân nhân ưu tú tương lai Thiên lần đầu dạy dỗ vợ làm một học sinh ngoan không chút đắn đo hay ngượng tay ngượng miệng nào hết. Lộ Mễ Thụy không nghĩ lại bị mắng bị đánh, cho dù cậu hôm nay đúng là bốc đồng nhưng sao người này có thể làm vậy chứ.

Đới Thiên răn dạy ai đó không chút áp lực, nhưng mà nhìn cái môi ai đó bĩu ra ủy khuất nhìn mình, anh vẫn là không thể cứng tiếp được.

Cơ mà không sao, không cứng được với cậu thì cứng với người khác.

“Dù sao các cậu đánh nhau trong trường, còn đánh nhau với Omega đang trong kỳ phân hóa cực kỳ yếu ớt, tự giác mà lên phòng kỷ luật lãnh phạt đi.”

Đới Thiên trực tiếp định tàn cuộc. Thấy ba ngươi còn muốn chống chế thì tàn nhẫn cảnh cáo: “Nếu các người cảm thấy để cho Lộ tướng xử lý các người sẽ nhẹ nhàng hơn thì cứ ngoan cố đi.”

Hai chữ Lộ tướng vừa ra là ba người Hoắc Minh lập tức xèo liền.

Dù lúc họ đi còn trừng mắt với anh nhưng vẫn là cam chịu.

La Già đợi đám đông tan đi rồi mới chạy đến trước mặt hai người Đới Thiên, một bộ biểu tình như vừa phát hiện bạn trai ngoại tình đau khổ nhìn Đới Thiên lắp bắp: “Đới Thiên, đây…”

“La Già!”

Đới Thiên hiện tại chẳng có đủ kiên nhẫn mà dây dưa với La Già, nhất là người bên cạnh còn đang nhìn anh bằng ánh mắt khiến anh chẳng muốn tiếp tục để cho cậu nghĩ bậy nghĩ bạ, cũng không muốn biết cậu đang nghĩ gì hết. Anh quát lên chặn miệng La Già.

La Già chưa từng thấy vẻ mặt lạnh lẽo này của anh, cho dù là lúc anh từ chối mình cũng không có như vậy. Lạnh băng khiến cậu ta rùng mình lùi về sau.

“Tôi đã nói không thích cậu thì chính là không thích cậu. Là bạn cùng phòng nên tôi không muốn mặt nặng mày nhẹ với cậu, nhưng nếu cậu còn vượt quá giới hạn như vậy nữa thì đừng trách sao tôi đánh cậu.”

Nói rồi Đới Thiên cũng chẳng thèm nhìn biểu tình đau đớn trên mặt La Già mà nắm tay Lộ Mễ Thụy dẫn đi.

“Người đó thích anh.”

Lộ Mễ Thụy không phát hiện giọng mình có chút chua chua.

“Đám người kia thích em.”

Đới Thiên cũng trả về một câu.

“…”

Lộ Mễ Thụy nín thinh, lát sau lại hồn dỗi mà lắc mạnh bàn tay đang nắm lấy của hai người. Thế mà lại khiến cho Đới Thiên tưởng cậu không muốn bị nắm nữa mà thả ra.

“…”

Đới Thiên nhìn cặp mắt to tròn sáng trong đặc biệt của ai đó dần dần ngập nước mà cứng đờ ra.

Là vì đặc thù khi bị đánh dấu thôi… Đới Thiên vừa nghĩ như vậy vừa theo ý cậu mà lại nắm lấy bàn tay nhỏ kia.

Nhìn thấy ai đó nhẻm miệng cười lên một cách ngây ngô, đợi thêm vài ngày nữa khi mà dấu hiệu hoàn toàn biến mất, liệu cậu có còn như vậy dính người nữa không… Đới Thiên tự nói bản thân cứ chiều cậu đi nhưng trong lòng không khỏi có chút mất mát.

“Anh muốn đưa em đi đâu?”

Lộ Mễ Thụy không biết lòng người nam nhân nghĩ gì, cậu lắc lắc cái tay hai người đánh võng như con nít vừa hỏi. Cậu không nhận thức được hành động ấu trĩ của bản thân đã lâu rồi không còn làm nữa, cũng không nghĩ sau khi không còn ỷ lại đối phương nữa thì sẽ ra sao.

Hay có chăng là trong thâm tâm cậu chưa từng nghĩ sẽ thôi không ỷ lại vào đối phương nữa.

“Đi đến phòng kỷ luật.”

Đới Thiên nói như thật.

“Sao anh lại nghĩ có thể lừa được em nhỉ?”

Lộ Mễ Thụy cười rộ lên lập tức vạch trần anh.

Đới Thiên cảm thấy một thiếu niên hoạt bát như vậy không giống người đã quật cường chống lại sự xao động của bản thân vào ngày hôm qua chút nào. Nhưng lúc cậu đánh nhau với ba Alpha thì rất giống. Chỉ là cho dù cậu có cả hai mặt cường thế và đáng yêu này thì trong mắt Đới Thiên đều thật chói mắt.

“Em không sao hết, không cần đến phòng y tế.”

Lộ Mễ Thụy vạch trần anh xong thì vẫn là nói, còn dùng dằng không chịu đi nữa.

“Sắp vào học rồi.”

Cậu nói khi thấy anh ngừng lại nhìn mình.

“Lần sau không được hành sự như vậy nữa.”

Đới Thiếu búng nhẹ lên mũi cậu một cái, đanh giọng không chút uy lực nào nói.

“Không đánh họ họ sẽ cho rằng em là mèo bệnh rồi.”

Lộ Mễ Thụy không vui nói.

“Em là một Omega.”

Đới Thiên cảm thấy bất lực vạn phần mà nhắc nhở cậu.

“Thì làm sao? Em vẫn có thể đánh họ khóc gọi ba ba.”

Cậu không phục.

“Có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề. Mà cho dù hôm nay em đánh thắng họ rồi thì ngày mai chưa chắc họ sẽ không lại tìm em. Lỡ mà họ dùng tin tức tố thì sao?”

“Họ không dám.”

Lộ Mễ Thụy lập tức nói. Sau đó lại cảm thấy mình nói không rõ ràng thì lại giải thích thêm: “Cho dù họ có phóng thích pheromone thì cũng chưa chắc em đã thua.”

Này là giải thích gì. Này là điếc không sợ súng thì có.

“Sao em chắc như vậy?”

“Là ai hôm qua đã đánh dấu em vậy?”

Đới Thiên hỏi liền hai câu rồi trầm mặc nhìn cậu.

Lộ Mễ Thụy đờ ra một chút, sau đó thì nhỏ giọng nói: “Anh khác biệt mà.”

“Nếu không phải anh thì còn lâu em mới như vậy.”

Cậu càng nói càng nhỏ, cũng càng không có sức thuyết phục nào cả.

“Tôi thật thay hai cha em mà lo lắng cho em đó.”

Đới Thiên không thể không nhắc nhở cậu: “Đợi tin tức tố của tôi biến mất rồi, chỉ cần họ cố ý dẫn dụ em thì em nhất định sẽ không chống cự được. Em cần phải học cách xử lý tình huống một cách khôn ngoan hơn, tránh cho bản thân phải chịu ủy khuất.”

“Có phải sau đó anh sẽ không bảo vệ em nữa không?”

“…”

Đới Thiên bị câu nói như tố cáo của cậu dọa cho câm nín. Sau đó thì anh lại cảm thấy bất lực mà không nói gì cả, chỉ nhìn thiếu niên Omega bởi vì sự cam chịu của anh mà đôi mắt dần đỏ lên.

“Vậy tại sao hôm nay anh lại xuất hiện? Nếu anh đã nghĩ không muốn dính dáng gì tới em nữa sao anh còn tới??”

“…”

Thiếu niên nước mắt đọng trên khóe mi, lại quật cường không để cho nó rớt xuống thật sự khiến người đau lòng muốn chết.

“Em không cần anh lo chuyện bao đồng!”

Lộ Mễ Thụy vừa hét lên vừa ném áo đồng phục vào mặt Đới Thiên, lúc quay đầu chạy nước mắt đã tràn mi rồi.

Đới Thiên theo bản năng giữ lại cái áo, đờ người ra nhìn thiếu niên đã chạy mất dạng, thật lâu cũng không nhúc nhích cái nào.

Anh cảm thấy đầu óc mình lúc này lý giải không được cảm tình của tiểu Omega. Dù hắn biết cậu lúc này chỉ là bị tin tức tố dấu hiệu làm ảnh hưởng mà thôi, đợi cậu không còn bị ảnh hưởng nữa sẽ nào có nhớ hôm nay đã nói với anh những lời như anh đã bỏ rơi cậu thế này… Anh tự biết thân biết phận, nào dám mơ tưởng thứ không có khả năng.

Nhưng dù thế nào thì anh cũng không thể bỏ mặc cậu trong tình trạng này được.

Trời biết xung quanh có bao nhiêu người đang nhăm nhe tiểu Omega.

Có điều Đới Thiên vẫn là đến chậm.

Lộ Mễ Thụy sau khi cãi nhau khóc chạy cũng không có vào lớp mà trốn vào một góc dưới gầm cầu thang một mình tủi thân.

Có phải lúc này người kia đang cho rằng cậu bị tin tức tố ảnh hưởng nên mới nói như vậy hay không… Bản thân cậu biết hiện tại nói cái gì người ta đều cho rằng đây không phải là phản ứng thật sự của cậu. Có lẽ chính bản thân cậu cũng cho rằng như vậy, bởi vì cậu không lý giải được suy nghĩ của mình hiện tại.

Cậu thật sự là bị dấu hiệu ảnh hưởng hay sao…

Mà không phải là cậu thật sự không muốn chấm dứt với anh…

“Lộ Mễ Thụy? Là em đúng không?”

Bỗng nhiên một tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ bi thương của Lộ Mễ Thụy. Một khắc đầu cậu còn tưởng là người kia đuổi theo, nhưng giây tiếp theo cậu đã nhận ra đây không phải giọng nói của anh. Quan trọng nhất là thời điểm đối phương nhìn thấy cậu, một luồng pheromone mang theo dẫn dụ cường thế lập tức đập vào mặt cậu… Lộ Mễ Thụy chỉ kịp nhận ra ý đồ của đối phương thì tin tức tố mùi hương thảo thanh mát không theo điều khiển của cậu đã cuồn cuộn phát tán như mưa bão cùng với cảm giác đau đớn trước là sau gáy, sau là toàn thân khiến cậu bất lực ngã sang một bên, không ngừng run rẩy lên.

“Ghê tởm… Cút đi!..”

Pheromone của cậu dù bị tin tức tố của kẻ kia kích phát ra nhưng không hề mang theo mềm mại mà tràn ngập tính bài xích đối với hắn ta, khiến cho kẻ kia cũng choáng váng như đang cùng một Alpha đối chọi mà chật vật lùi về sau.

“Sao lại như vậy…”

Hắn khó hiểu lại nữa muốn bỏ chạy khỏi nơi này nhưng không sao làm được. Luồng pheromone Omega kia sống chết cắn chặt lấy hắn, giống như hận không giết chết hắn.

“Cút đi…”

Lộ Mễ Thụy nằm vật trên sàn, đầu vùi vào hai cánh tay, toàn thân co như một con tôm, cố gắng chống chọi với cảm giác bài xích khiến cậu đau đớn kia. Dù miệng cậu vẫn không ngừng bảo đối phương cút đi…

Lúc Đới Thiên ngửi thấy mùi pheromone mà tìm tới, nhìn thấy thân hình tiểu Omega run rẩy đáng thương như vậy thì trái tim đau đớn không thôi.

“Cút ra!”

Anh không nói hai lời đá tên Alpha kia một cú thật nặng khiến đối phương thẳng tắp đáp lên tường, hét thảm một tiếng rồi trượt xuống như chó chết.

Đới Thiên chẳng hơi đâu quan tâm đến hắn nữa, anh bước đến bên cạnh tiểu Omega toàn thân run rẩy, môi sắp bị cậu cắn đến bật máu mà bế thốc cậu lên.

Xung quanh toàn là tin tức tố mùi hương thảo của cậu, thời điểm chúng đáp lên người anh thì lập tức lôi kéo pheromone của anh, cường thế cuốn ra ngoài, cùng cậu hòa hợp một chỗ.

“Em đau quá… Cứu em với…”

Tiểu Omega trong vô thức nhận ra anh rồi thì hai tay bắt lấy cổ áo anh, vừa vùi đầu vào vừa ủy khuất mếu máo tố.

Đới Thiên không biết tại sao cậu lại như vậy nhưng cũng không trở ngại anh lòng như bị ai cắt ra từng mảnh. Tiểu Omega nên được người yêu thương che chở nay lại như chịu ủy khuất to lớn mà oan ức nài nỉ anh cứu cậu. Đới Thiên sao mà chịu nổi.

Anh vừa ôm cậu chạy đi vừa không ngừng dùng pheromone trấn an cậu. Nhưng mặc cho tin tức tố của anh như đổ sông đổ bể mà rót vào người tiểu Omega thì tình trạng của cậu vẫn chẳng khá hơn khiến anh xót ruột vô cùng.

Đới Thiên không có đưa cậu đến trạm y tế mà một đường rời khỏi cổng trường, tiến thẳng đến bệnh viện quân y kế bên mà anh vừa rời đi trước đó chẳng quá một tiếng đồng hồ.

Lộ Nguyên Hầu vừa dời đến cổng bệnh viện đã nhìn thấy con mình được người mình vừa cảnh báo phải tránh xa ba mét bế chạy đến.

“Đây là chuyện gì?”

Giọng hắn lạnh đến mức có thể đóng băng được một khoảng không lớn trước cổng bệnh viện, nữa vươn tay muốn giành lấy đứa nhỏ nhà mình về.

Chỉ là hắn làm không được.

Không phải vì Đới Thiên không đưa, mà là người trong lòng hắn không chịu, cậu chỉ cảm thấy có người chạm vào mình thì theo bản năng rút vào lòng Đới Thiên.

“…”

“… Lộ tướng, trước mang em ấy đi kiểm tra đã. Em ấy có vẻ bị bài xích pheromone của Alpha.”

Đới Thiên nhìn sắc mặt của hắn sắp thành than đá vạn năm thì vội vàng lên tiếng dời đi vấn đề.

“Đi theo tôi.”

Lộ Nguyên Hầu biết con mình đây chỉ là phản ứng bình thường, thế nên dù có khó chịu thì an nguy của Lộ Mễ Thụy vẫn quan trọng nhất. Hắn vừa nói vừa hướng về đường cũ mà đi.

Đới Thiên không nhanh không chậm mà bám riết sau lưng Lộ Nguyên Hầu. Hai người di chuyển cực nhanh lại cực nhẹ trên hành lang bệnh viện, trở lại khu nghiên cứu của Mạc Thanh.

Mạc Thanh còn đang loay hoay với đám số liệu thì nghe thấy tiếng đẩy cửa.

Người có khả năng không báo trước mà vào nên này của ông đương nhiên chẳng có nhiều. Chỉ là ông không nghĩ Lộ Nguyên Hầu đi rồi còn quay lại. Quay lại cũng không nhường một người mà còn tặng thêm một người mới.

Khu nghiên cứu bình thường chỉ có mình ông giờ lại trở nên náo nhiệt.

“Đây là… Đặt nó xuống đây!”

Mạc Thanh vừa nhìn thấy tình trạng của Lộ Mễ Thụy đã ra lệnh cho Đới Thiên thả cậu xuống chiếc giường duy nhất trong phòng.

Ông lập tức cầm những sợi dây gắn liền với máy móc thiết bị bên cạnh giường nối vào tay vào đầu của Lộ Mễ Thụy.

Trong lúc ông đang luây huây thì hai người Lộ Nguyên Hầu, Đới Thiên ở bên cạnh một mặt nhìn chằm chằm, một mặt nói lên.

“Nói đi. Sao lại như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.