Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 122: 122: Trộm Gà Không Được Còn Mất Nắm Gạo




Diêm Tố Nhữ làm sao tưởng tượng được bản thân bỗng nhiên tiến vào kỳ phát tình, còn bị đánh dấu chung thân cơ chứ.

Thời điểm tỉnh lại từ trong cơn phát tình, cho dù cơ thể bủn rủn cùng sự ỷ lại vào tin tức tố Alpha bên cạnh, Diêm Tố Nhữ vẫn không nhịn được tính tình mà phát hỏa hét toáng lên.

“Aaaaa!!!”

“Làm cái gì vậy?”

Tiếng quát tháo của của nam nhân có phần không đáng tin cùng sự bỉ ổi từ trong thường thức… Âm thanh hơi hơi quen thuộc kia càng khiến cho Diêm Tố Nhữ nổi điên hơn.

“Tại sao!? Tại sao lại là anh!!? Aaaaa! Cút đi! Cút đi!!!”

“Im coi!!”

“Tôi không im! Không im! Hu hu hu ức…!!!”

Diêm Tố Nhữ đang hét toáng lên bị tin tức tố Alpha kiềm chế, không chút sức lực mà ngã xuống giường.

Nhưng cô ta đã quen bản tính kiêu căng, làm sao chịu khắc phục như vậy.

Mặc dù kỳ phát tình chưa qua nhưng lăn lộn một đêm, tạm thời đã áp chế được khó chịu trong người, Diêm Tố Nhữ vẫn là có sức mà làm được một số chuyện.

Cô ta nắm lấy gối nằm đập lên người Nguyên Thịnh vừa mới tỉnh lại còn đang chưa hiểu rõ mọi chuyện.

“Ui da! Cô điên rồi sao!!?”

“Khốn kiếp! Anh là đồ khốn! Ai cho anh đụng vào tôi!!”

“Tránh ra đi!”

Rầm!

“Aaaa!”

“Tôi không tin! Tôi không tin!”

Loảng xoảng! Loảng xoảng!

Diêm Tố Nhữ bị Nguyên Thịnh đẩy mạnh một cái ngã xuống giường vẫn không chịu thôi, tiện tay hất hết đồ đạc trên tủ đầu giường bên cạnh khiến chúng rớt hết xuống đất.

Âm thanh chói tai cùng tiếng khóc la dội cả ra hành lang bên ngoài.

Tiếng vang lập tức đánh động người bên ngoài.

Sau một trận binh hoang mã loạn, cuối cùng việc Diêm Tố Nhữ tự nhiên phát tình còn bị Nguyên Thịnh - Nhị hoàng tử của Tây quốc đánh dấu chung thân đã bị truyền ra.

Nhưng bởi vì kỳ phát tình của Diêm Tố Nhữ chưa kết thúc, Diêm Hầu Tước dù muốn làm rộn lên cũng buộc lòng phải để chuyện qua một bên, đợi hai người trong cuộc tỉnh táo lại rồi mới có thể hỏi được nguyên cớ tại sao.

Nguyên Dực khi biết tin cũng trầm ngâm y chang Lộ Nguyên Hầu.

Nhưng ông lại nhanh chóng tiếp nhận chuyện này mà gọi Diêm Hầu đến, thương lượng sơ qua vấn đề sau đó.

Bản thân là người chiếm lợi, Nguyên Thịnh sau khi tỉnh táo đã nghĩ vì cớ gì bản thân lại ở trong phòng Diêm gia nữ nhi của Diêm Hầu.

Đầu óc của hắn nhanh chóng nhớ ra tình huống cuối cùng bản thân còn nhớ được.

“Lộ Nguyên Hầu!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi bật ra ba chữ kia, sắc mặt có phần khó coi lên.

Dù không biết có thật là do Lộ Nguyên Hầu làm hay không nhưng nhất định không thoát khỏi liên quan đến hắn ta.

Rõ ràng bản thân đang nói chuyện với hắn thì bỗng nhiên không còn biết gì nữa, tiếp sau đó là…

“Anh nói gì?”

Hắn đang suy nghĩ thì nghe thấy câu hỏi từ chất giọng có chút kỳ dị của Diêm Tố Nhữ.

“Lộ Nguyên Hầu.”

Nguyên Thịnh không để ý lắm mà nhắc lại lần nữa, đồng thời quay đầu nhìn Diêm Tố Nhữ đang nằm trên giường.

Họ vừa trải qua một đợt phát tình nữa của Diêm Tố Nhữ, lần này tỉnh táo lại Diêm Tố Nhữ cũng không có như lần trước lại náo.

Cơ mà sau khi Diêm Tố Nhữ hỏi như vậy rồi lại không có phản ứng, cô ta cuối đầu tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Khiến Nguyên Thịnh có cảm giác như cô ta chỉ là vô thức thốt lên thôi chứ không phải thật muốn hỏi.

Chỉ có Diêm Tố Nhữ biết ba chữ này đã đánh động được suy nghĩ đang rối bời của cô ta, khiến nó đang mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng hơn.

Cô ta ngước mắt lên hỏi cái người mà lúc tỉnh lại cô ta còn muốn sống muốn chết với hắn bằng một chất giọng mang theo bình tĩnh ngờ vực: “Tại sao anh lại chạy đến phòng của tôi?”

Chuyện đã đành, hiện tại Diêm Tố Nhữ chỉ muốn chứng thực suy nghĩ của mình.

Nếu không cô ta cũng sẽ không muốn lý tới Nguyên Thịnh người đàn ông tuy mang thân phận tôn quý nhưng cô lại không mê này.

So với hắn ta, Diêm Tố Nhữ thà chọn Vệ Kiêu.

“Vậy tại sao cô lại mở cửa cho tôi?”

Nguyên Thịnh bình thường tỏ ra ngu ngốc, thực chất hắn rất ranh mãnh.

Hắn đã nghĩ, cho dù Lộ Nguyên Hầu muốn ám toán hắn nhưng tại sao lại có thể vào được phòng của Diêm Tố Nhữ.

“Là cô, ít nhất phải mở cửa cho tôi thì tôi mới vào được.

Hoặc là cô mở cửa cho người khác?”

Nguyên Thịnh nhìn cô ta chằm chằm, một lời trúng đích sắc bén hỏi.

Dáng vẻ này của hắn không có khiến Diêm Tố Nhữ kinh ngạc quá nhiều.

Ai sinh ra trong nhà đế vương mà ngốc cho được.

Nhưng cô chính là không thích bộ dạng lưu manh ngã ngớn thường ngày của hắn ta.

Cũng là ngã ngớn, Vệ Kiêu lại ma mị quyến rũ từ trong xương.

Còn người này…

Diêm Tố Nhữ bị hỏi như vậy, nhưng cô ta không thể nói sự thật ra với Nguyên Thịnh.

Việc cô ta để hở cửa với mục đích gì không thể nói cho người khác biết.

Mà người đã mang Nguyên Thịnh ném vào phòng cô lại lợi dụng điều này để… Quan trọng nhất là đối phương làm vậy vì mục đích gì đây?

Diêm Tố Nhữ ngẫm lại, cô ta đúng là gần đến kỳ phát tình, cũng đã uống thuốc ức chế đồng thời chuẩn bị kỹ càng khi đến đây.

Như vậy cô càng không thể nào tự nhiên phát tình được.

Chuyện sau khi phát tình cô ta không nhớ.

Diêm Tố Nhữ chỉ nhớ trước lúc đó cô nghe thấy một mùi tin tức tố Alpha thật mạnh mẽ.

Chính nó đã khiến cô rơi vào trạng thái phát tình.

Chỉ là mùi hương kia đến quá nhanh, cũng được khống chế quá xảo diệu, chỉ cần một tia đã trực tiếp khiến cô ta bộc phát, chẳng cho cô thời gian để cảm nhận đồng thời nhớ đến nó nhiều hơn.

Nhưng cô chắc chắn rằng đối phương cố tình dẫn dụ cô phát tình.

“Nếu không phải tôi bị đánh ngất… Tôi còn nhớ rõ mà cái cổ vẫn còn vết tích bị đánh thì tôi đã nghĩ chính cô là người dẫn dụ tôi.”

Nguyên Thịnh thấy Diêm Tố Nhữ không trả lời thì nói tiếp: “Cô đã mở cửa cho ai?”

“Là Lộ tướng sao?”

Diêm Tố Nhữ nghe hắn hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Tại sao anh lại cứ nhắc đến Lộ tướng?”

Người này hồi nãy cũng nhắc đến Lộ tướng, Tuy cô bởi vì ba chữ này mà nhận ra được tình huống không đúng nhưng cô không có nghĩ thật sự là Lộ Nguyên Hầu đã gài cô.

Vốn cô còn đang đợi ngài ấy…

“Bởi vì trước khi xuất hiện ở đây tôi đã đụng độ Lộ Nguyên Hầu.

Tôi dám nghĩ là hắn ta đã đánh ngất tôi.”

Nguyên Thịnh cảm thấy Diêm Tố Nhữ chẳng biết gì cả, không thể nào là cô ta đồng mưu.

Nếu đã vậy thì cô ta cũng là bị lợi dụng.

Mà nguyên nhân Lộ Nguyên Hầu hãm hại hắn, Nguyên Thịnh vẫn đoán được một hai.

Thật lòng mà nói, tuy hắn vẫn rất cay cú việc bị ám toán như này.

Nhưng bởi vì thân phận của Diêm Tố Nhữ cùng thế gia phía sau cô ta đủ lớn, hắn có kết đôi với cô thì cũng không quá thiệt thòi nên hắn mới có thể bình tĩnh như này.

Dù vụt mất một Omega cấp S vẫn khiến hắn thấy đáng tiếc, chưa kể tất cả đều có khả năng do Lộ Nguyên Hầu làm ra.

Nếu Diêm Tố Nhữ, người đã từng ăn quả đắng trên tay Lộ Nguyên Hầu lại còn lần nữa bị hãm hại… Không phải có câu kẻ thù của kẻ thù là đồng bọn sao? Diêm Tố Nhữ nhất định sẽ hận Lộ Nguyên Hầu lắm.

Nếu sau này hắn có cần đối phó với Lộ Nguyên Hầu, người hắn vừa biết được chính là đại hoàng tử hắn chưa từng thấy mặt thì Diêm Tố Nhữ nhất định sẽ giúp hắn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.