Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 40: Giải quyết án kiện




Máu đỏ tươi từ cánh tay Dư Phong chảy xuống, hơn nữa thập phần quỷ dị chảy đến những con búp bê đặt bên cạnh Dư Phong, con rối hấp thu máuDư Phong, vốn dĩ diện mạo đã sinh động càng thêm linh động hơn.

Kỷ Oánh nheo lại đôi mắt nở nụ cười, " thấy sao, những con búp bê này thật đáng yêu a, nhưng mà... chỉ cắt một dao máu sẽ không đủ đâu" nói xong liền muốn cắt nhát thứ hai xuống người Dư Phong.

" Kỷ Oánh! Dừng tay! " Tiết Tử Diệu ở bên cạnh nôn nóng hô, "Cho dù cô giết Dư Phong thì có lợi ích gì"

Kỷ Oánh ngừng đao trong tay, nhìn về phía Tiết Tử Diệu, " hội trưởng, anh choáng váng sao? Em không phải đã nói, chỉ cần em giết Dư Phong, liền có thể làm anh thích em sao"

" Phanh! " Cửa lớn đột nhiên bị đá văng.

"Chỉ sợ chuyện của cô thất bại rồi" Khâu Viễn vừa tiến vào vừa nói, thừa dịp Kỷ Oánh đang bất ngờ khi thấy bọn họ, không chút do dự móc súng ra, đánh rơi con dao trong tay Kỷ Oánh.

Thanh âm dao rơi xuống đất làm Kỷ Oánh bừng tỉnh, khi cô muốn nhặt lần, Tiêu Kiền ở phía sau đã đi lên bẻ cổ tay, Tiêu Kiền không chút do dự chế trụ Kỷ Oánh, lấy ra còng tay, kéo Kỷ Oánh, muốn đem Kỷ Oánh khóa chặt ở một bên tường. Lúc này Từ Tử Hạo đã chạy tới bên người Dư Phong, nhìn con rối bên người Dư Phong vẫn đang hút máu, da đầu có chút tê dại, chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Địch Hạo, Địch Hạo bước lên trước, không chút do dự đem con búp bê đang hút máu đập vỡ.

Tần Hiểu theo ở phía sau trừu trừu lông mày, tổng cảm thấy hình ảnh này hơi có chút quen mắt, cùng phong cách của người nào đó quả thực giống nhau, trong lòng chửi thầm, nhưng là bước chân không hề chậm trễ đến cởi trói cho Tiết Tử Diệu.

Tiết Tử Diệu nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không được hỏi, "Học trưởng, anh không phải nói có người âm thầm bảo hộ chúng ta sao? Như thế nào... " kỳ thật cậu muốn hỏi vì cái gì bọn họ tới chậm như vậy, Dư Phong đều bị thương.

" Ách...... " Tần Hiểu xấu hổ sờ sờ cái mũi không nói gì.

"Chúng ta vốn theo hai người tới hoa viên" Từ Tử Hạo một bên vừa cởi trói cho Dư Phong vừa nói" Chẳng qua nữ nhân kia cảnh giác không nhỏ, cô ta giống như ý thức được chúng tôi theo dõi, cho nên lúc cô ta đối phó với Dư Phong, chúng tôi cũng bị con búp bê khác phục kích, cũng không biết vì sao, lúc ấy chúng tôi không động đậy nổi, cũng may ĐỊch Hạo đã đưa cho mỗi người một bùa hộ mệnh, bằng không chỉ có thể chịu chết. "

"Hừ khó trách hai người các người còn chưa chết" Kỷ Oánh ở bên cạnh lạnh lùng nói.

"Nữ nhân này... " Tiêu Kiền nhịn không được liếc Kỷ oánh một cái. Thế giới này còn có nữ nhân điên cuồng như vậy.

"Mặc kệ cô ta, bây giờ cô ta cũng chỉ có thể nói miệng thôi" Từ Tử Hạo tiếp tục mở miệng nói, " Sau khi thoát được con rối, chúng tôi liền đến kho hàng, vì phòng ngừa xuất hiện cục diện chúng tôi không giải quyết được, tôi cùng Tiêu Kiền liền quyết định trước gọi điện thoại cho ĐỊch Hạo, nói cho cậu ấy biết vị trí cụ thể, vốn dĩ muốn gọi điện thoại xong đến cửa kho hàng chờ, nhưng kết quả là học trưởng của cậu lại không biết vị trí của kho hàng ở đâu, không thể mang Địch Hạo lại đây. Cho nên tôi phải ở cửa vào vườn hoa chờ bọn họ mà Tiêu Kiền thì một người ở lại cửa của kho hàng canh. Nhưng mà bên trong kho hàng cũng có búp bê canh giữ,, nếu không phải Tiêu Kiền phát hiện sớm, không có tới gần, nếu không không biết phát sinh chuyện gì đâu, sau đó chờ tôi mang ĐỊch Hạo lại đây mới có thể giải quyết đám búp bê đó từ bên ngoài... Sách, tính cảnh giác của nữ nhân này thật lớn" Từ Tử Hạo một bên băng bó cánh tay giúp Dư Phong cầm máu, một bên nói.

"Cám ơn mọi người" Tiết Tử Diệu chặn lại nói cám ơn. Sau đó rất lại bất đắc dĩ nhìn Tần Hiểu liếc mắt một cái.

Tần Hiểu sờ sờ cái mũi, "Anh ở trường học không phải nơi nào cũng từng đi, chỉ chạy qua chạy lại vài nơi"

Thời điểm Tiết Tử Diệu cùng Dư Phong bị trói lại đây, thấy Kỷ Oánh cầm những con búp bê này đối phó bọn họ, sau đó lại phát sinh những chuyện kỳ quái, nói hai người trong lòng không có nổi lên gợn sóng là không có khả năng, chẳng qua ngay lúc đó tình huống cũng không cho phép bọn họ có thể hỏi rườm rà, hiện tại mọi chuyện kết thúc, Dư Phong nói lời cảm tạ xong, nhịn không được hỏi, "Những con búp bê này có thể lấy mạng tôi sao?"

" không sai, những con búp bê này không chỉ muốn lấy mạng cậu, mà khi đã lấy mạng xong còn có tác dụng khác" Địch Hạo gật đầu nói, sau đó nhìn về phía Kỷ Oánh, " đây là huyễn sát trận, những con búp bê này đặt ở những phương hướng của huyễn sát trận, đúng không? "

Kỷ Oánh kinh ngạc nhìn chằm chằm Địch Hạo, " ngươi thế nhưng biết? "

" đến tột cùng là ai dạy cô dùng loại trận pháp ác độc này? " Địch Hạo cau mày hỏi.

Kỷ Oánh nhấp miệng không nói lời nào.

" Tàn nhẫn đến cỡ nào? " Khâu Viễn mở miệng hỏi.

" Huyễn sát trận này không nhất định phải dùng con rối, có thể dùng bất cứ đồ vật nào, nhưng bên trong nhất định phải có linh hồn. Những con búp bê mà nạn nhân mang theo bên mình hút hồn phách của họ, cuối cùng đều biến mất là do cô ta chuyển linh hồn về những con rối bên cạnh mình đi. " Địch Hạo ngữ khí có chút không tốt nói.

" hừ. " Kỷ Oánh hừ cười một tiếng, không nói gì.

" chờ những con búp bê này hút khô máu của Dư Phong, cô có thể thực thi mục đích cuối cùng phải không? " Địch Hạo mở miệng nói.

"Mục đích cuối cùng? Mục đích gì? " Tần Hiểu tò mò hỏi.

" huyễn sát trận đặc điểm lớn nhất chính là có thể khiến người khác sống trong ảo giác, loại trận pháp hút sinh hồn và máu tươi này, có thể thi thuật (thi trong thi hành, thuật trong thuật pháp) bằng ý chí, làm người bị thi thuật cũng sẽ sinh ra loại ý chí của người thi thuật, chẳng qua loại này ý chí đều là hư ảo. Mục đích của cô ta chỉ sợ cuối cùng cũng chỉ là để Tiết Tử Diệu thích cô ta thôi? Đây là loại tình yêu đầy huyễn hoặc mà cô muốn sao? " Địch Hạo lạnh giọng hỏi, " Dùng nhiều sinh mệnh cùng máu tươi như vậy chỉ để đổi lại một tình yêu giả tưởng sao? "

Kỷ Oánh nhìn chằm chằm Tiết Tử Diệu, "Vậy thì sao chứ, có gì không thể? "

Địch Hạo hừ cười một tiếng, nhìn những con búp bê trên mặt đất, sắc mặt có chút phức tạp, " Cho dù cuối cùng chúng tôi không chạy đến cứu người, cô cũng không thể hoàn thành trận pháp được, cuối cùng cô sẽ phải giết hai người họ, hoặc là, chính cô cũng sẽ chết, đến lúc đó để lại cho chúng tôi cũng chỉ có ba thi thể. "

" cái gì? Địch Hạo cậu... " Khâu Viễn còn chưa hỏi xong, Kỷ Oánh liền thét chói tai nhìn Địch Hạo.

" không có khả năng! Nếu không phải các ngươi tiến vào đánh gãy, ta đã hoàn thành! "

Địch Hạo nhìn về phía Kỷ Oánh phản bác, lắc lắc đầu, " Cô hoàn thành không được, bởi vì những con rối này bên trong không có con nào có sinh hồn. "

" sao có thể! Ngươi gạt ta! " Kỷ Oánh thét chói tai, cho dù là ai cuối cùng biết mình không thể hoàn thành mục đích đều sẽ không chấp nhận nổi.

"Cô hiện tại đã ở trong taychúng tôi, tôi không cần thiết phải lừa cô, cô cũng biết điều này không phải sao? " Địch Hạo bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Kỷ Oánh hô hô thở hổn hển, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm những con búp bê đó, cuối cùng thê thảm nở nụ cười, " ha hả... "

" kết quả cuối cùng là công dã tràng. " Tần Hiểu bĩu môi nói.

" nói cho tôi, người sai khiến cô làm việc này là ai? " Địch Hạo nhìn bộ dángKỷ Oánh, cau mày hỏi,cậu cảm thấy bộ dáng của Kỷ Oánh có chút không thích hợp, cảm xúc dao động quá không bình thường.

Kỷ Oánh ngẩng đầu nhìn về phía Địch Hạo, đôi mắt đầy máu, " ta nói cho ngươi, ngươi sẽ giúp ta tìm hắn báo thù sao? "

Địch Hạo chậm rãi lắc lắc đầu, " không phải báo thù chocô, nhưng mà người này cần phải chết."

" ha hả... " Kỷ Oánh cười cười, gật gật đầu, " Được, ta nói cho ngươi, hắn tên... A! Hiển hách!"

Kỷ Oánh đột nhiên giống như bị người ta bóp cổ, không thở nổi, hai mắt mở lớn, cô chậm rãi ngã trên mặt đất.

Địch Hạo ý thức được không đúng, lúc cứu người đã không kịp, Kỷ Oánh phát tác quá nhanh, thậm chí chỉ có trong nháy mắt, căn bản không đủ để Địch Hạo cứu.

Địch Hạo ngồi xổm trước mặtKỷ Oánh, nhìn Kỷ Oánh chết không nhắm mắt, chậm rãi thở dài một hơi.

Sự tình phát triển không chỉ làm Địch Hạo trở tay không kịp, những người khác cũng khó mà tin được.

Tiêu Kiền là người đứng gần Kỷ Oánh nhất, lúc này vẫn là có chút ngốc, hắn mở miệng hỏi, ngữ khí có chút áy náy, "Cô ấy chết rồi sao... Đều do tôi phản ứng trễ. "

Địch Hạo lắc đầu, " không trách cậu, người đứng phía sau Kỷ Oánh đã không muốn cô ấy được tồn tại, cho dù cậu có phản ứng kịp, cũng cứu không được. "

" Kỷ Oánh đã chết, manh mối của chúng ta có phải cũng bị chặt đứt? " Khâu Viễn nhíu mày mở miệng hỏi.

" Xem trước mặt, thì đúng là như vậy, chúng ta không biết một chút manh mối nào về người đứng phía sau Kỷ Oánh, người kia đem những dấu vết của mình xóa sạch sẽ " Địch Hạo oán hận nói.

" Người đó làm vậy là vì mục đích gì, tại sao lại phải lợi dụng Kỷ Oánh? " Từ Tử Hạo nhịn không được hỏi.

" mặc kệ mục đích của hắn là gì, loại người lạm dụng tà thuật, lạm sát người vô tội tuyệt đối không thể mặc kệ, chỉ sợ kế tiếp hắn lại có hành động, không biết bao nhiêu người vô tội sẽ phải chết. " Địch Hạo đạp con rối trên đất, nhịn không được có chút bực bội.

Vụ án con rối tạm thời hạ màn, Kỷ Oánh tuy rằng sa lưới, nhưng là người cũng đã chết, cũng tương đương với bọn họ không có thu hoạch gì lớn, tuy rằng cuối cùng Lâm Du vẫn là cho bọn họ tiền thưởng, nhưng trong phòng đặc biệt vẫn bao trùm không khí u ám, đây là án tử đầu tiên của ĐỊch Hạo, Khâu Viễn bọn họ, kết quả lại không chút dứt khoát, thật sự là không thể làm cho bọn họ cam tâm. Tuy rằng trong phòng đặc biệt rất nhiều người an ủi đám người Địch Hạo, nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì, nhìn những người khác tiếp nhận nhiệm vụ đều hoàn thành hoàn hảo, chênh lệch này có chút lớn.

Cũng may Thất Thất đáng yêu sẽ làm nũng lăn lộn bán manh, Địch Hạo buồn bực một ngày tâm tình cũng đã tốt lên.

Trải qua loại chuyện quỷ dị này, sau khi rời khỏi kho hàng, Tiết Tử Diệu cùng Dư Phong liên tục vài ngày đều có chút hoảng thần, nhưng sau đó cũng liền chậm rãi tiêu tan, thế giới này lớn như vậy, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể biết, ai biết còn có chuyện huyền diệu nào phát sinh ở đâu?

Chẳng qua sau chuyện này, vô luận là Tiết Tử Diệu hay là Dư Phong, đều phi thường ăn ý mà không liên hệ với đối phương, Tiết Tử Diệu là bởi vì chính mình là nguyên nhân gây ra mọi chuyện, tuy rằng những người đó không phải cậu hại chết, nhưng cũng vì cậu mà chết, cho nên trong lòng cậu hoặc nhiều hoặc ít có chút chướng ngại, nhớ tới Dư Phong lại thích mình, theo bản năng không hề đi tiếp cận đụng chạm, tuy rằng biết sự tình đã kết thúc, nhưng là trong lòng cậu vẫn có điều cố kỵ, không vượt qua khỏi chướng ngại trong lòng.

Mà Dư Phong cũng vì đã thổ lộ với Tiết Tử Diệu, bản thân cậu lại là người nội liễn, vốn dĩ lúc trước lần đầu tiên muốn gặp mặt, cậu nhớ đến lúc ấy có hai đại mỹ nữ hướng Tiết Tử Diệu thổ lộ, liền thập phần cô đơn tự ti, cho nên mới thất thần rời đi, tuy rằng lúc ấy không phải cố ý tránh mặt, nhưng khi ý thức được mình đã bỏ lỡ cơ hội gặp mặt, cậu cũng không có dũng khí lại đến một lần nữa, chỉ nghĩ ở trên mạng làm bằng hữu. Nhưng bây giờ không chỉ đã gặp mặt, mà TIết Tử Diệu còn biết tâm ý của cậu, Dư Phong thật sự là không biết nên liên hệ với Tiết Tử Diệu như thế nào, cậu cũng không có dũng khí này.

Cho nên hai người cứ như vậy giằng co thật lâu, mà loại rối rắm này, cũng làm Dư Phong để lại trong lòng Tiết Tử Diệu một dấu ấn sâu đậm.

Tần Hiểu rốt cuộc sau khi năn nỉ ỉ ôi, bắt được Viêm Minh viết lời nhận xét cho mình, kỳ thật là Viêm Minh cũng muốn kết thúc kỳ thực tập ở bệnh viện, muốn nhận lời mời của bộ pháp y, cho nên mới kết thúc tra tấn với Tần Hiểu, bất quá, Viêm Minh nheo lại đôi mắt nhìn Tần Hiểu đang vui sướng, lén lút nghĩ —— muốn thoát khỏi hắn còn không có dễ dàng như vậy.

Tần Hiểu đáng thương không hiểu sao lại hắt xì, đáng tiếc chưa ý thức được điều gì, còn thập phần khoe khoang giơ bản báo cáo trước mặt Viêm Minh, một bước hai bước... Bản báo cáo rơi xuống đất rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.