Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 22: Dấu vết của thi thể




Tần Hiểu cầm bàn chải ngồi chồm hổm trên mặt đất, xoát thổ, một bên nhìn phó giáo sư không biết đang cân nhắc cái gì. Lý Phong Đạt ngay bên cạnh Tần HIểu, thấy Tần Hiểu vẫn luôn nhìn phó giáo sư, cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua

"Nha? Trong tay giáo sư đang cầm gì vậy?"Lý Phong Đạt nghi ngờ hỏi.

" hình như là cái chuông." Tần Hiểu cau mày nói

"Chuông!?" Lý Phong Đạt kinh ngạc mở miệng hỏi "Cái chuông kia sao lại tròn như vậy?"

" Chuông kia không phải chuông của thời đại này" Tần Hiểu lặng lẽ chỉ vào cái chuông "Chuông của chúng ta hiện tại đều là hình tam giác, mà trong tay giáo sư cầm là chuông hình trứng, hơn nữa đầu thì hẹp bên dưới lại rộng, theo tớ biết, đây là chuông của nữ tử cổ đại hay đeo, hơn nữa phân nửa là nữ tử danh tộc thiểu số. THời cổ đa số nữ tử không phải dân tộc thiểu số đều không được ra khỏi khuê các, cho nên các nàng sẽ không lựa chọn đeo các vật phẩm trang sức có tiếng vang, như vậy sẽ ra vẻ mình không đủ trang trọng thục đức. Mà nữ tử dân tộc thiểu số thì không kiêng kị điều này, các nàng thích đeo trang sức có tiếng động dùng để hấp dẫn người khác phái chú ý, này kỳ thật là một cách tìm bạn đời. Hơn nữa chuông trong tay giáo sư, nhìn rất giống làm từ ngọc, mà dùng ngọc làm chuông đều là nhà phú quý."

"Ôi trời... Một cái chuông cậu thế nhưng nhìn ra nhiều thứ như vậy, không đơn giản a" Nói xong, Lý Phong Đạt thần thần bí bí tiến đến bên người Tần Hiểu "Ai, huynh đệ, vậy cậu nói, cái chuông kia có đáng giá hay không a?"

Tần Hiểu cạn lời liếc Lý Phong Đạt một cái, hồi đáp "Có khả năng đi"

"Cái gì gọi là có khả năng a?"

" Tớ cũng chỉ là suy đoán, lại không thể xác định niên đại của chuông, cũng không có nhìn kỹ qua, làm sao biết giá trị cụ thể của cái chuông này, cậu không phải học giám định di sản văn hóa sao? Cậu tự mình xem đi"

Lý Phong Đạt sờ sờ cái mũi "Tớ ngược lại muốn nhìn xem, ai có thể lấy cái chuông từ phó giáo sư. Tớ cũng không dám đi qua mượn ông ấy, khẳng định lại giảng một đống đạo lý cho tớ. Hơn nữa tớ chính là muốn biết cái chuông này có đáng giá hay không."

"Tớ thấy cậu học giám định di sản văn hóa, kỳ thật chính là muốn nhìn đồ vật có giá trị bao nhiêu tiền đi."

"Hắc hắc, tớ thật sự từng nghĩ như vậy" Lý Phong Đạt cười hì hì nói "Cậu nghĩ đi, đồ vật qua tay cậu đều có giá trị siêu cao, ngẫm lại đều cảm thấy thực đã ghiền"

"Nhưng mà cũng chỉ là qua tay mà thôi, cũng không phải của cậu, cậu nghiện cái gì a?" Tần Hiểu lắc đầu cười nói

"QUa tay tớ cũng nguyện ý" Lý Phong Đạt sờ sờ cằm "Coi như chính mình thấy được nhiều cảnh đời"

" Ân, không tồi, suy nghĩ rất mở a. Ha ha..."

"Hừ, Tần Hiểu, cậu cho rằng ai cũng có tiền như cậu sao, sao có thể khinh thường người khác như vậy"

Một đạo thanh âm châm chọc truyền đến, Tần Hiểu cùng Lý Phong Đạt đang đàm tiếu đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn qua, quả nhiên, người nói chuyện là Tề Dự.

Nói đến Tề Dự, hắn cùng Tần HIểu đều là một loại người, lớn lên cũng rất đẹp trai, dáng người cũng tốt, phóng mắt ở trong trường học chính là cấp bậc soái ca, nhà tương đối giàu có, học tập cũng không tồi. Đối với người bình thường mà nói, chính là một tên cao phú soái. Tề Dự chính là loại người luôn thích người ta chú mục, vì hắn đậu Đại học Kinh nên trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo, mà thi đậu Kinh Đại là chuyện làm cho nhiều người rất hâm mộ. Nhưng là sau khi thi đậu, kiêu ngạo của hắn bị Tần Hiểu hung hăng đánh nát. Đầu tiên Tần Hiểu không chỉ diện mạo dáng người không thua hắn, thậm chí so với hắn còn tốt hơn, tiếp theo là gia thế Tần HIểu, Tề Dự cùng hắn so, quả thực chính là một trời một vực. Hơn nữa Tần Hiểu vẫn luôn là nhân tài mọi người chú ý, đương nhiên, Tề Dự vẫn cho rằng giáo sư bởi vì gia thế nên mới coi trọng Tần Hiểu. Nhưng trừ cái này ra, Tần Hiểu tuy rằng gia thế tốt, người bình thường khó so sánh, nhưng là cậu cùng với bạn học rất hòa đồng, giống như người thường. Mà Tề Dự thì khác, Tề Dự luôn kiêu ngạo dẫn đến mối quan hệ với mọi người không tốt, thậm chí một số đồng học còn nói xấu hắn, rõ ràng trong nhà so ra kém Tần HIểu, lại vẫn luôn một bộ dáng cao cao tại thượng, nói chung mọi mặt đều không bằng Tần HIểu. Lời như thế truyền đi rất nhiều, khiến tâm tình vốn ghét Tần Hiểu càng thêm kịch liệt. Cho nên, chỉ cần có cơ hội, Tề Dự liền trào phúng Tần Hiểu, thậm chí là muốn ly gián quan hệ của Tần Hiểu và các bạn học. Chẳng qua Tần Hiểu bởi vì từ nhỏ đã được giáo dục, cho nên không tính toán cùng tiểu nhân, đương nhiên cũng sẽ không nén giận. Mỗi lần Tề Dự móc mỉa cậu đều có rất nhiều đồng học đứng về phía Tần Hiểu, cho nên Tần Hiểu mỗi lần đều nói cho Tề Dự á khẩu, vì thế cừu hận của hắn ngày càng tăng. Nhìn thấy là Tề Dự, không đợi Tần Hiểu mở miệng, Lý Phong Đạt liền bĩu môi nói " Tôi nói Tề Dự a, tâm tính thích lo chuyện bao đồng của cậu cũng chả tốt đẹp gì, tôi tuy không có tiền, bất quá có một người bạn có tiền cũng rất tốt. Tần Hiểu có tiền, còn có thể đem tôi trở thành huynh đệ, bỉ nhân cảm thấy cực kỳ vinh hạnh. Về phần khinh thường người khác là cái gì, tôi còn phải cảm ơn Tần HIểu đối với tiền khinh thường, như vậy đại biểu huynh đệ của tôi không keo kiệt. Đến lúc tôi vay tiền còn có thể mạnh mẽ vung tay. Bất quá cậu nói lời này tôi thật không thích nghe, nói tôi giống như rất thích tiền, đương nhiên, tiền thì ai không thích, chẳng qua đối với tôi mà nói chính là một niềm yêu thích mà thôi. Phiền toái lần sau ngài nói chuyện có đầu óc một chút được không?"

"Cậu!..."

"Cậu cái gì mà cậu, cậu một ngày không bị tôi mắng, trong lòng không thoải mái có phải hay không, lão tử chính là có tiền như thế, có tiền cũng có tội sao, tôi lại không dùng tiền đánh cậu" Tần Hiểu không kiên nhẫn nói

"Phốc" Lý Phong Đạt vỗ vỗ bả vai Tần Hiều"Cậu dùng tiền đập hắn lãng phí lắm, đến đập tớ đi, hướng nơi này đập" Nói rồi chỉ chỉ ngực mình

" Đi đi đi, tớ cho cậu biết, lần sau cậu mượn tiền là phải trả lại a, tớ tiền tiêu vặt không có đâu" Tần Hiểu vươn tay, ngón trỏ cùng ngón tay cái nắm cùng một chỗ, so đo "Nếu ném đi như vậy, anh tớ không cấp tớ tiền tiêu vặt đâu"

"Ách..." Nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy anh trai Tần Hiểu, Lý PhongĐạt nhịn không được rụt lui cổ "Anh cậu đối với cậu rất nghiêm a"

"Đương nhiên. Bất quá, cậu đừng nhìn bộ dáng của anh ấy như vậy, kỳ thật chính là giả đứng đắn, đầy mình ý nghĩ xấu"

- ----------------------------------------------------------------

"A thiết..."

Địch Hạo cùng Thất Thất, thậm chí Khâu Viễn đều quay đầu lại nhìn nam nhân dù xoa cái mũi cũng phi thường tao nhã suất khí.

Tần Chí nhìn thấy ánh mắt của vài người, phi thường bình tĩnh buông tay xuống, trấn định hỏi một câu: "Sao vậy? Tôi hắt hơi mà mấy người cũng kinh ngạc như vậy làm gì?"

Địch Hạo nhìn nam nhân cao một thước chín phía sau, phi thường hối hận lúc ấy không đi bên hắn, nếu tận mắt nhìn thấy thời khắc "tao nhã" của hắn, ngao ngao a a! Kia phải buồn cười đến cỡ nào!

"Thúc thúc bị cảm sao?" Thất Thất hai tay đặt ở trên vai Địch Hạo, cằm đặt ở trên hai tay, quay đầu hỏi.

"Bảo bối, tên ngốc ấy không phải cảm mạo mà nhất định là có người nói xấu hắn, hắn mới hắt xì." Địch Hạo ghé vào tai Thất Thất nói nhỏ.

Thất Thất cao thấp ngắm ngắm dáng người Tần Chí, gật gật đầu "A"

"Ha ha ha..." Khâu Viễn ở một bên ôm bụng cười, từ trên xuống dưới chỉ vào Tần Chí "Tớ lần đầu tiên nghe có người gọi cậu là tên ngốc, trước kia nói dáng người cậu hoàn mỹ nhất định mà bị mù, ha ha ha..."

Tần Chí vứt một ánh mắt hình đao đi qua, nhẹ nhàng nói một câu "Dáng người của cậu với tôi không khác biệt là mấy đi"

"Ha ha...Ách..." Khâu Viễn nhìn chính mình, xấu hổ bĩu môi "Chỉ nhớ rõ chê cười người, đừng quên bộ dáng chính mình thế nào"

Địch Hạo vẻ mặt ghét bỏ nhìn Khâu Viễn, vẻ mặt biểu tình "người thật ngốc"

Nhìn thấy biểu tình của Địch Hạo, Tần Chí nhất thời cảm giác sung sướng đến thân tâm

"Được rồi được rồi, đi nhanh đi, giữa trưa rồi, tôi còn muốn trở về ăn cơm" Địch Hạo không kiên nhẫn nói

Khâu Viễn sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm rằng, còn không phải do cậu đi lầm đường trước - trách tôi sao

Lại đi thêm mấy phút đồng hồ, Địch Hạo thất bại đem Thất Thất chuyển đến trong ngực Tần Chí - cậu thực sự là ôm không nổi tiểu mập mạp này.

Tần Chí nhanh chóng tiếp nhận, đỡ lấy thân thể Thất Thất - quả nhiên không nhẹ. Khó trách Địch Hạo cuối cùng vẫn là nhịn không được đem bảo bối ném cho mình.

Hành động nhận thua này khiến Tần Chí không nhịn được gợi lên khóe miệng, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Thất Thất "Cháu thật là một tiểu bảo bối"

"Hắc hắc" Thất Thất thẹn thùng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở hõm vai Tần Chí, hai tay quấn quanh cổ Tần Chí

Địch Hạo ở một bên nhìn Thất Thất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép - thu liễm a bảo bối! Con không thể nhìn tên nam nhân này cao hơn so với ba ba con, hắn so với ba ba con cường tráng hơn liền ỷ lại hắn sao!

Nhìn Địch Hạo lại muốn phát điên, Tần Chỉ lập tức mở miệng nói sang chuyện khác "Chúng ta là đang ở phía sau núi đi?"

Địch Hạo liếc Tần Chí một cái, lúc này mới trái phải nhìn xem "Phải chính là nơi này, chúng ta đi nhìn một chút, hai người theo tôi, tôi trước phải tới mộ của Tiền đại ngốc nhìn xem"

Quả nhiên là bọn họ đến phụ cận phía sau núi, bởi vì cũng không lâu lắm, họ liền nhìn thấy một bia mộ nhỏ.

Đến bên cạnh bia mộ, Địch Hạo ngồi xuống xem xét. Thất Thất vỗ cánh tay Tần Chí nói rằng: "Thúc thúc, đem con thả xuống đi, con muốn giúp ba ba"

Tần Chí nhìn nhìn Thất Thất, theo lời khom lưng xuống, đem Thất Thất thả xuống dưới.

Thất Thất đi đến đối diện Địch Hạo, cũng ngồi xổm xuống, dùng tay nhỏ bé điểm điểm bùn đất bị xới ra của mộ, sau đó cau có cái mũi nhỏ "Ba ba hương vị này thật khó ngửi a"

"Ân, mùi vị khá lớn" Địch Hạo gật đầu đáp

Tần Chí cùng Khâu Viễn đứng phía sau Địch Hạo hít hít cái mũi, Khâu Viễn nghi hoặc mở miệng hỏi "Tại sao tôi không ngửi được vị đạo gì? A Chí, cậu ngửi thấy không?"

Tần Chí lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không ngửi được

Địch Hạo quay đầu, biểu tình ngưng trọng mở miệng nói "Đương nhiên hai người không ngửi được, vì đây đã là mùi xác chết ngoài ngàn năm, người bình thường không ngửi được"

Khâu Viễn trừng lớn mắt "Thi thể ngàn năm?! Nói như vậy nơi này thật sự đã xảy ra chuyện? Tiền đại ngốc ấy chẳng lẽ là bị cương thi hại chết? Nhưng là nếu tên Tiền đại ngốc đã chết, thi thể của hắn vị cái gì lại bị cương thi ngàn năm đào ra?"

Địch Hạo liếc Khâu Viễn một cái "Ai nói thi thể Tiền đại ngốc bị hủ thi đào ra? Anh nhìn kỹ đất ở đây"

Khâu Viễn tiến đến bên cạnh Địch Hạo quan sát, sắc mặt có chút không tốt mở miệng "Đất ở đây là từ trong hất ra ngoài, chẳng lẽ... Tiền đại ngốc là tự mình đi ra" Như là nghĩ tới hình ảnh kia, Khâu Viễn có chút buồn nôn

Địch Hạo gật đầu khẳng định, nói rằng "Trước khi tới đây, tôi có hỏi qua ông lão chủ nhà chuyện của Tiền đại ngốc, ông ấy nói thời điểm thi thể được phát hiện không có miệng vết thương, nói cách khác, cái hủ thi kia có khả năng còn ở bên trong cổ mộ, chưa đi ra, mà nó cũng có thể dùng thủ đoạn nào đó giết Tiền đại ngốc, sau đó lại đem thi thể Tiền đại ngốc gọi về bên người"

"Nói như vậy, thi thể Tiền đại ngốc hiện tại..." Tần Chí cau mày mở miệng chần chờ nói, ánh mắt nhìn về hướng cổ mộ

"Không sai, bên trong cổ mộ. Nếu hiện tại không phát hiện ra bóng dáng thi thể của Tiền đại ngốc bên ngoài, như vậy khả năng lớn nhất là đã bị hủ thi gọi vào trong cổ mộ" Địch Hạo gật gật đầu, ánh mắt cũng nhìn về phía cổ mộ

"Nguy rồi, Tần Hiểu bọn họ cũng không biết khi nào trở về, chúng ta hiện tại có nên tới cổ mộ nhìn xem? Nếu bọn họ..."

Khâu Viễn còn chưa nói hết, mọi người chợt nghe phía cổ mộ truyền đến tiếng hét chói tai...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.