Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 23: Án mạng núi Lạc Tinh




Núi Lạc Tinh là phong cảnh nổi tiếng ở vùng phụ cận, nơi này một năm phong cảnh bốn mùa như tranh, là địa điểm không thiếu lựa chọn để dạo chơi trong bốn mùa, du khách mỗi năm tới đây nói liền không dứt, những ngôi làng, thị trấn nhỏ xung quanh, cũng phát triển nhanh chóng. Những khách du lịch ở thành phố bên ngoài tới đây dạo chơi không vội rời đi, hoàn toàn có thể ở khách sạn mấy ngày, tham quan đủ phong cảnh ở đây rồi lại đi, nơi này mọc lên vô số khách sạn, cung ứng đầy đủ cho khách du lịch tới đây.

Một nhà Địch Hạo theo thầy giáo của Thất Thất – Ôn Ngọc cùng nhau ra ngoại thành chơi. Nói đến Ôn Ngọc, người này đã từng tham gia một vụ án với bọn họ, cũng coi như hiểu biết về bọn họ, nếu không phải vụ án lần đó, đám người Địch Hạo cũng sẽ không quen biết hai tiểu hồ ly Hỏa Vân Hỏa Miêu. Mặt khác, giữa Ôn Ngọc và Khâu Viễn rõ ràng có mờ ám. Cho nên lúc họ tập hợp, thấy bên cạnh Ôn Ngọc xuất hiện Khâu Viễn, trong lòng cũng hiểu rõ mà không nói ra, không nói gì cả.

Bởi vì là đi du lịch gia đình, còn có mấy nhóm gia đình tham gia, số lượng nhiều, Ôn Ngọc cũng không một hai bắt mọi người phải ở chung một chỗ, chỉ nói lần này mang các bạn nhỏ ra ngoại thành dạo chơi, buổi sáng có thể sinh hoạt cùng nhau là được, buổi chiều là thời gian hoạt động tự do. Họ muốn ở đây chơi hai ngày một đêm, thời gian để cho hoạt động tự do như vậy đủ rồi, hơn nữa mấy nhà cùng nhau sinh hoạt, cũng rất vui vẻ.

Tuy rằng tổ hợp gia đình Địch Hạo và Tần Chí rất thu hút ánh mắt người khác, nhưng những phụ huynh khác cũng gặp hai người tới đón con nhiều lần, đã sớm đoán được quan hệ của hai người, hiện tại chẳng qua là có thêm bằng chứng mà thôi.

Sau khi sinh hoạt chung buổi sáng xong, Thất Thất hoàn toàn chơi đến buông thả rồi, dắt tay Tiêu DIễn thám hiểm khắp đồi núi, bởi vì còn có ba động vật nhỏ, Địch Hạo và Tần Chí cố ý dẫn mấy đứa nhỏ tới chỗ ít người, phong cảnh không tệ, suối nhỏ róc rách, vừa ngắm xung quanh là hiểu ngay. Hai người cũng chưa từng quản thúc hai đứa nhỏ, dù sao giá trị vũ lực của hai đứa nhỏ cũng có. Tần Duệ thì thảm, hôm nay bé bị Địch Hạo cho mặc một bộ gấu nhỏ liền thân, thật sự trở thành một chú gấu con, bởi vì giữa trưa không nghe lời, đá hư một cái chân ghế dựa, bị Địch Hạo buộc ở trên người, không cho chạy loạn.

Tần Duệ chổng mông nhỏ ghé vào đùi Tần Chí, cái đuôi ngắn của gấu con trên mông lắc qua lắc lại, không an phận mà chuyển động, trong miệng cũng thì thầm biểu đạt bất mãn.

Địch Hạo hừ cười một tiếng, vỗ mông nhỏ của Tần Duệ ngồi xổm xuống "Tiểu tổ tông, với cái chân ngắn của con, chạy tới đâu chơi?"

"Ngao ngao ngao!" Tần Duệ leo lên trên người Tần Chí, không nhìn ba ba của bé.

Tần Chí dở khóc dở cười ôm lấy Tần Duệ, dùng ánh mắt ý bảo Địch Hạo ―― Con trai nhỏ của em tức giận.

Địch Hạo trợn trắng mắt, dựa vào trên người Tần Chí, chọc cái đuôi gấu của Tần Duệ, "Tiểu Duệ Duệ?"

Tần Duệ dịch mông nhỏ sang bên cạnh.

Tần Chí lập tức xoay người một chút, để Địch Hạo có thể tiếp tục chọt mông con trai của mình, Tần Duệ dùng tay nhỏ nắm lỗ tai của Tần Chí, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc, khiến hai người cha không hẹn mà cùng cười.

"Được rồi, không giỡn với con nữa, nhưng con phải nhớ kĩ, lần sau ở nơi công cộng phải chú ý năng lực của con một chút, ba đã nói với con rất nhiều, năng lực của con không thể để cho người khác biết, hiểu không, bảo bối." Địch Hạo bế Tần Duệ từ trên người Tần Chí "Tiểu tử thúi, ba còn không phải vì lo cho con, con thử nghĩ xem, nào có một đứa trẻ bình thường có sức lực lớn như con chứ."

Tần Duệ vặn vẹo mông nhỏ, cọ cọ mặt Địch Hạo.

Địch Hạo thở dài, vỗ vỗ Tần Duệ, sau đó thả bé xuống đất, "Đi tìm anh con chơi đi."

Tần Duệ lộc cộc chạy đi rồi.

Địch Hạo vẻ mặt mệt mỏi dựa vào người Tần Chí, cảm thán "Nuôi con không dễ a."

Hiện tại đã gần cuối hè, trên núi Lạc Tinh có cây ăn quả và những trái cây hoang dã, Thất Thất nhìn thấy trái cây kia màu sắc tươi đẹp, liền muốn hái xuống mang về cho ba, cha, em trai nếm thử, chẳng qua bé và Tiêu Diễn hơi lùn, còn chưa đủ để leo cây. Ba đứa Hỏa Vân không biết đã chạy tới nơi nào chơi, không thấy bóng dáng.

Thất Thất nhảy vài cái, đến trái cây thấp nhất cũng không với tới, Tiêu Diễn giữ chặt tay Thất Thất, "Em trông chừng cho anh, anh dùng linh lực đánh rơi trái cây xuống."

Nơi này tuy hẻo lánh, nhưng hai đứa nhỏ đều biết không thể để người khác phát hiện, sợ có người đột nhiên đi qua.

Hai mắt Thất Thất tỏa sáng gật đầu: "Em trông cho anh."

Khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Diễn lộ ra một nụ cười "Chờ anh đánh rơi trái cây xuống cho em."

Lúc hai người hái được không ít trái cây, Tần Duệ đột nhiên chạy tới, nhìn từ xa, giống như một chú gấu con nặng nề, trong nháy mắt Thất Thất liền duỗi tay ra, gọi một tiếng em trai, tươi cười vẫn luôn treo trên mặt Tiêu Diễn lập tức thu lại, lúc Thất Thất bế Tần Duệ, trộm nhéo mông của Tần Duệ một chút.

Hôm nay mông nhỏ của Duệ Duệ bị đụng chạm thật nhiều....

Tần Duệ vốn muốn quay người lại đá Tiêu Diễn, kết quả lỗ tai nhỏ giật giật, ánh mắt chuyển hướng lên trên một thân cây, ánh mắt Tiêu Diễn lập tức cũng thay đổi, linh lực trong tay nháy mắt đánh ra ngoài, trên cây nháy mắt rơi xuống một người đàn ông cao lớn, trên cánh tay bị linh lực của Tiêu Diễn ăn mòn tạo ra một vết thương, đang chảy máu, sắc mặt người đàn ông tái nhợt âm trầm, một đôi mắt không gợn sóng, lại không có ác ý.

Thất Thất ngăn Tần Duệ muốn nhào qua bổ một quyền bằng đầu, đứng ở xa tò mò nhìn người đàn ông, người đàn ông che miệng vết thương đang đổ máu, nhưng làm thế nào cũng không ngăn máu chảy được, nhưng gặp phải tình trạng như vậy, trên mặt hắn ta cũng không có biểu cảm dư thừa nào, tức giận cũng không có, cũng không nói lời nào, thấy không ngăn được máu, liền đứng lên, giống như chuẩn bị cứ như vậy mà rời đi.

"Chờ một chút." Thất Thất gọi người đàn ông lại "Vết thương của chú người bình thường không thể chữa trị."

Bước chân người đàn ông dừng lại, nhìn thoáng qua Thất Thất, dường như có chút do dự, hắn ta luống cuống đứng tại chỗ, lúc Thất THất tới gần, hắn ta thậm chí còn lui về sau mấy bước.

Tiêu Diễn giữ chặt Thất Thất, tuy rằng cậu không cho rằng người đàn ông này có lực sát thương gì, nhưng nếu vừa rồi không phải người đàn ông này để lộ một chút hơi thở, cậu và Tần Duệ căn bản cũng không phát hiện có một người khác trên cây, người này chẳng phải đã nhìn thấy quá trình họ hái trái cây rồi?!

"Chú là ai?"

Người đàn ông há miệng thở dốc, cuối cùng lại chỉ là lắc lắc đầu, hắn ta che lại miệng vết thương trên tay đã bị nhuốm đỏ, lại cất bước muốn chạy, Thất Thất gọi một tiếng, kết quả người đàn ông dừng lại, Thất Thất kì quái nhìn hắn ta, sau đó nói với Tiêu Diễn "Em đi chữa trị cho chú ấy một chút, chú ấy có lẽ không có ác ý."

"Ừm."

Thất Thất chạy đến bên cạnh người đàn ông, mới phát hiện vóc dáng người đàn ông này rất cao, không cách biệt lắm so với cha của bé, vết thương ở trên cánh tay, Thất Thất ngửa đầu nói "Chú có thể ngồi xuống không?"

Người đàn ông không chút do dự ngồi xổm xuống.

Thất Thất vươn tay nhỏ, ánh sáng màu trắng mang theo ấm áp từ trong tay Thất Thất tràn ra, chậm rãi làm hồi phục vết thương do linh lực của Tiêu Diễn gây ra, miệng vết thương bắt đầu khép lại. Mà người đàn ông nhìn thấy tất cả, biểu cảm lại không có chút kinh ngạc.

"Thật xin lỗi, chúng cháu cho rằng chú là người xấu, sao chú lại ở trên cây?" Thất Thất vừa chữa trị cho người đàn ông, vừa hỏi.

Người đàn ông chỉ vào đống trái cây họ mới hái.

Thất Thất gật đầu, "Chú cũng hái trái cây à."

Sau khi cánh tay người đàn ông khỏi hẳn, hắn ta đứng lên, lùi lại vài bước, sau đó chạy nhanh đi, Thất Thất vuốt cằm: "Thật kỳ lạ a."

"Sao vậy?" Tiêu Diễn lúc này mới tới bên cạnh Thất Thất.

"Ừm.... sát thương linh lực của Tiêu Diễn ca ca rất mạnh, nhưng mà cánh tay của chú ấy vừa rồi, vết thương tuy rằng nhìn rất đáng sợ, nhưng mà tốc độ linh lực ăn mòn rất chậm, miệng vết thương cũng rất nông, ba từng nói, linh lực của anh nếu người thường bị dính phải, trình độ thương tổn phải lớn hơn rất nhiều so với chú ấy, chỉ sợ cánh tay còn bị phế rồi."

Tiêu Diễn nhìn về phía người đàn ông rời đi, "Nhưng mà chú ấy thật sự không có ý xấu, nếu không Thất Thất cũng sẽ không chữa trị cho chú ấy."

Thất Thất nở nụ cười, "Không nghĩ nữa, chúng ta mang trái cây về đi."

"Được."

Tần Duệ chạy đến đống trái cây, đôi tay cầm một trái đưa lên mũi ngửi, mũi nhỏ hơi nhăn lại, liền buông xuống. Thất Thất nhéo mũi nhỏ của Tần Duệ, "Mèo con thèm ăn, đợi rửa sạch, anh sẽ cắt ra cho em, có lẽ sẽ rất thơm."

Tiêu Diễn cầm vài trái đặt vào trong lòng Tần Duệ, "Ôm vào." Lúc Tần Duệ muốn ném chúng đi, lại nói thêm một câu "Anh trai của em ôm nhiều quá rồi." Sau đó cậu cũng đã ôm rất nhiều. Tần Duệ lúc này mới không ném trái cây xuống, tung ta tung tăng đi theo sau anh trai bé, lại về tới chỗ Địch Hạo.

Lúc đám người Địch Hạo nếm trái cây nhóm Thất Thất mang về, Ôn Ngọc thở hổn hển chạy tới, sắc mặt có chút nghiêm trọng "Xảy ra chuyện rồi, Khâu Viễn đã ở đó, cần hai người các anh qua xem."

Địch Hạo và Tần Chí lập tức đứng lên "Xảy ra chuyện gì?"

"Có một cô bé đã chết, hình như nghi phạm giết người cũng ở đó, nhưng Khâu Viễn nói có thể người đó không phải, nhưng những người xung quanh đều không muốn buông tha cho người kia, tóm lại các anh tới hòa hoãn chút đi, có thể có chút phiền phức." Ôn Ngọc vừa nói, vừa dẫn bọn họ theo, chỉ có một mình Khâu Viễn, thật sự khó có thể trấn an mấy người kia, tuy rằng Địch Hạo và Tần Chí là nhân viên của phòng điều tra đặc biệt, nhưng hiện tại cũng không thể tìm thấy cảnh sát khác tới hỗ trợ, chỉ có thể tìm hai người họ.

Lúc Địch Hạo và Tần Chí cùng mấy đứa nhỏ được Ôn Ngọc dẫn tới bãi cỏ, xung quanh đã có rất nhiều người, Địch Hạo chỉ có thể lấy thẻ cảnh sát ra, lúc này mới tách người vào vòng vây.

Bên trong có ba người, trên mặt đất là người chết, bên cạnh có người phụ nữ trung niên đang khóc lóc kể lể và người đàn ông trung niên biểu tình kích động. Khâu Viễn đứng ở bên kia muốn khuyên bảo hơn nữa quan sát thi thể một chút, nhưng lại không ngừng bị cản trở, hắn còn phải ngăn cản người đàn ông trung niên đi tấn công người khác, người kia là một người đàn ông cao lớn, nhìn ngoại hình thật sự có thể một mình giết chết một cô gái.

Người xung quanh giống như quen biết họ, vẫn luôn đang thảo luận gì đó, Địch Hạo không lập tức đi qua, mà lắng nghe xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.