Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 95: Ăn tết




Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

Củ Cải: Để dành chương này để đón giao thừa cùng các bạn, tuy rất tiếc không thể đăng ngay giao thừa được ( vì tui bận đi chùa cầu phúc đầu năm rồi).

Năm mới đã đến, năm cũ đã qua. Chúc các bạn năm mới bình an, khỏe mạnh, an khang, gia đình hạnh phúc sum vầy, tình yêu thì đủ đầy và tiền bạc thì rủng rỉnh nhé. Cảm ơn các bạn trong suốt thời gian qua đã theo dõi và đồng hành cùng Củ Cải.

CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!!!!!٩(^‿^)۶٩(^‿^)۶٩(^‿^)۶٩(^‿^)۶

- -------------------------------------------------

Bởi vì hai ngày trước mới nghỉ một ngày, nên hôm nay Vương Lục không cho nghỉ mà tiếp tục quay phim.

Mười một giờ khuya, trợ lý đến thông báo kết thúc quay chụp, mọi người lục tục dừng tay, cũng nhau nói tất niên vui vẻ, sau đó cùng trở về khách sạn.

Bận rộn cả ngày Tổ Kỳ ở trong phòng tắm tắm xong đi ra, liền thấy Tiết Giác ôm Tiết Thiên Vạn ngồi ở trên ghế sô pha, trước mặt là ti vi đang mở chương trình cuối năm.

Nghe tiếng mở cửa, Tiết Giác ngẩng đầu nhìn, cười nói: "Em đói chưa? Tôi vừa nãy gọi điện kêu phục vụ mang đồ ăn lên."

Tổ Kỳ đúng là có chút đói bụng, đang cầm máy sấy, sấy đượcphân nửa tóc, thuận thế ngồi vào bên cạnh Tiết Giác, hai mắt sáng lấp lánh hỏi: "Anh gọi gì thế?"

Nhìn thấy cái bộ dạng heo tham ăn của Tổ Kỳ, Tiết Giác không nhịn được cười lên tiếng, dùng tay trên đầu tóc xù của cậu xoa xoa, bên trong giọng nói trầm thấp không che giấu nổi ý cười: "Điểm tâm cùng bánh trôi."

Tổ Kỳ ngẩn người: "Không có gọi bia sao?"

Tiết Giác nhíu mày: "Nếu như em không sợ Đoạn Khải phát hiện, thì có thể gọi điện thoại kêu thêm."

"..." Tổ Kỳ trong nháy mắt như quả bóng xì hơi, cả người đều lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên mất tinh thần, cậu lặng lẽ meo meo mà nói, "Em không nói anh không nói, Đoàn ca khẳng định không biết đâu."

Nghe vậy, Tiết Giác phát hiện ra chân tướng: "Thế nhưng cân nặng của em sẽ không gạt người được."

Lần này Tổ Kỳ triệt để im luôn.

Nói đến lại cảm thấy chua xót, lúc trước còn mang Tiết Thiên Vạn trong bụng, không hề kiêng kị gì cả muốn ăn thế nào thì ăn, gần đây cũng Kiều Y Dương và Chu Hải ăn cơm trưa, cân nặng lúc trước vốn đang ổn định bỗng chốc tăng vọt...

Sau đó tiếng thẳng đến cân nặng cực đại mà công ty đề ra.

Đoạn Khải không nhìn nổi, quyết đoán từ chối bữa khuya cùng ăn vặt trà chiều mà đoàn phim thỉnh thoảng cung cấp, ngay cả mỗi lần qua chỗ Kiều Y Dương và Chu Hải ăn cơm, cũng sẽ nghiêm ngặt xác định lượng thức ăn có thể ăn.

Dưới sự quản thúc nghiêm ngặt của Đoạn Khải, Tổ Kỳ thật sự giảm xuống mấy cân.

Vì vậy vào giờ phút này nghe Tiết Giác nói như thế, Tổ Kỳ liền ngậm miệng, cũng không dám phản bác gì nữa.

Cũng may Tiết Thiên Vạn là nhóc con hoạt bát, hai cái tay nhỏ bé nắm lấy tay áo ngủ của Tổ Kỳ, há hốc mồm a a a a mà nói gì đó, hai mắt không hề chớp mắt mà nhìn Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ đột nhiên có hứng thú, dùng tay đem Tiết Thiên Vạn ôm vào trong lồng ngực của mình, kiên nhẫn mà dạy co trai gọi "Ba ba".

Đáng tiếc Tiết Thiên Vạn chỉ có thể a a vài tiếng, thậm chí nghe không hiểu ý của Tổ Kỳ, dạy tới dạy lui vẫn cứ a a a a a không nhừng, thấy Tổ Kỳ làm bộ dáng thất bại, nhóc con cười đến càng vui vẻ hơn, còn lấy hai tay nhỏ định bắt lấy mặt của Tổ Kỳ.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị Tổ Kỳ liền bị con tai vồ mấy lần, đứa nhỏ sức không lớn, như đang ở trên mặt cậu xoa xoa.

Tổ Kỳ hừ lạnh một tiếng, há mồm cắn chặt tay nhỏ của Tiết Thiên Vạn.

Một giây sau, tiếng cười hưng phấn trong miệng Tiết Thiên Vạn im bặt, nhóc con trợn to đôi mắt long lanh nước, nhìn chằm chằm Tổ Kỳ một hồi lâu, sau đó như là ủy khuất, nha oa một tiếng khóc lớn lên.

Tổ Kỳ mới vừa rồi còn thái độ hung hăng, thấy thế lập tức rối loạn trận tuyến, vội vã đem tay nhỏ của Tiết Thiên Vạn phun ra, vỗ lưng con trai liên tục dụ dỗ: "Thiên Vạn không khóc không khóc, ba ba sai rồi, ba ba không bao giờ cắn tay con nữa."

Nhưng mà Tiết Thiên Vạn căn bản nghe không hiểu Tổ Kỳ nói, mới có một lát mà đã khóc đến nước mắt tèm lem.

Tiết Giác từ cửa bưng khay thức ăn tiến vào, liền nhìn thấy Tổ Kỳ ôm Tiết Thiên Vạn đứng ở trước ghế sô pha tay chân luống cuống, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, nếu như cho Tổ Kỳ mỗi ngày mang theo Tiết Thiên Vạn, chắc một ngày sẽ chọc con trai khóc mười lần.

"Em dỗ không được, anh tới dỗ đi." Tổ Kỳ nhanh chóng cầu cứu.

Tiết Giác đem khay thức ăn để trên bàn, tiến đến muốn ôm Tiết Thiên Vạn đang khóc không ngừng, nào có biết Tiết Thiên Vạn không thèm để hắn ôm, nhìn thấy Tiết Giác đưa tay qua, liền bực bội mà xoay thân mình chừa cho Tiết Giác cái gáy, đồng thời hai tay càng ôm chặt cổ của Tổ Kỳ hơn.

Tiết Giác nhướn mày, trong giọng nói hơi có chút cười trên sự đau khổ của người khác: "Xem ra nó yêu thích em ôm nó hơn rồi."

"Vậy con nín khóc đi có được hay không!" Tổ Kỳ bất đắc dĩ hướng về phía Tiết Thiên Vạn nói rằng, cậu thấy tiểu tử khóc đỏ cả mặt, cũng muốn cùng khóc lên, "Tổ tông, con chính là tiểu tổ tông của ba ba, ba ba van cầu con đừng khóc..."

Nói xong lời cuối cùng, Tổ Kỳ mặt đều đã nhăn thành một đoàn.

Bất tri bất giác, thời gian đi đã tới nửa đêm.

Trong ti vi đang phát ca khúc mừng năm mới, bốn MC cùng đứng lên chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an.

Đồng thời, ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo hoa liên tiếp, ở trong trời đêm liên tiếp nở rộ thắp sáng một vùng trời.

Chỗ của bọn họ so với tầng trệt không cao lắm, ngẩng đầu có thể nhìn thấy pháo hoa đang điểm xuyến trên bầu trời.

Mới vừa rồi Tiết Thiên Vạn còn đang khóc sướt mướt lúc này bị pháo hao hấp dẫn liền ngừng, tò mò mở to đôi mắt tròn vo, nhóc con khẽ nhếch miệng, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

"Năm mới vui vẻ." Âm thanh của Tiết Giác truyền tới bên cạnh.

Tổ Kỳ quay đầu liền thấy khóe miệng Tiết Giác mỉm cười mà nhìn cậu, đôi mắt híp lại cong cong, ánh sắng ngoài cửa sổ chiếu vào trên gò má, làm cho đường cong khuôn mặt của hắn nhìn thật nhu hòa.

"Năm mới vui vẻ." Tổ Kỳ nói, nghiêng người ở trên môi Tiết Giác hôn một cái.

Hai giây trước trong tay Tiết Giác còn trống không, lúc này bỗng nhiên như ảo thuật gia mà biến ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, hắn đem hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này không hề cầu kỳ như những chiếc nhẫn có nạm kim cương ở giữa, thoạt nhìn như một chiếc nhẫn bình thường, nhưng khi quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện quanh thân nhẫn khảm rất nhiều mảnh đá quý, cộng hưởng với ánh sáng của pháo hoa, đặc biệt làm người khác chú ý.

Nhìn thì như điệu thấp, thật ra lại cực kỳ oách.

Tổ Kỳ đáy mắt tuôn ra từng mạt kinh ngạc hạnh phúc, đột nhiên quên luôn cả hô hấp.

Cậu ngơ ngác nhìn Tiết Giác, khẩn trương đến một trái tim thiếu chút nữa từ trong cổ họng vọt ra.

Ngoài cửa sổ pháo hoa vẫn đang nở trộ không ngừng trên không trung, khiến cho bên trong đôi mắt của Tổ Kỳ đều phản chiếu toàn là ánh sáng rực rỡ, cậu lại không hề quan tâm nhiều như vậy, toàn bộ tầm mắt đều bị Tiết Giác lắp kín.

Tiết Giác cười cười, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy ấm áp.

Tổ Kỳ vô ý thức nuốt ngụm nước bọt, cậu mơ hồ đoán được một chút nữa Tiết Giác sẽ làm gì, bắt đầu mong đợi lời đối phương sắp nói ra.

Hai người liền như vậy dưới nền trời rực rỡ pháo hoa mà mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, mãi đến tận khi Tổ Kỳ không kiềm chế nổi, mới nhìn thấy Tiết Giác có chút căng thẳng mà đưa chiếc hộp nhỏ cho cậu.

"Đây nhẫn kết hôn tôi đặt."

Tổ Kỳ: "... Nhìn ra rồi."

"Kia..." Tiết Giác do dự nói, "Bây giờ tôi có thể giúp em mang lên rồi?"

Câu này triệt để khiến Tổ Kỳ trầm mặc.

Vì vậy Tổ Kỳ bắt đầu suy nghĩ, cậu là đang mong đợi cái tên lần đầu yêu đương như Tiết Giác nói vài câu tình cảm ngọt ngào, có phải là quá làm khó dễ đối phương.

Hiển nhiên Tổ Kỳ bất ngờ trầm mặc khiến Tiết Giác có chút hoang mang, hắn không thể ở trước mặt Tổ Kỳ mà bày ra bộ dạng con nít vắt mũi chưa sạch, không thể làm gì khác hơn là giả vờ trấn định mà nhíu mày, nghiêm trang mở miệng nói: "Tôi mời nhà thiết ké làm ra tám kiểu khác nhau, nếu như em không thích loại này tôi sẽ kêu người chuẩn bị kiểu khác."

Tổ Kỳ thở dài, nghĩ thầm cảnh tượng trao nhẫn lãng mạn đã bị Tiết Giác biến thành buổi họp hội đồng quản trị mất rồi.

"Là kiểu này đi, em rất thích." Tổ Kỳ nói.

Chớ nhìn cậu ở bề ngoài rất tỉnh táo, trên thực tế trái tim đã ầm đông ầm đông, cả trái tim đã bị hạnh phúc ngọt ngào lấp đầy.

Cậu còn hận không thể xuống dưới sảnh mà chạy hai vòng.

Cậu và Tiết Giác sắp kết hôn rồi...

Ý niệm này đã sớm tồn tại trong đầu của cậu, nhưng bây giờ khi tự hồi tưởng lại, ít nhiều vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Rõ ràng trước khi xuyên qua cậu vẫn là một người không hề gống với hầu hết thanh niên, hết thảy tinh lực đều đặt vào công việc, đảo mắt liền đi tới thế giới trong truyện, còn có đối tượng cùng con trai.

Tiết Giác đem nhẫn từ bên trong hộp lấy ra, vòng qua tiểu ma trảo Tiết Thiên Vạn, lập tức nghiêng tay lấy ra chiếc nhẫn mà cậu vẫn luôn mang và đeo vào chiếc nhẫn mới.

Tổ Kỳ buồn cười nói: "Anh mang theo lúc nào thế?"

"Vừa nãy."

"Động tác nhanh như vậy."

"Nếu như tôi không nói sớm, lỡ như em chạy mất thì sao?" âm thanh Tiết Giác rất thấp rất nhẹ, xen lẫn với âm thanh huyên náo của ti vi, lại đặc biệt là rõ ràng truyền vào trong tai Tổ Kỳ.

Lúc này, mí mắt Tổ Kỳ nhảy một cái, trong nháy mắt cậu nghe hiểu nghĩa bóng của Tiết Giác, đáy mắt lập tức hiện lên mấy phần kinh ngạc cùng cảnh giác.

Không đợi Tổ Kỳ nói chuyện, lại nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của Tiết Giác, hòa lẫn với âm thanh ồn ào của ti vi và pháo hoa, có vẻ hơi không chân thực.

"Giống như việc em đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của tôi..."

Tổ Kỳ có trong nháy mắt mơ màng, cậu vốn là chột dạ nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, sau một khắc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiết Giác.

"Anh muốn nói cái gì?" Tổ Kỳ cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà hỏi, nói xong cậu lại có chút hối hận.

Nói như vậy không phải gián tiếp thừa nhận trong lòng cậu có quỷ sao?

Tiết Giác nhìn Tổ Kỳ một phút chốc, chỉ là lẳng lặng mà nhìn chăm chú, trong ánh mắt cũng không có ôm theo ý tứ hàm xúc, hắn ôm lấy Tiết Thiên Vạn, rất tùy ý nói: "Nhanh ăn đi, đồ ăn đều sắp nguội rồi."

Tuy rằng Tổ Kỳ trong lúc đóng phim biểu hiện không tệ, mà vào lúc này lại không hề phòng bị bị bại lộ cảm xúc thực, biểu tình của cậu có chút cứng ngắc, dường như từ đầu đến chân đều rất lạnh lẽo.

Tiết Giác quay người, thấy Tổ Kỳ vẫn còn đứng ngay ra ở chỗ cũ, không khỏi hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Không có gì." Tổ Kỳ miễn cưỡng bỏ ra một nụ cười, sau đó cùng Tiết Giác ngồi ở trước bàn ăn bánh trôi.

Hừng đông mùng một,mọi người bận rộn soạn tin nhắn gửi nhau, Tổ Kỳ từ chỗ Tiểu Đặng Tử nhận một đoạn tin nhắn chúc tết, sau khi sửa chữa thì gửi wechat cho mọi người.

Còn có weibo cùng một số phần mềm xã giao khác, cũng phải gửi đi tin chúc tết mới được, Tổ Kỳ chỉnh sửa nội dung tật tốt, suy nghĩ một chút lại từ trong điện thoại chọn vài cái mêm của Thiên Vạn.

Phát ra ngoài.

Lại cùng những người ái mộ tương tác một phút chốc, sau khi hoàn thành đã là nửa tiếng sau, Tổ Kỳ đang muốn thoát khỏi weibo, trên màn ảnh đột nhiên hiện ra một tin mới.

Tổ Kỳ không có cài đặt ẩn nội dung tin, giương mắt một nhìn, liền thấy hai chữ "Tổ Chu".

Cậu nhăn lại mày hồi tưởng hồi lâu, mới nhớ tới Tổ Chu không phải là anh trai của nguyên chủ mà cậu chưa từng thấy mặt sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.