Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 93: Cp




Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

---------------------------------------------------------

Rõ ràng là hai cô gái kia cố ý chờ họ.

Thấy Tổ Kỳ cùng Tiết Giác đến gần, hai cô gái ngay lập tức tiến tới,rất ngại ngùng mà hỏi Tổ Kỳ có thể cho họ xin chữ ký hay không.

Tổ Kỳ mới vừa gật đầu, liền nhìn thấy hai cô không biết từ đâu mà có cái gối ôm đem chìa ra trước mặt cậu, trên chiếc gối là hai nhân vật chibi rất đáng yêu, cô gái chỉ vào cái đầu của hình chibi hỏi.

"Anh có thể ký ở đây không?"

"Được." Tổ Kỳ cười cười, nhận lấy bút từ tay cô gái, nhưng khi cậu nhìn kỹ hai hình chibi trên gối, lập tức liền ngẩn người.

Nếu như cậu không nhìn lầm, hai hình chibi này chính là cậu và Kiều Y Dương bản thu nhỏ, đương nhiên đây không phải là mấu chốt, quan trọng là... Hai cái đứa bé động tác...

Thật sự là quá thân mật!

Thậm chí còn miệng đối miệng!

Tổ Kỳ đã sớm biết trên Weibo có một lượng lớn fan CP của cậu và Kiều Y Dương, nhưng khi gặp ngoài đời thực, thì thật là một trải nghiệm không nói nên lời.

Hai cô gái rất nhanh nhận ra cảm xúc cứng ngắc của Tổ Kỳ, vì vậy cẩn thận mở miệng: "Cái kia... Tụi em rất yêu thích anh và Kiều Kiều... Cho nên mới..."

Nói đến phần sau, hai nữ sinh liền từ từ không lên tiếng, hai cô từ dư quang bên trong nhìn Tiết Giác đang im lặng đứng bên cạnh, trên mặt viết đầy chột dạ.

Lần này Tổ Kỳ triệt để rõ ràng ý tứ của hai cô, trong lúc nhất đứng ngổn ngang trong gió, không biết có nên tiếp tục kí tên hay không, thế nhưng Tiết Giác vẫn còn đứng bên cạnh, cậu vẫn là quyết định nhẫn tâm từ chối.

"Xin lỗi, tôi..."

Tổ Kỳ còn chưa kịp nói lời từ chối, bút và gối ôm trong tay đã bị lấy đi, cậu quay đầu liền thấy Tiết Giác mỉm cười hỏi: "Cần tôi ký tên sao?"

Bình thường Tiết Giác không ít lần gặp phải fan muốn xin chữ ký, nhưng hắn dù sao không phải người trong giới giải trí, đối mặt với những người ái mộ đến gần cùng tặng quà, không chút nghĩ ngợi liền từ chối tất cả.

Đây là lần đầu tiên mà Tiết Giác chủ đông ký tên cho người khác, chỉ là hai cô gái này cũng không phải fan của hắn...

Nếu là lúc khác, hai cô gái sẽ mừng như điên khi có được chữ ký của Tiết Giác, mà bây giờ, cái chữ ký này xuất hiện không đúng lúc.

Các nữ sinh rất muốn Tiết Giác ký tên lên chỗ khác, nhưng khi ngẩng đầu đối diện với gương mặt đang mỉm cười nhưng thực chất lại lạnh như băng của Tiết Giác, không nhịn được mà rùng mình một cái.

Thật là đáng sợ...

"Được, được ạ..." Hai cô gái nỗ lực bỏ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, sau đó trơ mắt nhìn Tiết Giác thoải mái cầm bút, giống như vô ý mà trên cái đầu của chibi Kiều Y Dương ký tên mình lên.

Hai cô gái: "..."

Vốn là Tiết Giác ký tên tốc độ rất nhanh, hai, ba giây có thể hoàn thành chữ ký và viết tên giản thể của mình, lần này lại kéo dài cả nửa giờ, như một họa sư từng nét từng nét mà viết tên mình lên.

Hai cô gái mặt đều sắp nhăn thành mướp đắng, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm trên gối ôm liếc mắt một cái có thể nhận ra hai chữ "Tiết Giác", nhất thời có loại cảm giác trời sập xuống.

Tiết Giác làm như không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, bình tĩnh mà đem gối và bút đưa cho Tổ Kỳ: "Ký đi."

"..." Tổ Kỳ rất đồng tình với hai cô gái, lại không nhịn được cười, khóe miệng giật một cái, mới làm bộ bình tĩnh mà nhận lấy bút và gối,rồng bay phượng múa trên đỉnh đầu của hình chibi còn lại ký tên lên.

Lúc đầu Tổ Kỳ còn có thể nhận ra hai hình chibi trên gối ôm là cậu và Kiều Y Dương, hiện tại lại có tên cậu và Tiết Giác, hai cái chibi kia lại giống như cậu và Tiết Giác.

Đợi đến khi hai cô gái có chút mất mát mà rời đi, Tổ Kỳ liếc mắt bật cười.

"Anh cố ý?"

Tiết Giác sắc mặt phát lạnh mà nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến, ngược lại lại hỏi: "Em thường hay gặp loại fan này sao?"

"Tình cờ." Tổ Kỳ nhún vai một cái, "Kỳ thực hầu hết fan CP đều tự manh, dù sao bọn họ cũng chỉ nhờ chút bán hủ này mà sống,nếu phản ứng quá sẽ không được hảo cảm của mọi người."

Nhưng nói đi phải nói lại, số lượng fan CP của Tổ Kỳ và Kiều Y Dương cũng không ít.

Khoảng thời gian này trong số fan đến tham ban cũng không ít fan CP, lén lút chup lén Tổ Kỳ và Kiều Y Dương.

Đồng thời Kiều Y Dương lại là một thần tượng rất quan tâm cảm xúc của fan, lúc gặp phải fan CP, sẽ nhờ Tổ Kỳ cùng chụp ảnh kí tên, xem như là cho mấy cô gái một ít phúc lợi.

Nếu Kiều Y Dương đã nói ra khỏi miệng, Tổ Kỳ tự nhiên không tiện từ chối, bởi vạy nên trước mặt fan CP trong lời nói của cậu và Kiều Y Dương có rất nhiều cái gọi là "Đường", mà chút " Đường" lại phát ra rất rõ ràng...

Tất nhiên là mấy chi tiết này, Tổ Kỳ không dám nói cho Tiết Giác biết. Vì thế cậu dăm ba câu đổi chủ đề, một bên đẩy xe đẩy trẻ em đi một vòng thành phố điện ảnh.

Hiện tại gần cuối năm, tuy số người qua lại trong thành phố điện ảnh không nhiều như mùa xuân thu, nhưng đi đến đâu cũng nghe được tiếng người huyên náo, cực kỳ náo nhiệt, ở đây rất nhiều đoàn phim, mới đi dạo chưa đến hai tiếng, Tổ Kỳ đã thấy sáu,bảy diễn viên quen mặt.

Vì không muốn bị ai nhận ra, Tổ Kỳ cố ý che chắn bản thân kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt to, nhưng đáng tiếc đi tới nửa đường vẫn là bị mấy người nhận ra.

Có mấy người chỉ là đơn thuần chụp trộm, có mấy người lén lút chỉ vào Tổ Kỳ cùng Tiết Giác nghị luận, còn có một cô gái trực tiếp chạy tới dò hỏi Tổ Kỳ cùng Tiết Giác có thể ký tên hay không.

Sau khi được đồng ý, cô gái mừng rỡ như điên, vội vàng từ trong túi nhỏ lấy ra cây bút.

"..." Tổ Kỳ tiếp nhận bút, tâm lý cảm thán những người này chuẩn bị thật là chu toàn,lúc nào cũng mang theo bút ký tên bên người.

"Có thể ký ở đây không ạ?" Nữ sinh ngượng ngùng cười cười, sau đó đưa ốp điện thoại di động lật mặt sau lên, lộ ra hai hình chibi hoạt hình.

Tổ Kỳ định thần nhìn lại, nhất thời phát hiện hai hình chibi này khoogn phải là cậu và Tiết Giác sao?

Xem ra đây lại là một fan CP...

"Em siêu cấp yêu thích hai anh!" Cô gái hung phấn giơ ốp điện thoại qua, mặt đầy mong đợi mà nói, "Nếu như ngay cả hai anh mà cũng chia tay, em cũng sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa, cho nên hai anh nhất định phải cùng nhau đi hết một đời nha!"

Tổ Kỳ xì cười ra tiếng, lại không nói gì.

Kỳ thực cậu cảm thấy xem xét quan hện giữa cậu và Tiết Giác, e sợ rất nhiều người sẽ nói nếu như bọn họ chia tay, cũng sẽ không bao giờ còn tin tưởng vào tiền nữa...

Tổ Kỳ ký xong tên liền đưa nút cho Tiết Giác, cậu còn tưởng rằng Tiết Giác sẽ từ chối, không nghĩ tới Tiết Giác không nói hai lời liền cầm lên bút lên mà ký tên mình xuống kế bên chữ ký của cậu.

Chỉ dùng ba giây đồng hồ, Tiết Giác thu bút.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Tiết Giác ký tên trên ốp điện thoại, Tổ Kỳ căn bản không tin tưởng hai kiểu chữ đơn giản thô ráp kia là tên Tiết Giác, cùng chữ ký trước đây vắng tắt hơn nhiều.

Bất quá hai cô gái rất là thỏa mãn khi xinh được chữ ký, cũng không quan tâm chi tiết nhỏ còn dè dặt xin chụp ảnh nhưng bị Tiết Giác lễ phép từ chối.

Hai cô gái đã sớm biết Tiết Giác sẽ nói như vậy, không thất vọng lắm, nhận được chữ ký rồi thì liền vui vẻ mà rời khỏi.

Thế nhưng trước khi đi, cô gái bỗng nhớ tới cái gì đó, quay người lại nắm tay thủ thế cố lên về phía Tiết Giác, trừng mắt nhìn nói: "Đường trưởng lão phải cố gắng lên nha!"

Nói xong, cô gái như một làn khói chạy mất, chuồn còn nhanh hơn thỏ.

Lưu lại Tổ Kỳ đực mặt ra và Tiết Giác thì sầm mặt lại.

Tổ Kỳ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của cô gái, cả nửa buổi mới tỉnh hồn, cậu quay đầu hỏi Tiết Giác: "Đường trưởng lão? Anh và hai cô ấy có quen biết sao?"

"Không quen biết." Tiết Giác cắn răng phủ nhận.

Tổ Kỳ hỏi: "Vậy cô gái kia sao gọi anh là Đường trưởng lão?"

Nghe vậy, Tiết Giác bất ngờ trầm mặc, ánh mắt hơi đảo, có chút chột dạ tránh né ánh mắt nghi hoặc của Tổ Kỳ, dường như suy nghĩ hồi lâu cũng không có nghĩ ra cái lý do thích hợp gì, vì vậy Tiết Giác trực tiếp đẩy xe đẩy trẻ em đi về phía trước, làm như chưa có gì xảy ra.

Tổ Kỳ: "..."

Phản ứng của Tiết Giác nói cho cậu biết, dù cho Tiết Giác không quen biết hai cô gái vừa rồi, nhưng hắn tuyệt đối biết ba chữ "Đường trưởng lão" này là có ý gì.

Đường trưởng lão...

Tổ Kỳ ở trong lòng im lặng đọc một lần, không biết làm sao,cậu cảm thấy ba từ này rất quen, hình như trước đây đã thấy ở đâu đó, nhưng đáng tiếc trong lúc nhất thời không nghĩ ra.

Sau đó Tổ Kỳ liền hỏi Tiết Giác mấy lần, nhưng mà Tiết Giác từ đầu tới đuôi đều là một bộ đánh có chết cũng không chịu tiết lộ một chữ, bất đắc dĩ, Tổ Kỳ không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.

Nhưng cậu lại ghim trong lòng, chuẩn bị rảnh rỗi đi tìm bách khoa toàn thư Tiểu Đặng Tử hỏi một chút.

Hai người ở bên trong thành phố điện ảnh đi dạo đến buổi trưa thì trở về khách sạn, ăn bữa trưa tịa nhà hàng trong khách sạn, sau đó bọn họ mang theo Tiết Thiên Vạn trở về phòng nghỉ ngơi.

Tổ Kỳ có thói quen ngủ trưa, từ khi tiến vào đoàn kịch đã bị thay đổi đồng hồ sinh học, lúc này tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường vẫn là ngủ không được, cậu liền nằm trên giường trêu Tiết Thiên Vạn.

Tiết Giác trong lúc rảnh rỗi, liền lấy ra máy vi tính xách tay, dựa vào ở trên ghế sô pha xử lý công tác.

Thời gian loáng một cái đến buổi chiều, Tiểu Đặng Tử chạy đến tìm Tổ Kỳ đi trường quay phim hoá trang thay quần áo, chuẩn bị quay phần kết.

Khi nhìn thấy bên trong gian phòng còn có Tiết Giác cùng Tiết Thiên Vạn, Tiểu Đặng Tử trên mặt có mạt thần sắc kinh ngạc chợt lóe lên, bất quá cậu ta rất nhanh thu liễm biểu tình, hi hi ha ha cười nói: "Tiết tổng cùng tiểu Tiết tổng cũng cùng đi luôn chứ?"

Tiết Giác mới vừa xử lý xong công tác, vốn định cùng Tiết Thiên Vạn ở trong phòng chờ Tổ Kỳ kết thúc công việc trở về, lúc này nghe Tiểu Đặng Tử nói như thế, liền lâm thời thay đổi chủ ý: "Vậy thì làm phiền mọi người."

"Không hề làm phiền." Tiểu Đặng Tử mỉm cười nói.

Chỉ là Tổ Kỳ không quá muốn Tiết Giác cùng Tiết Thiên Vạn đi trường quay phim chờ cậu, nếu như chỉ có Tiết Giác thì được, nhưng bọn họ còn mang theo đứa nhỏ mấy tháng, nếu ở trường quay lại khóc lên, e sợ sẽ ảnh hưởng đến công tác của đoàn.

Tổ Kỳ còn muốn cùng Tiết Giác thương lượng một chút chuyện này, kết quả đảo mắt nhìn thấy Tiết Giác đang rất vui vẻ mà chuẩn bị đồ cho con trai, cậu thở dài, đành phải đem lời muốn nói toàn bộ nuốt trở về.

Thời gian bắt đầu quay là tám giờ tối, kế hoạch của đạo diễn Vương là sẽ quay xong bốn phân đoạn trong đêm.

Lúc tám giờ, các diễn viên cùng các nhân viên làm việc lục tục đến trường quay phim, Tổ Kỳ là người cuối cùng đến, lúc trước cậu chỉ mang theo Đoạn Khải cùng Tiểu Đặng Tử, ngày hôm nay lại đột nhiên nhiều hơn hai mình.

Trong lúc nhất thời, phần lớn ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tổ Kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.