Dương Linh tỉnh dậy đã là 6 giờ sáng, cô nheo mắt nhìn ra cửa sổ. Hôm nay cô không muốn đi làm, cô vẫn nằm cuộn tròn trong chăn. Đôi mắt đã sưng húp vì đêm qua khóc quá nhiều. Dương Linh vẫn đang cảm thấy rất mệt, hôm nay cô sẽ nghỉ làm một bữa vậy. Mặc kệ báo cáo, mặc kệ sếp của cô có gọi điện thì Dương Linh cũng không quan tâm nữa.
Tiểu Đồng đến công ty nhưng không thấy Dương Linh đâu, bình thường cô thấy Dương Linh đến rất đúng giờ, nhưng bây giờ đã vào giờ làm rồi mà vẫn chưa đến. Cô vẫn đang suy nghĩ thì có một giọng nói lớn ở phía đằng sau.
"Dương Linh đâu rồi, chưa đi làm sao"
"Dạ em không biết"Tiểu Đồng hốt hoảng.
Đẳng Thiếu nhìn cô rồi không nói gì, mặt mày hơi tức giận bỏ đi vào văn phòng. Cô vội vàng lấy điện thoại trong túi xách gọi cho Dương Linh, nhưng bên kia đầu dây không ai nhấc máy, Tiểu Đồng có hơi lo lắng, chắc có lẽ mai mốt cô phải hỏi thăm địa chỉ nhà của Dương Linh để khi nào có việc gì sẽ đến thăm.
Tại văn phòng của Mặc Tần Minh.
"Hôm qua anh đã đưa Dương Linh về sao" Dương Vỹ hỏi.
"Ừm"
"Tại sao vậy, cô ấy bị gì hả"
Mặc Tần Minh đang hăng say làm việc, anh bỗng dừng lại đưa mắt xa xăm nói.
"Tôi không biết, cô ấy sợ hãi trước đám cháy lớn, cứ liên tục gào khóc, có lẽ trong quá khứ cô ấy đã xảy ra chuyện gì thảm khốc lắm"
Dương Vỹ nhìn anh, một lúc sau mới nói.
"Hình như cô ấy nghỉ việc, nghe nói không xin phép gì hết"
Mặc Tần Minh đứng thằn dậy nói lớn.
"Thật sao?
Dương Vỹ gật đầu, anh nhìn thấy vậy liền đi ra ngoài xuống thẳng phòng quản lý. Tiểu Đồng đang chăm chú đánh máy tính bỗng nhiên nghe tiếng gọi lớn.
"Giám đốc tới, giám đốc tới"
Tiểu Đồng giật mình quay sang, tất cả văn phòng đều cúi chào, quả nhiên là Mặc Tần Minh. Anh bước vào với điệu bộ oai phong, nheo hai con mắt lại nhìn sang chỗ làm việc của Dương Linh, đúng thật là hôm nay cô không đi làm. Tự nhiên trong lòng thấy thất vọng. Anh quay sang hỏi Đẳng Thiếu.
"Lính mới hôm nay không đi làm sao"
Đẳng Thiếu nhìn anh, Mặc Tần Minh hỏi lính mới chắc chắn là Dương Linh rồi, nhưng anh cũng không biết tại sao hôm nay cô nghỉ làm, gọi điện không nhấc máy, cũng không có giấy phép được gửi nào cả, anh nói.
"Dạ"
Mặc Tần Minh thở dài nói lớn.
"Mọi người tiếp tục làm việc đi"
Cả văn phòng đồng thanh: "Dạ, thưa giám đốc"
Anh nhanh chóng đi ra ngoài, trong lòng có hơi lo lắng vì hôm nay cô không đi làm, càng lo hơn là không nói với ai. Hôm qua cô đã sốc tinh thần, thêm nữa là sốt cao. Không biết Dương Linh có làm sao không, Mặc Tần Minh suy nghĩ.
Tại phòng quản lý, mọi người xì xào bàn tán không thôi. Nhất là những người phụ nữ đã làm lâu ở đây, những lời nói ra nói vào nhắm thẳng vào Dương Linh khiến Tiểu Đồng khó chịu.
"Cô ta là ai vậy chứ, mới vào đã tán tỉnh giám đốc rồi sao"
"Mà cũng ghê thật, giám đốc xuống tận nơi tìm luôn mà"
Tiểu Đồng nhíu hai con mày xuống, cô đang kiềm chế cơn tức giận trong người, ở một nơi làm việc đang đấu đá nhau này, cô là người mới vào nên ít có tiếng nói, thậm chí còn có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới nếu muốn yên thân, cô im lặng thì hơn.
"Không biết lính mới có làm sao không nhỉ" Anh thầm nghĩ một mình, cả ngày hôm nay anh không thể tập trung làm việc được, Mặc Tần Minh cũng không biết tại sao, đang kiếm tra giấy tờ trên bàn, Khả Vỹ hỏi.
"Còn bài báo cáo anh giao cho cô ấy thì sao, không phải đang cần gấp sao"
"Tôi đã giao cho người khác làm rồi"
"Anh nói cho cô ấy biết chưa"
"Chưa"
"Anh cứ để đó cho cô ấy làm hả"
"Đúng thế, tôi muốn xem cô ta làm được tới đâu"
Khả Vỹ nhìn anh rồi thở dài, hôm qua nhất quyết như thế hôm nay lại thay đổi như vậy. Đến giờ tan làm, Mặc Tần Minh ngồi trong xe song anh chưa lái ngay mà suy nghĩ một lúc rồi mới đi. Đột nhiên anh dừng lại trước một cửa hàng, anh lại rơi vào trầm tư rồi vô thức mở cửa đi vào.
Dược sĩ hỏi anh chiệu trứng, anh nói sốt cao.
"Có ho hay đầu đầu không"
Mặc Tần Minh mím môi: "Chắc có"
"Anh uống mấy liều"
"4 liều đi" Anh trả lời
Mua xong rồi anh lái xe đến nhà cô, anh không vào luôn mà đứng chờ một lúc.
"Mình đang làm gì vậy, quan tâm lính mới hả"
Anh định sẽ chờ cô có việc gì ra ngoài, anh sẽ nói tình cờ đi qua đây để đưa thuốc cho cô, nhưng chờ mãi không thấy Dương Linh đâu, anh quyết định đi về. Anh không muốn cô nhìn bộ dạng này của mình.
Về đến nhà rồi nhưng anh không có tâm trạng ăn cơm mà đi nê phòng làm việc.
"Hôm nay cậu chủ không ăn cơm hả" dì Dương hỏi.
Anh quay đầu nhìn: "Con không muốn ăn"
Dì Dương thở dài: "Ở công ty có việc gì hả, ông chủ lại làm khó cậu sao"
"Không, là cô gái kia không đi làm"
Dì Dương đang dọn mấy quyển sách trên kệ cho ngăn nắp lại, bà bỗng giật mình quay sang nhìn Mặc Tần Minh đang trầm tư suy nghĩ, bà nhếch nở một nụ cười kín đáo. Trước giờ Mặc Tần Minh và Trương Thành luôn coi bà là người mẹ thứ hai của mình, ngay từ ngày nhỏ có chuyện gì không phiền hai người đều kể hết cho b nghe. Thì ra Mặc Tần Minh đang quan tâm một cô gái nhưng anh không hề biết, bà hỏi tiếp.
"Cô bé đó ở một mình phải không không"
"Đúng vậy"
"Chắc cô ấy đang ốm, người ốm bình thường chẳng muốn làm gì, vả lại ở một mình nữa, không biết cô bé đã ra sao" dì Dương làm bộ thở dài.
Mặc Tần Minh nghe bà nói vậy có chút lo lắng, nhưng anh chẳng phản ứng gì. Thấy anh im lặng như vậy dì Dương cũng không giám nói gì thêm, dọn sách xong bà ra ngoài.
"Dì đi đâu thế" Mặc Tần Minh hỏi lớn
"Tôi ra ngoài mua đồ mai nấu bữa sáng cho mọi người"
Nói xong bà mỉm cười rồi quay đi.