Dương Linh đỏ mặt, bẽn lẽn gật đầu, khuôn mặt đỏ ửng nhìn anh mắt như cầu khẩn, anh vẫn đứng im nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt động tình khiến anh muốn hôn lên nó, nhưng anh vẫn kiềm lại một chút nữa.
“Tôi hỏi lại lần nữa, tôi là ai”
“Anh là Tần Minh…Tần Minh” Dương Linh vừa nói vừa lấy tay sờ lên khuôn mặt của anh, một lúc sau cô dựa vào ngực anh ôm chặt lấy cơ thể đang đứng trước mặt, giọng nói nỉ non: “Tôi muốn anh”
Lần thứ hai nghe cô nói tên mình, hơi thở anh khẽ giao động, thấy cô liên tục sò soạn trên cơ thể mình, bộ dạng như khẩn cầu từ anh. Anh khẽ cong môi cười nhẹ, lấy tay nâng cằm cô lên, hai anh mắt nhìn chằm chằm vào nhau, không trần trừ trạm môi nhau.
Hai tay Mặc Tần Minh giữ lấy khuôn mặt cô, hôn thật sâu, lưỡi của anh dần dần đi vào khoan miệng, càng quét từng ngọc ngách, Dương Linh sau một thời gian dày vò giờ mới được mãn nguyện, hai tay tự động vòng lên cổ của Mặc Tần Minh, thuận theo anh.
Mặc Tần Minh siết chặt eo của Dương Linh, không trần trừ bế cô lên giường, nhanh chóng giải phóng hết quần áo còn mặc trên người, cơ thể anh đang bày trước mắt cô, thật tuyệt đẹp, cô vươn người lên hôn lên từng chỗ săn chắt.
Mặc Tần Minh vòng tay ra đằng sau lưng, gỡ dây khóa ngực, đôi gò bồng trước mặt anh cứ phập phồng, không nhịn được cúi xuống ngậm lấy hai hòn ngọc trai đang nhảy dựng lên đỏ hỏn, một sự kích thích không hề nhẹ, cô ưỡn người lên
“A” Hai tay cô đặt lên vai anh.
Nghe được tiếng rên của Dương Linh, trong tim Mặc Tần Minh như sóng ngầm đang dạt dào, tay bên kia không ngừng nhào lặn một bên ngực. Một lúc sau anh đặt cô nằm trên giường, lần nữa hôn thật sâu, ở bên dưới không ngừng vuốt ve cơ thể của người con gái.
Lần đầu tiên của Dương Linh nên hoàn toàn phụ thuộc vào anh, hai tay chỉ biết ôm chặt vào người Mặc Tần Minh, nhắm chặt đôi mắt. Mặc Tần Minh lại hôn lên đôi mắt rồi chuyển qua liếm láp chiếc cổ trắng ngần, không quên đề lại một dấu đỏ trên đó.
Dần dần di chuyển xuống ngực rồi bụng, đến chỗ tam giác anh bỗng ngừng lại, không chần trừ anh cởi bỏ luôn chiếc quần trong vướng víu trên người Dương Linh, một lần nữa lại là những tiếng hít thở và nụ hôn ướt át trượt dài trên hai bắp đùi mịn màng. Cả cơ thể Dương Linh căng cứng, hai tay chỉ biết nắm chặt ga giường.
Thấy cô vẫn đang nhắm tịt mắt lại, anh vươn người vuốt những sợi tóc còn vươn trên khuôn mặt của cô, hôn nhẹ lên môi rồi lên mắt, giọng nói nhẹ nhàng khiến cô có cảm xúc khó tả.
“Dương Linh, mở mắt ra đi!”
Dương Linh bẽn lẽn mở mắt ra, khuôn mặt anh dán sát vào cô, hơi thở hai người dần hòa vào nhau không nói, Mặc Tần Minh dừng lại một chút, anh dựa đầu vào ngực của cô, như đang tận hưởng từng tấc da tấc thịt mềm mại, trên người cả hai không có một mảnh vải che thân, giọng nói nỉ non như rót mật vào tai.
“Em có sợ không”
Da thịt va chạm vào nhau làm cô giải đi phần nào, nhưng cảm giác này thật thích, cô khẽ lắc đầu, Mặc Tần Minh liền mỉm cười dịu dàng, nụ cười này, cô đã nhìn thấy nhiều lần rồi nhưng cảm giác này thật lạ, bị anh hôn liên tục trên cơ thể làm người cô căng cứng mà thuận theo anh.
Mặc Tần Minh đưa tay lên thăm dò vào cánh hoa của cô, dưới đó đã ướt đẫm rồi, anh khẽ nở một nụ cười tà mị, lặng thầm đưa cái đó của mình vào nơi xe khít ẩm ướt.
Khoảnh khắc đó Dương Linh cảm thấy thật đau, cả người chỉ biết bám chặt vào hai bắp cánh tay săn chắc của anh, mặt nhăn nhó trông có vẻ đau đớn.
Mặc Tần Minh nhìn thấy dáng vẻ đó của cô liền dừng lại hỏi: “Em không sao chứ, đau lắm hả”
Cô lắc nhẹ đầu, nhưng cảm giác này quả thật… vì đây là lần đầu tiên của cô mà, anh không làm nhanh mà rất từ từ nhẹ nhàng, vì anh cũng biết rằng đối với một người con gái, cảm giác này rất quan trọng.
“Ưm, Tần Minh”
Dương Linh rên rỉ bên tai anh làm anh thêm phấn khích, muốn chạy nhanh tốc độ hơn nữa. Hang động này thì anh là người đầu tiên ghé thăm, cảm giác khít chặt này khiến anh có một chút khó chịu, anh thở nhẹ một hơi trên khuôn mặt cô, không ngừng vuốt ve; “Ngoan, thả lỏng một chút”
Dương Linh đau anh cũng khó chịu vậy, thân thể của cô cứ không ngừng căng cứng khiến dưới đó cũng chật chội theo. Nghe lời anh cô dần thả lỏng cơ thể, Mặc Tần Minh mỉm cười hài lòng, anh hôn nhẹ lên môi cô rồi đẩy nhanh tốc độ.
“Ưm, anh…đừng như vậy” Đôi môi cô cong lên phát ra những tiếng nỉ non phóng túng.
Mặc Tần Minh liên tục luân chuyển, thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô liền từ từ rồi chậm chậm lại, Dương Linh cảm thấy có chút rát nhẹ phía dưới nhưng cảm giác khoái cảm đang bao chùm cô thể nhiều hơn, cô vòng hai chân lên người, ôm chặt lấy cơ thể anh.
Gầm nhẹ một tiếng, Mặc Tần Minh đã lên tới đỉnh điểm, phóng thích hết chất dịch trắng vào bên trong cô, Dương Linh quá mệt mỏi vòng tay lên cổ của anh thở hổn hển, đôi môi he hé như muốn gọi tên anh.
Mặc Tần Minh nằm ngửa bên cạnh, vươn tay ôm chặt lấy cơ thế người con gái, không ngừng hôn lên chán. Cuối cùng sau bao nhiêu ngày kiềm chế,anh đã được thỏa mãn. Còn Dương Linh vì quá mệt mỏi đã ngủ trong vòng tay anh khi nào không biết, có lẽ đêm nay là đêm hai người mãi mãi không bao giờ quên được