Mang Thai Con Của Chồng Cũ

Chương 43: Lau người cho tôi




“Cô chủ sao rồi” dì Dương hỏi lớn khi thấy anh xuống nhà.

Mặc Tần Minh lắc nhẹ đầu:“Không chịu ăn uống gì hết”

Dì Dương thở dài, mới đỏ thật nhanh, đã gần chiều tối rồi mà Dương Linh vẫn còn ngủ li bì như vậy. Dì Dương nhìn thấy mặt anh hơi ửng đỏ, giọng nói hơi khàn đặc, bỗng nhiên nhớ tới chuyện hồi sáng cô nói với bà, anh đang bị sốt.

“Cậu chủ sao rồi, đã ổn hơn chưa”

“Hả” Anh thắc mắc hỏi.

“Hồi sáng cô chủ nói với tôi rằng cậu đang bị sốt cao”

Mặc Tần Minh bây giờ mới nhớ, anh đứng ngây ra một chỗ rồi lâý tay sờ lên chán. Bây giờ còn hơi ấm ấm. Đúng lúc đó Dương Linh đi xuống, mặt mày bí xị, trên tay cầm dĩa thức ăn đã hết, cô gần lại dì Dương, tay khẽ lay lên vai bà.

“Dì ơi, con đói”

“À, để dì dọn cho con” Bà nhanh chóng xuống bếp, hâm lại đồ ăn, hôm nay bà nấu rất nhiều món, toàn là món cô thích. Trời cũng sắp tối rồi, trong bụng anh cũng cảm thấy cồn cào. Anh cũng chạy xuống bếp gọi dì Dương: “Dì dọn cho con luôn nhé”

Nói xong anh ngồi xuống bàn đối diện cô. Khi đồ ăn đã xong xuôi, anh nhẹ nhàng hỏi.

“Đỡ hơn chưa”

Dương Linh ăn rất nhanh, trông coi như bị bỏ đói vài ngày, cô đưa miếng thịt vào miệng rồi ừm một tiếng, thấy bộ dạng vô tư của cô như như vậy, có lẽ đã đỡ hẳn rồi. Mặc Tần Minh gắp thêm miếng cá vào bát: " Ăn nhiều vào"

Dương Linh ngước mặt lên nhìn anh, anh mỉm cười lại rồi đưa tay ra xoa đầu cô.

" Hôm nay không đưa em về nhà được, tuần sau sẽ bù cho em"

Trời đã trở tối, Mặc Tần Minh ngáp ngắn ngáo dài, còn Dương Linh, vì cả hôm nay ngủ li bì nên rất tỉnh táo, anh nằm trên giường vuốt vuốt cánh mũi, thấy cô cứ đi qua đi lại dưới đuôi giường, rooid ra ngoài bạn còn đứng đó, anh không chịu nổi liền bày trò chọc cô.

“khụ khụ tự nhiên đau đầu quá” Anh ôm đầu giả bộ như rất mệt.

Dương Linh nhớ hôm qua, anh bị sốt cao. Bây giờ anh vẫn chưa hết sao, Buổi sáng cô bị shock tình thần nên không để ý, mới trấn tĩnh lại được thì mới nhớ ra.

“Anh vẫn còn sốt sao” Cô chạy tới lấy tay thử nhiệt độ trên chán của anh, đúng là vẫn còn ấm ấm, cô lại bí sị nhìn anh “Sốt như vậy mà không mua thuốc về uống”.

Anh cười hì hì: “Nếu vậy thì mau lau người cho tôi đi” Mặc Tần Minh nằm ngửa ra nhắm nghiền đôi mắt lại.

Dương Linh vẫn ngồi nhìn anh trầm lặng, tự nhiên cô thấy có lỗi với anh, đang bị ốm mà vẫn phải chăm sóc cô.

Không trần chừ, Dương Linh vào nhà tắm lấy ra một chậu nước với một chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Còn Mặc Tần Minh anh đang làm bộ làm tịch trên đó, thỉnh thoảng tỉ hí đôi mắt nhìn mọi cử trỉ của cô. Thấy cô lấy khăn ra anh bỗng nhoẻn miệng cười thầm.

Dương Linh đang loay hoay không biết làm sao thì anh vẫn nằm đó nhắm chặt mắt. Cô nhúng chiếc khăn vào rồi nhẹ nhàng lau lên mặt của anh, rồi xuống cổ.

Đến thân thể được mặc một lớp áo của anh, cô khựng lại một chút, thấy không động tĩnh gì nữa, Mặc Tần Minh mở mắt ra nhìn.

“Sao thế, sao không làm nữa”

Dương Linh nhìn anh, thì ra anh vẫn còn thức, nhìn khuôn mặt anh đang hưởng thủ thế kia cơ mà, cô tức giận phủ nghuyên chiếc khăn lên mặt anh.

“Anh tự lau đi”

Mặc Tần Minh không trần trừ cởi luôn chiếc áo ra ngoài: “Lau đi, tăng lương”

Lại nữa, lại lôi chuyện tiền bạc với cô: “Cơ thể tuyệt đẹp này cô gái nào cũng muốn, em nên cảm thấy mình có phúc đấy” Anh nhìn cô cười lớn.

“Dù gì hồi sáng cũng nhìn thấy hết rồi còn ngại gì nữa” Anh tiếp.

Dương Linh liếc anh, anh vẫn ngồi tựa dài ra đăng sau, miệng liên tục cười liên tục trêu trọc cô.

Cô thở dại lấy khăn tiếp tục nhúng nước lau cho anh, co thể anh đúng là đẹp thật, thân thể săn chắc múi nào ra múi đầy, cô cũng cươì thầm, coi như mình có phúc, vừa được ngắm vừa được tăng lương.

Làm xong rồi Dương Linh sờ lên chán anh, có vẻ nó đã mát lại rồi, cô đi xuống cất đồ đạc trong nhà tắm song đi ra ngoài, cả ngày hôm nay cô đã ngủ rất nhiều nên bây giờ rất tỉnh, cô ngồi trên sofa lấy sách ra đọc, ngoài trời rất lạnh, thấy anh đã ngủ rồi, cơ thể phong trần không một mản vải của Mặc Tần Minh phơi ra bên ngoài, mới hạ sốt mà lại như vậy rồi, cô bất lực lấy chăn đắp lại cho anh, có vẻ như anh đã ngủ rồi.

Dương Linh tiếp tục đọc sách trên sofa, bên này anh vẫn chưa ngủ, chỉ là anh giả vờ chờ cô lên giường thôi: “Làm gì mà chưa chịu ngủ nữa” anh thầm mắng, một lúc sau anh định lên tiếng gọi cô thì cô năm gục trên ghế.

Mặc Tần MInh thở dài, anh bước tới bế cô lên giuờng, dường như cảm nhận đuợc sự ấm áp, Dương Linh cuộc tròn ngườ lại trong chăn, anh cũng vén mấy cộng tóc còn vươn trên khuôn mặt cô, không kiềm được hôn lên môi cô một cái rồi di chuyển xuống cô.

Nghe được tiếng động cựa quậy anh mới thôi, nhẹ nhàng nằm xuống ôm cô thật chặt, chỉ có những lúc cô ngủ say, anh mới giám làm như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.