Hai người cứ ôm nhau như vậy cho đến lúc sáng, lúc cô tỉnh dậy vẫn bị anh ôm chặt trong lòng, Dương Linh cố gắng thoát ra nhưng không được, cảm nhận được sự cựa quậy trong mình thì anh mới mở mắt.
“A! giám đốc”
Thấy khuôn mặt của cô vào những giây phút đầu tiên của ngày mới, Mặc Tần Minh bỗng vui trong lòng, mặc kệ sự hỗn loạn của cô, anh lại ôm cô chặt hơn.
“Đừng loạn, còn sớm mà”
"Giám đốc, sắp tới giờ đi làm rồi"Cô nói
Mặc Tần Minh thở dài, hơi thở có thoáng chút mệt mỏi, tự nhiên anh vùi mặt vào cổ cô: “Hôm nay là chủ nhật, em quên rồi sao” Anh lười biếng nói.
Lúc khuôn mặt anh kề vào cổ cô, cô mới nhận thấy anh còn hơi nóng, anh vẫn còn sốt nhẹ. Dương Linh đưa mắt nhìn xuống, anh vẫn còn nằm yên đó không động đậy, lần đầu tiên cô thấy anh làm nũng với mình như vậy. Không biết từ bao giờ, dần dần hai người có những hành động thân mật, từ ôm rồi lại hôn, suýt nữa còn làm chuyện đó nữa. Nghĩ đến đây tự nhiên cô đỏ mặt, hơi thở của anh đang phà phà trên cổ làm người cô nóng hổi. Phút chốc Mặc Tần Minh đụng tay đụng chân, cánh tay của anh không tự chủ vuốt ve rồi siết chặt eo của cô. Dương Linh hoảng loạn nắm chặt lấy tay anh
“Giám đốc, anh vẫn còn ốm, đừng động nữa”
Nhưng cô càng vùng vẫy anh càng ôm chặt, ánh mắt lười biếng mở ra: “Hự”
Mặc Tần Minh nhíu mày, hình như vừa bị đánh vào chỗ nào đó, bây giờ Dương Linh mới nhận ra, thì ra trong lúc hoảng loạn, chân vô tình đụng vào chỗ đó của anh.
Khuôn mặt cô trắng bệch, nhìn bộ dạng của anh đang phất chút dục vọng, anh trừng mắt nhìn cô, trong đôi mắt đã có những sọc đỏ. Cô không giám nhìn thẳng, chỉ biết tránh ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống này, hoảng sợ đẩy anh ra rồi nhanh chóng chạy xuống giường.
“Giám đốc, anh vẫn còn sốt lắm, để tôi gọi dì Dương mua thuốc cho anh”
Nói xong cô chạy thẳng ra ngoài đóng cửa lại, tim cô đập liên hồi, thấy bên trong không có động tĩnh gì, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Dì ơi, giám đốc ốm rồi”
Dì Dương nhìn cô khó hiểu, lấy nhau đã lâu như vậy, mà cô còn gọi anh rất kính cẩn.Còn Dương Linh cứ rụt rè, chạy sát vào chỗ dì Dương, khuôn mặt đỏ au, cô che mặt lại như không muốn ai nhìn thấy.
“Cậu chủ ốm rồi sao, để tôi lên coi thử”
Dương Linh nhìn dì Dương gật gù, rất nhanh dì đã lên tới cửa, chuẩn bị vào thì mới phát hiện, hình như anh đã khoá cửa mất rồi.
Dì bỗng nhớ tới bộ dạng vừa rồi của cô, đủ hiểu hai người đã xảy ra chuyện gì, bà không giám gõ cửa vì biết chắc Mặc Tần Minh đang rất là khó.
“Mới sáng sớm mà nó đã đòi rồi” Anh thầm mắng trong lòng. Đúng thật như vậy, anh đang một mình trong nhà tắm xối nước lạnh để giải quyết một mình.
Dương Linh thấy dì Dương đi xuống: “Giám đốc sao rồi dì” Cô nói lớn. Dì Dương gật đầu tỏ ý không sao. Cô vẫn rón rén đứng ở cạnh bàn, thỉnh thoảng ngước lên cầu thang như đang lo sợ điều gì đó.
“Ngồi xuống ăn đi cô chủ” Dì Dương vừa dọn đồ ăn ra bàn vừa nói.
Dương Linh ngồi xuống ăn thật nhanh, ngồi một lúc cô mới để ý, Mặc Thiên hôm nay không thấy đâu cả
“Chủ tịch đi đâu rồi ạ”
“Ông ấy đã đi đâu từ sáng sớm rồi”
Dương Linh khó hiểu, trời đã trở lạnh như vậy, Mặc Thiên lại bị lao phổi, tại sao hay đi ra ngoài như vậy chứ. Cô đã ăn xong rồi nhưng vẫn không thấy anh xuống, một chút lo lắng lại nổi trong người cô.
Đặt đũa xuống rất nhanh lao lên cầu thang, cửa phòng đang khoá, cô không ngừng đập lên cửa.
“Giám đốc, anh có sao không vậy”
Tiếng đập cửa không ngừng nghỉ, Mặc Tần Minh chạy tới mở ra. Cô vừa đập vừa dựa vào lúc cánh cửa được mở ra, cô ngã ngay vào trong lòng anh.
Mặc Tần Minh mới vừa đi xối nước, trên người không mặc gì chỉ quấn một cái khăn tắm nửa người dưới, cô nhận thấy được tình hình liền đẩy người anh ra, hai tay nhanh chóng che mặt lại.
“Anh, anh sao không mặc gì vậy”
Anh vẫn đứng đó, mặt vẫn còn trơ ra, anh chỉ thẳng vào cái khăn tắm ở nửa người.
“Thì có đây, em không thấy sao”
Cô nhíu mày lại, ánh mắt hơi giận dữ trừng mắt nhìn anh. Đúng là càng ngày mặt anh càng dày, cứ thấy cô không nói gì liền không ngừng trêu trọc cô.
Cô nhìn vào phần dưới của anh, phản phất qua tấm khăn cảm nhận được cái phần đó thật nam tính. Nhận thấy được ánh mắt đó, anh liền nói.
“Nhìn cái gì đấy” Anh vừa nói vừa phì cười.
Dương Linh đỏ mặt, quay đi thật nhanh ra ngoài, cô đóng sầm cửa lại, khoảnh khắc đó, sự sợ hãi bỗng nhiên ập tới cô.
“Rầm” Tiếng đóng cửa thật lớn
Dương Linh tự nhiên trừng mắt, bước chân cảm thấy rất nặng nề, trời mùa đông lạnh mà cô cảm thấy thật là nóng. Không chịu được sự sợ hãi liền lấy hai tay ôm đầu, trong đầu cô toàn nghe thấy tiếng lửa cháy, tiếng gió kêu rì rào không ngừng, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Mở cửa ra đi, ở đây nóng quá”
Dì Dương lo lắng vì mãi không thấy anh xuống, liền cầm lên một dĩa thức ăn cho anh, thấy cô ngồi gọn một chỗ, bộ dạng giống như con mèo đang bị đánh.
“Cô chủ, cô sao vậy” Dì Dương đặt dĩa thức ăn xuống nền nhà, nhanh chóng chạy tới đỡ cô dậy.
Nghe tiếng dì Dương bên ngoài, anh đang thay đồ thì chạy thẳng ra ngoài, thấy Dương Linh đang ôm đầu sợ hãi, miệng lại không ngừng mấp máy.
“Mở cửa ra đi, làm ơn”
Nhìn cô đau khổ như vậy anh bỗng nhớ tới lần truớc, lúc cô là nhân viên mới vào công ty, có một lần anh từng thấy cô như vậy.
Thấy Dương Linh không ngừng chảy mồ hôi lạnh, anh lo lắng nói với dì Dương: “Dì lấy cho cô ấy tấm khăn”
Bà gật đầu rồi nhanh chóng chạy xuống nhà, anh không kìm được mà ôm chặt cô.
“Không sao, ổn rồi! Tôi sẽ mở cửa cho em”