“Anh nhìn gì đấy, chén bát vẫn còn dính đầy bọt đây nè” Dương Linh bực tức quở trách anh.
Dường như ánh mắt của anh đã bị cô phát hiện, anh nhanh chóng thu mình về, hớt hải cầm lại mấy cái bát mới rửa đi trán lại.
“Xin lỗi, mới lần đầu rửa chén, hehe”
Dương Linh thở dài nhìn anh, đúng như cô nghĩ, anh chẳng thể làm mấy việc này tốt được.
Rửa chén đã xong, Dương Linh lau dọn bếp. Mặc Tần Minh vẫn đứng đó nhìn cô, cảm nhận được anh đang nhìn mình, cô nói.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi không làm việc được”
“À xin lỗi” Mặc Tần Minh đáp lại sau đó quay đi.
Anh định sẽ ở cùng cô cả ngày ở đây, hôm nay chông có vui vẻ hơn mọi ngày, Dương Linh thoải mái dọn dẹp nhà cửa, miệng không ngừng hát líu lo. Có lẽ lâu lắm rồi mới về nhà nên Dương Linh mới như vậy.
Mặc Tần Minh cứ ngồi ở phòng khách đọc sách, bề ngoài trông có vẻ an tĩnh nhưng bên trong anh lại sục sôi lạ thường. Cảm giác tự nhiên anh lại thích quá. Giống như một gia đình thật sự vậy, không giàu sang cho lắm nhưng lại đơn giản gần gũi.
Mặc Tần Minh bước tới gần cô, Dương Linh khó hiểu nhìn anh, đột nhiên anh ôm trọn cô vào lòng, Dương Linh sững sờ trước hành động của anh.
"Giám đốc, anh sao vậy?
Mặc Tần Minh không trả lời, anh ôm chặt cô hơn, cánh tay bên kia không ngừng xoa đầu cô sau đó dúi đầu vào ngực anh
Dương Linh đứng hình bất động, nghe mùi cơ thể của anh, tiếng tim đập vang bên tai cô. Mặt Dương Linh tự nhiên đỏ lên, trong ngực đập loạn xạ. Hai tay cô bất giác vòng sau lưng anh ôm lại, cảm giác thật gần gũi.
Mặc Tần Minh cũng khá bất ngờ trước hành động của Dương Linh, lần đầu tiên anh được ôm cô như vậy, anh bỗng thấy vui sướng trong lòng, hình như anh đã yêu cô mất rồi.
Mặc Tần Minh cúi xuống, ghé sát vào tai Dương Linh, nhẹ nhàng nói.
“Đi về thôi, sắp tối rồi, mai còn đi làm nữa”
Cái ôm hai người dần dần buông thả nhau ra, hai ánh mắt chạm nhau không rời. Dương Linh ngước mặt lên nhìn anh im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. Cô muốn ở lại đây thêm nữa nhưng không được rồi, có lẽ sẽ phải chờ dịp khác vậy.
Mặc Tần Minh xoa đầu cô một lần nữa.
“Em ra ngoài xe chờ đi, tôi chuẩn bị đồ rồi chúng ta về”
“Mặc đồ này đi luôn sao”
“Ừm, không sao cả, tôi chở em về thẳng tới nhà, không ai nhìn đâu”
Dương Linh đỏ mặt vì hành động của anh, cô cúi đầu xuống khép nép dạ một tiếng sau đó đi ra ngoài.
Mặc Tần Minh thấy bộ dạng đó của cô lại thấy rất dễ thương, anh nhanh chóng thu gọn đồ đạc rồi lên xe cùng cô.
“Còn bộ váy hôm qua thì sao”
Dương Linh hỏi vì trong túi đồ của anh không có bộ váy đó, cô rất thích nó dù nó đã nhuốm màu rượi vang, cô ấp úng hỏi
Mặc Tần Minh chuẩn bị khởi động xe vừa nói
“Tôi vứt nó đi rồi, em thích nó lắm hả”
Dương Linh ngượng ngùng gật đầu, Mặc Tần Minh thở dài rồi an ủi cô.
“Chiếc váy đó bẩn rồi, sau này tôi sẽ mua cho em nhiều bộ đẹp hơn”
Nói xong anh nhanh chóng khởi động xe, xe đã đi một đoạn xa nhưng Dương Linh vẫn lưu luyến quay lại nhìn, Mặc Tần Minh biết cô không muốn rời khỏi đây, anh đành nói.
“Sau này cứ cuối tuần, tôi sẽ chở em đến đây, được không”
Dương Linh nghe vậy liền nhìn anh với ánh mắt sáng ngời.
“Thật chứ”
Mặc Tần Minh gật đầu:
“Tôi không thất hứa đâu”
Dương Linh nghe anh nói vậy liền ngoan ngoãn ngồi lại chỗ, cô không biết làm gì khi anh đối xử dịu dàng như vậy, lặng lẽ nhìn qua gương mặt anh đang tập trung lái xe, cô mỉm cười thầm cảm ơn anh vì đã đưa cô về nhà. ngôn tình hoàn
Tới nhà rồi, Mặc Tần Minh xuống trước rồi mở cửa xe cho Dương Linh. Còn lấy ra chiếc áo lạnh khoác lên người cô, vì trên người Dương Linh mặc mỗi bộ đồ ngủ, anh sợ cô lạnh.
Mặc Thiên nghe tiếng xe của con trai, liền biết hai người đã về, ông chạy ra cửa nhà đón.
“Về rồi hả”
Mặc Tần Minh đang dìu cô bước vào rồi gật đầu. Mặc Thiên thấy Dương Linh thì không ngừng hỏi han.
“Hôm qua con có ổn không, con không sao chứ”
Dương Linh mỉm cười lắc đầu tỏ ý không sao cả. Dì Dương cũng từ trong bếp ra thấy hai người liền vui mừng.
“Cậu chủ về rồi, có muốn ăn gì không, để tôi nấu”
Lúc ở nhà cô, anh đã được cô nấu cho ăn rồi. Mặc Tần Minh lại sợ cô đói nên hỏi.
“Em có muốn ăn gì thêm nữa không”
Dương Linh lắc đầu, cô muốn lên phòng nghỉ ngơi. Mặc Tần Minh ra hiệu cho dì Dương, chuẩn bị quần áo cho cô.
Anh để dì Dương dìu Dương Linh lên phòng, còn bản thân anh sẽ ngồi nói chuyện với cha một chút.
“Đêm qua hai đứa đi đâu vậy” Mặc Thiên hỏi.
“Về nhà cô ấy, với tình trạng như cô ấy hôm qua, về đó sẽ tốt hơn”
Mặc Thiên gật đầu, ông định lấy một điếu thuốc ra hút. Định sẽ lấy bật lửa nhưng lại buông lỏng. Không hiểu sao từ ngày Dương Linh về đây, ông lại mất cảm giác thèm thuốc lá.
“Anh làm gì vậy cấm được hít thuốc nha”
Giọng nói của người đàn bà tên Thẩm Lộ cứ hiện rõ trong đầu của Mặc Thiên, có lẽ nhìn Dương Linh ông lại nhớ đến bà ấy. Ông tựa dài trên ghế, hơi thở đã trở lên nặng trĩu vì bệnh viêm phổi nặng, Mặc Thiên thở dài một hơi
Mặc Tần Minh cứ ngồi đó, nhìn cha mình không nói gì, quan sát anh thấy bệnh tình của cha đã trở lên nặng hơn, đặc biệt trong những ngày trở lạnh như này.
“Cha không sao chứ” Mặc Tần Minh hỏi.
Ông không trả lời, không khí ở phòng khách dần trở lên im lặng trông thấy, vài phút sau Mặc Thiên mới lên tiếng.
“Chăm sóc Dương Linh thật tốt, cuộc sống của con bé trước kia có vẻ bất hạnh lắm”
Mặc Tần Minh lặng người, những vết sẹo trên lưng của Dương Linh, mọi người đã thấy hết, kể cả cha anh. Bộ dạng sợ hãi của cô hôm qua, đủ hiểu cô đã trải qua những gì. Trông mọi ngày Dương Linh an tĩnh đến mức bình thường, nhưng bên trong cô là gì thì anh không thể nhìn rõ.
“Cha cũng nên giữ gìn sức khoẻ đi”