"Hôm nay tận cá sớm đấy"Mặc Tần Minh nói với cô khi đang lái xe đến công ty.
"Tại sao vậy?"
Mặc Tần Minh vẫn cầm chặt vô lăng, mắt hướng về đằng trước để tập trung lái xe.
"Hôm nay có buổi tiệc của đối tác, em phải đi với tôi"
Dương Linh im lặng suy nghĩ, cũng phải thôi vì ở vẻ bề ngoài, cô và anh là vợ chồng hợp pháp, buổi tiệc này không thể thiếu cô. Nhưng có một điều mà cô thấy vướng mắc, đó là cô nên mặc gì để đi đây. Vợ của giám đốc ít ra phải sang trọng một chút. Coi nhìn lại mình chẳng có tí ăn diện nào, Dương Linh đành nói với anh.
"Tôi không đi được đâu"
Mặc Tần Minh nghe cô nói vậy liền nhíu máy, anh đánh xe thật nhanh để dừng lại bên đường rồi quay sang nhìn cô.
"Tại sao chứ"
Dương Linh cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo, miệng lắp bắp.
"Tôi không gì để mặc, đi với anh ít nhất phải sang trọng một chút, tôi sợ người ta lại bàn tán rằng vợ giám đốc không biết ăn diện"
Thì ra là vậy, cô sợ người ta cười chê. Mặc Tần Minh thở phào, cứ tưởng cô ghét anh vì chuyện hôm qua, Mặc Tần Minh ngửa mặt lên cao, rồi mỉm cười nhẹ.
"Em quên tôi là ai rồi sao, về khoản đó em đừng lo, tôi đã lo hết rồi"
Dương Linh ngước lên nhìn anh, khuôn mặt cô bỗng bừng sáng, cô nở một nụ cười tươi rói.
"Thật chứ"
Mặc Tần Minh bị nụ cười đó mê hoặc, anh khựng lại song chằm chằm nhìn cô. Dương Linh thấy vậy liền thu lại rồi khó hiểu hỏi anh.
"Giám đốc, anh sao vậy"
Mặc Tần Minh nghe câu hỏi của cô bừng tỉnh, anh nhanh chóng ngồi lại chỗ, lấy hai tay xoa nhẹ khuôn mặt rồi lắc đầu mạnh.
"Không có gì"
Dương Linh gật đầu, sau đó cô tựa vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài
"Vậy hôm nay nhớ tan ca sớm, tôi đón em ở dưới sảnh" Mặc Tần Minh lên tiếng
"Dạ"
Mặc Tần Minh cười nhẹ hài lòng, thật may cô không giận anh về chuyện hôm qua, anh nhanh chóng khởi động lại xe. Đến công ty rồi nhưng Mặc Tần Minh vẫn không quên nói với cô.
"Nhớ đấy, không được tăng ca đâu"
Dương Linh cúi nhẹ đầu như hiểu ý, cô bước thật nhanh vào văn phòng
Giờ tan ca đã tới, Mặc Tần Minh háo hức xuống sảnh chờ cô. Anh đi qua đi lại, tai luôn hướng tới từng tiếng bước chân đi ra ngoài, mỗi lúc như vậy anh đều tươi cười. Nhưng không phải Dương Linh anh liền thất vọng. Một lúc sau mới thấy cô, Dương Linh hớt ha hớt hải chạy tới chỗ anh thật nhanh. Cô cúi đầu chào anh. không ngừng, tóc tai bù xù.
"Tôi xin lỗi, tôi quên mất"
Không tăng ca thì lại quên, không biết lời nói của anh có tác động gì đến cô không mà cứ để ngoài tai như thế chứ. Mặc Tần Minh đưa tay lên nhìn đồng hồ, mới 5 giờ chiều, anh nhanh chóng nắm lấy tay cô rồi đưa vào xe.
"6 giờ là bắt đầu, chúng ta còn một tiếng chuẩn bị nữa thôi"
Dương Linh ngồi vào xe, chỉnh chan lại đầu tóc, Mặc Tần Minh rất nhanh đưa cô tới một cửa tiệm lớn, quần áo dạ hội rất nhiều. Dương Linh ngơ ngác nhìn xung quanh. Bỗng anh nắm lấy tay rồi kéo cô vào.
"Vào đây"
Mọi người trong tiệm thấy hai người bước vào, rất nhanh chạy tới chào đón.
Mặc Tần Minh chỉ tay vào cô, rồi nói với nhân viên.
"Cô làm sao cho cô ấy đẹp nhất hôm nay"
Dương Linh nhìn anh, chẳng mấy chốc những người còn lại đưa ra hàng loạt váy dạ hội rất đẹp tùy ý cô chọn. Mặc Tần Minh bước tới, lựa một chiếc váy đẹp nhất đưa cho cô.
"Quý khách, cô nhanh vào đây để chúng tôi thay đồ cho cô"
Dương Linh được nhân viên dẫn vào khu riêng biệt. Mặc Tần Minh đứng chờ bên ngoài.
Sau khi được thay đồ, trang điểm, làm tóc. Dương Linh đi ra với vẻ ngoài rất đẹp và quyến rũ. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi cô.
Mặc Tần Minh ngước lên nhìn, vẻ ngoài đó khiến anh mê đắm muốn nhìn ngắm không thôi. Dương Linh lấy tay che lại, ngượng ngùng hỏi anh.
"Anh thấy có được không"
Câu hỏi của cô làm anh bừng tỉnh, anh cầm ly nước lên uống vì cổ họng đang khát khô, Mặc Tần Minh đưa mắt nhìn sang hướng khác, vì nếu nhìn Dương Linh mãi như vậy sẽ khiến cô xấu hổ mất. Anh không trả lời mà e hèm một tiếng.
"Chúng ta đi thôi, sắp đến giờ rồi"
Dương Linh ngồi sẵn trong xe chờ anh thanh toán. Mặc Tần Minh khi làm việc đã xong thì đi vào xe, anh ngồi ôm một lúc rồi quay sang nhìn cô.
Để ý bình thường Dương Linh cũng xinh, dù không ăn mặc sang trọng lắm. Vầy mà trang điểm vào anh mới thấy cô xinh đẹp nhường nào. Dương Linh không nhìn anh chỉ giám cúi đầu xuống vân vê chiếc váy dạ hội, Mặc Tần Minh cứ thế lại ngắm cô một lúc lâu, thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô anh lại thấy dễ thương.
"Chúng ta đi nhé" Anh hỏi
"Dạ"
Quãng đường đi khoảng mười lăm phút, Dương Linh không giám nói với anh một lời nào. Còn Mặc Tần Minh, anh cũng thấy hơi khó chịu trong người, muốn khen cô một câu mà không giám. Anh đành hỏi chuyện khác để phá tan bầu không khí im lặng này.
"Tối qua em ngủ có ngon không"
Dương Linh nhớ đến chuyện hôm qua. Khi hai người ngủ chung với nhau, lúc đầu cảm thấy rất là ngượng ngạo, nhưng lúc sau cô dần trấn tĩnh lại, cô lại ngủ rất ngon. Có thể sau đó, Mặc Tần Minh chỉ muốn tốt cho cô. Ngủ trên chiếc sofa nhỏ xí khiến cô khó chịu, anh sợ rằng cô bị ốm. Dương Linh nghĩ như vậy, vì thế cô dần gạt bỏ sự ngại ngùng và ngủ ngon hơn.
"Không tệ thưa giám đốc"
Mặc Tần Minh lại cảm thấy câu trả lời của cô hơi ngượng ép, anh suy nghĩ rằng chắc tại cô khó chịu.
"Lần sau em ngủ đâu cũng được, tôi không ép em"
Anh nói như vậy như để cô thoải mái, trông cô có vẻ chẳng muốn ngủ với anh chút nào. Mặc Tần Minh thở dài ngao ngán.
"Không, tôi rất thích, thật đó"
"Hửm"
Mặc Tần Minh khó hiểu trước câu trả lởi của cô, anh không nói gì nữa mà im lặng lái xe. Như vừa rồi ánh đã nói. Đêm nay cô ấy muốn ngủ đâu thì ngủ. Nếu Dương Linh nằm sofa thì anh không ép, nếu nằm giường thì anh đành xuống sofa ngủ vậy.
Hai người im lặng cho tới khi đến nhà hàng